Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:27
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vu Nhược Hoa thấy Lý Mộng làm việc mệt mỏi nên làm bánh cho cô ấy ăn lót dạ.

Cũng vì sáng sớm cô ấy ra ngoài đốn củi nên đã gặp được một đám người ở thành phố phụ cận tìm tới nơi này.

Cả đám ước chừng ba mươi người, đều là đàn ông cường tráng, không có một người phụ nữ nào.

Lý Mộng lập tức cảnh giác, nghe lén bọn họ nói chuyện, khẩu âm hỗn tạp vùng nào cũng có, có người trong tỉnh cũng có người ngoại tỉnh.

Cô ấy không dám tới gần, chỉ có thể trốn trong bụi cỏ khô nghe ngóng từ xa.

Cuối cùng từ cuộc nói chuyện của bọn họ, cô ấy đoán đây là một nhóm công nhân của một nhà máy nào đó sống sót sau tai họa, khi nghe tin tức của căn cứ thì đang chuẩn bị đến căn cứ số hai Nam Giang, kết quả lại đi nhầm đường.

Nhưng bọn họ cũng phát hiện ra một niềm vui bất ngờ, chính là trấn Ngô Hưng.

Thôn này thoạt nhìn còn không ít người sống sót, chứng tỏ sẽ có thức ăn, hơn nữa còn thấy cả phụ nữ.

Khi đám người này nhắc tới phụ nữ thì trong sự phấn khích còn lộ ra dục vọng lộ liễu khiến Lý Mộng lạnh toát cả người, cơn ác mộng sống lại.

Nhưng đối phương quá đông người, tuy trong người cô ấy có s.ú.n.g lục nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cuối cùng Lý Mộng lặng lẽ rút đi.

Sau khi trở về, cô ấy lập tức bàn bạc với Vu Nhược Hoa cùng Ngô Đại Giang.

Mục tiêu của đám người này là trấn Ngô Hưng, chắc chắn bọn chúng sẽ không rời đi ngay.

Đồng thời, Ngô Đại Giang cũng nói cũng nói sáng hôm đó anh ta phát hiện ánh lửa.

Hẳn là người qua đường trông thấy ngôi biệt thự này, lựa chọn nơi này làm chỗ dừng chân.

Khu biệt thự rất to, lại an tĩnh, xung quanh đều có chỗ bị đổ nát, trời sụp tối sẽ không có ai dám vào trong, phỏng chừng là muốn tìm một chỗ ở ngoài rìa nghỉ một đêm, hừng đông hôm sau sẽ lên đường.

“Nhưng tôi cũng không dám đến gần quan sát, chỉ là sau đó không nhìn thấy ánh lửa nữa, chắc là bọn họ đã rời đi rồi.” Nói tới đây, Ngô Đại Giang không tạm dừng một chút: “Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi cũng không dám xác định là không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra hay không.”

“Không có người.” Khương Nặc lắc đầu nói: “Lúc tôi về có quan sát thử rồi, trước mắt không có người nào khác ở trong khu biệt thự này.”

Cuối cùng Ngô Đại Giang cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay bọn họ không nhóm lửa, chính là vì không muốn để ánh lửa làm bại lộ vị trí.

Từ khi phát hiện những người đó, Lý Mộng không ra ngoài đốn củi nữa, bọn họ chỉ ru rú trong nhà.

Mấy ngày nay, tựa hồ cũng không phát hiện có người qua đường vào khu biệt thự nghỉ chân, an tĩnh đến đáng sợ.

“Chưa chắc là không có.” Khương Nặc nói.

Kiếp trước cô từng lên đường đi tới căn cứ, cũng nắm được tình huống sơ bộ.

Tuy không đi qua con đường này nhưng cũng có thể tưởng tượng những người đi qua đây sẽ làm gì.

“Người đi đường đa số đều kết thành nhóm lớn, rất cẩn thận, sẽ không tùy ý đi loạn, bên ngoài khu vực này có cánh rừng, muốn nhặt củi hẳn sẽ đi về phía đó chứ không đi sâu vào trong khu biệt thự. Bây giờ chúng ta sợ bọn họ tìm tới đây, kỳ thật là bọn họ càng sợ chúng ta hơn.”

Người bình thường đi đường lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, mang theo một chút lương thực và nước uống, chỉ muốn thuận lợi đến căn cứ càng sớm càng tốt.

“Hiện tại ban đêm rất tối, duỗi tay không thấy năm ngón tay, cho nên cần phải nhặt củi, chờ trời tối lại nhóm lửa sưởi ấm, trong đêm đen không thể nhìn thấy khói, sẽ không dễ bị người ta phát hiện. Chờ hừng đông thì mau chóng dập lửa rồi lặng lẽ rời đi. Nếu anh chỉ dựa vào ánh lửa để xác định xem có người nghỉ chân ở biệt thự hay không là không chuẩn xác.”

