Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:42
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật ra cũng có nhiều tập thể có ý định như vậy, cũng xem như vận may của bọn chúng tốt, đã ra tay từ sớm.
Ngày thứ năm sau khi mẹ cô qua đời thì đã có quân đội đến đường cao tốc tuần tra.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Nặc trở nên lạnh như băng.
Việc này đồng nghĩa nếu cô muốn bảo thù thì phải ra tay trước thời điểm đó, nếu không sau này e là sẽ khó xuống tay.
Ngoài chuyện này thì còn có một điều khiến cô lo lắng, đó chính là có một số chi tiết đã khác với kiếp trước, cùng thời gian, cùng một địa điểm cũng chưa chắc sẽ gặp được hai anh em họ Hồ kia.
Thù nhất định phải báo, không thể để bọn chúng chạy thoát.
Vì để chắc chắn, Khương Nặc quyết định vào thành phố tìm người trước.
Cô không biết hai anh em họ Hồ ở đâu nhưng lại biết nơi ở của một tên đàn em trong băng của bọn chúng.
Kiếp trước, lúc cô đi báo thù thì tập thể nhỏ này đã sớm giải tán, cô chỉ tìm được ba tên trong số đó, còn lại nếu không phải mất liên lạc thì là đã chết, đàn em kia chính là một trong ba tên đó.
Trước khi ném ba gã cho lũ chuột biến dị ăn thịt, Khương Nặc đã c.h.é.m từng đao để moi những thông tin chi tiết từ lúc bọn chúng rời thành phố, đi đường, sau khi tiến vào căn cứ từ miệng ba gã hòng phân tích và suy đoán hành tung của chín người còn lại.
Kiếp trước hỏi không ra, cuối cùng cô vẫn không tìm được chín người kia, đó cũng trở thành nỗi tiếc nuối nhất trong lòng cô.
Không ngờ có thể sống lại một đời, cô chắc chắn phải tận dụng.
Khương Nặc âm thầm sơ lược qua những thứ cần mang theo, sau khi bàn bạc với mẹ xong thì đã để lại đủ lượng thức ăn cho cả nhà.
Rau chân vịt đã được thu hoạch, bây giờ sẽ gieo trồng một nửa cải trắng và một nửa ớt hiểm, mấy thứ này đều sống sót dựa vào việc được tưới nước suối trong không gian nhưng nếu nước suối bị mang ra ngoài thì linh khí sẽ dần dần xói mòn, sau một ngày sẽ không còn tác dụng gì nữa.
Cho nên cô chỉ có thể mang theo nhà kính này đi cùng.
Từ sau khi chuyển nhà, mảnh đất này cứ bị lấy ra thu vào mãi, tốc độ phát triển thật sự quá chậm, cũng may lúc trước đã trồng rất nhiều ở những tầng bên trên và tích trữ không ít, hiện tại có hơi không chấp nhận được rau củ quả thông thường.
Khương Nặc cũng tự kiểm điểm bản thân, con người thật là dễ bị cám dỗ.
Sau đó cô còn liên lạc với Lý Mộng, s.ú.n.g và đạn được đều do cô quản, cô đưa một ít cho Lý Mộng giữ rồi gọi cả Ngô Đại Giang tới.
“Tuy chúng ta không đến căn cứ nhưng cũng cần phải đi qua con đường kia, mấy ngày tiếp theo người tràn xuống đường sẽ rất đông, khó tránh khỏi việc đụng phải người qua đường.” Khương Nặc nói: “Khi biệt thự này hoang tàn vắng vẻ nhưng chất lượng phòng ở rất tốt, xung quanh cũng không thiếu củi đốt. hẳn sẽ trở thành nơi nghỉ chân tạm thời cho đám người kia, đến lúc đó hai người phải cảnh giác nhiều hơn, đừng để ai tìm ra chỗ này.”
Căn cứ của bọn họ nằm ở nơi sâu nhất trong biệt thự, người bình thường sẽ không tiến vào sâu như vậy, nhưng phía sau biệt thự còn có một con đường, cũng có thể sẽ có người đi ngang qua.
“Chủ yếu là do chúng ta nhóm lửa đốt lò, có khói sẽ dễ bị người ta nhìn thấy.” Lý Mộng nói.
Ngô Đại Giang tự hỏi một hồi rồi nói: “Nếu không thì như vậy đi, mấy ngày nay chúng ta tạm thời không nhóm lửa, tôi thấy trong nhà kho có hai lò sưởi ấm, buổi tối dùng tạm cũng đủ rồi. Tuy thứ này hao điện nhưng hiện tại chúng ta cũng không thiếu điện, càng không thiếu dầu diesel, chỉ cần chuẩn bị tốt, chịu đựng một thời gian cũng không thành vấn đề.”
Tốn thời gian cố sức tìm xăng và dầu diesel chính là để dùng trong những lúc mấu chốt như thế này.
“Cũng được, tôi cũng có máy sưởi, tôi chuẩn bị cho mẹ tôi ổn thỏa rồi mới đi.” Khương Nặc vốn định nói thật ra không cần cẩn thận như vậy, dù sao biệt thự này cũng chỉ là một căn cứ tạm bợ.
Hàng rào phòng ngự chỉ có thể ngăn chặn kẻ xấu chứ không thể cản được sinh vật biến dị.
Chờ khi cô tìm được nơi thích hợp thì mọi người sẽ dọn nhà lần nữa, phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để ứng phó, nhưng bây giờ nói những chuyện này vẫn còn sớm.
Lý Mộng và Ngô Đại Giang thương lượng một số chi tiết rồi bắt đầu bắt tay chuẩn bị.
“Cô Khương, cô Lý, thời gian này bị nhốt trong nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tôi lại chế thêm được bốn trăm viên đạn, hai người chia nhau dùng đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-193.html.]
Ngô Đại Giang vừa nói vừa đá vào một cái bao bên cạnh.
Khương Nặc không dùng được loại đạn đặc chế này, chỉ có Lý Mộng biết dùng, bề mặt thứ này đầy gai và móc, sức căng bề mặt không đều, khi b.ắ.n ra ngoài sẽ bị chệch hướng.
Tuy vậy, nếu có thể b.ắ.n chuẩn, một khi thứ này ghim vào lục phủ ngũ tạng thì đối phương xem như tàn đời, chỉ có thể sống trong sự tra tấn vô tận.
Lần này Khương Nặc khó tránh việc thâm nhập vào nơi đông người, không tiện dùng súng, vốn là cô đã chuẩn bị sẵn ná đa dụng.
Nhưng Ngô Đại Giang lại chế ra một bao đạn như thế này, cô chưa từng dùng qua, Khương Nặc quyết định giao toàn bộ cho Lý Mộng giữ.
Mọi người đã có máy sưởi, có máy lọc nước tinh khiết, cuối cùng là lo vấn đề thức ăn.
Lý Mộng đưa cho Ngô Đại Giang một ít bánh nén khô làm món chính, thịt khô và đồ hộp trong tay anh ta vẫn còn đủ.
Vu Nhược Hoa nghe nói không thể nấu ăn thì nhanh chóng nổi lửa làm rất nhiều bánh rau.
Lại g.i.ế.c thêm thỏ và gà rừng, thái nhỏ làm thỏ chiên và gà chiên rồi bảo Lý Mộng hút chân không toàn bộ để bảo quản, trong thời tiết giá rét này, bảo quản hơn nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Căn bản Khương Nặc không cần phụ giúp chuyện gì, bọn họ lập tức làm việc lu bù, trước khi cô rời đi, Ngô Đại Giang cũng mở hệ thống cảm biến âm thanh của lưới phòng ngự lên.
Bất cứ thứ gì tới gần lưới phòng ngự thì anh ta đều nhận được cảnh bảo thông qua dụng cụ cảm biến luôn mang theo bên người.
Lý Mộng lại bắt đầu bố trí các điểm b.ắ.n tỉa trên lầu ba, bảo đảm có thể ngắm b.ắ.n ở mọi góc độ.
Khương Nặc xoa đầu A Muội, thấp giọng nói: “Canh chừng bảo vệ mẹ chị nhé.”
“Ẳng ~!” A Muội vui vẻ nhảy đến bên cạnh Vu Nhược Hoa.
“Đi đi, đi làm việc mà con cho là đúng, chờ con về, mẹ sẽ làm món ngon cho con.” Vu Nhược Hoa nói.
Khương Nặc vác một chiếc balo to rời khỏi căn cứ.
Lưới phòng ngự đầy gai và vô số bẫy rập như những sinh vật đang ngủ đông, nằm yên lặng dưới vòm trời, ở nơi mắt thường không thể nhìn thấy, những họng s.ú.n.g đen ngòm đã được bố trí khắp nơi.
*
Lần này Khương Nặc sẽ đi về hướng nội thành.
Tới một chỗ không người, cô trực tiếp mang chiếc xe từ trong không gian ra ngoài.
Xe này là cô nhặt được ở bến tàu, lúc ấy đã thu vào bốn chiếc xe việt dã và một chiếc xe buýt nhưng mãi mà vẫn chưa có cơ hội dùng, hiện tại đường sá thông thuận, vừa lúc có thể mang ra ngoài.
TBC
Lần trước sắp xếp lại không gian cũng đã tìm được chìa khóa, lúc này chỉ cần đổ đầy dầu, cắm vào ổ khóa khởi động là xe việt dã đã có thể vững vàng lên đường.
Dưới sự tàn phá bừa bãi của cơn mưa axit, căn bản không còn một bóng người ở vùng ngoại thành này, cả đường bằng phẳng không bị ai ngăn trở, chỉ là đôi khi gặp một vài chỗ tắc nghẽn nên phải đi đường vòng.
Đến gần nội thành, Khương Nặc yên lặng lắng nghe, lái xe đến bên cạnh một quán ăn rồi đỗ xe dưới mái hiên.
Thu xe vào trong không gian, cô đánh giá nơi này một lúc, cửa hàng này bán cá, đã sớm không còn ai ở nơi này, đồ vật cũng đã bị dọn đi hết, căn nhà gần như đã sụp đổ một nửa.
Cô mang khẩu trang, đội mũ, mặc áo mưa vào.
Thành Tây chính là khu phố cổ, kiếp trước Khương Nặc và mẹ đã sinh hoạt ở đây nên bây giờ cô cũng khá quen thuộc nơi này.
Đi thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng Khương Nặc cũng gặp được người sống sót.
Nhà cửa ở đây đều đã trở thành đống đổ nát, con người căn bản không thể ở được, nhưng ở phía xa xa có mấy người đang tiến về phía bức tường đổ sập, muốn tìm thứ gì đó ở đây.