Ngô Đại Giang nghe xong, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Cô Khương, cô nói đúng, hiện tại ngày ngắn đêm dài, ban đêm lại tối tăm đáng sợ, cho nên mấy tiếng đồng hồ trời sàng vô cùng quý giá, người đi đường sẽ nhóm lửa sưởi ấm vào ban đêm, trước hừng đông sẽ dập lửa, hẳn là bọn họ sẽ cẩn thận như vậy.”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Ngô Đại Giang và Lý Mộng, Khương Nặc lại nói:

“Lúc tôi trở về, dọc đường bên ngoài gần như không gặp ai. Chỗ chúng ta không ở trên con đường đến căn cứ phải đi qua, gần đây chỉ có thị trấn Ngô Hưng, người của thị trấn Ngô Hưng muốn đến căn cứ, cũng không đi về bên này, hiện tại xem ra, chỉ có người giống như công nhân kia đi nhầm hướng, mới đi vào khu biệt thự.”

Chỉ cần không phải có rất nhiều người đi qua, thì vấn đề không lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-216.html.]

Trên thế giới này luôn có người ở, không cần thiết nhìn thấy người là bắt đầu lo nghĩ.

Lý Mộng khẽ gật đầu: “Thật ra tôi cũng nghĩ như vậy. Khương Nặc, lần này cô ra ngoài, tình hình bên ngoài thế nào? Có rất nhiều người đến căn cứ à?”

“Đúng thế. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều đi.” Khương Nặc trả lời.

Cô kể lại đại khái tình hình bên ngoài một chút.

Thật ra chỉ cần mỗi ngày nghe phát thanh, thì đều có thể tưởng tượng ra được.

Bây giờ truyền tin cơ bản đã cắt đứt, nơi phát ra thông tin cho dân chúng chỉ có phát thanh, phát thanh kêu gọi thì thông thường phần lớn sẽ đi nghe.

Con người dù sao cũng là sinh vật quần cư, trừ phi có đầy đủ tự tin, người bình thường sẽ không lựa chọn đơn đả độc đấu.

Lý Mộng mở cửa sổ của quầy bán hàng ra, đồng thời tiếp tục kể lại.

“Sau khi tôi phát hiện ra những công nhân kia, đã trao đổi một chút với Ngô Đại Giang và mẹ cô một chút, lúc ấy chúng tôi sợ có rất nhiều người tới biệt thự, nên đã tiến vào trạng thái cảnh giới, kiên quyết không nhóm lửa, tốt nhất là không mở đèn, nếu mở cũng phải kéo rèm che cho tốt, không thể bại lộ chính mình.”

Từ ngày đó trở đi bọn họ bắt đầu cẩn thận từng li từng tí, chỉ ăn lương khô và thức ăn nhanh, mỗi ngày thay phiên nhau canh gác.

Nhưng không phát hiện gì ở bên khu biệt thự, đường nhỏ lại dần dần có người tiếp cận.

Một buổi chiều, Vu Nhược Hoa đang quét dọn chuồng trại, A Muội đột nhiên rất nóng nảy chạy từ trên tầng xuống.

Vu Nhược Hoa thấy trạng thái của nó không đúng, ra hiệu cho nó đừng làm ồn, không được phép phát ra tiếng động.

Nhưng hiển nhiên A Muội có chút không khống chế được, giữa cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên khẽ, dáng vẻ nóng nảy, rất muốn lao ra, Vu Nhược Hoa thiếu chút không kéo lại được.

Vu Nhược Hoa bất đắc dĩ dùng mệnh lệnh: “Bắt đầu rút lui.”

Lúc này A Muội mới lui về trên lầu.

Tiếp theo, Vu Nhược Hoa lấy bộ đàm ra, liên hệ với số 2, nói tình huống này với Lý Mộng.

Buổi chiều hôm đó chính là Lý Mộng canh gác, cô ấy cầm ống nhòm quan sát bốn phía, sau khi trò chuyện với Vu Nhược Hoa, khoá chặt hướng đường nhỏ, rất nhanh, đã nhìn thấy mấy người đi tới gần nơi ở.

Bọn họ dường như đang nhặt củi, lại hình như không phải.

Lý Mộng không biết nên xử lý như thế nào, nếu đối phương là người xấu, khoảng cách này cô ấy có thể trực tiếp nổ súng.

Nhưng nếu như là người bình thường đi ngang qua, mọi người sống sót cũng khó khăn, cô ấy không làm được chuyện lạm sát này.

Cuối cùng, những người này đi tới phía trước chỗ ở, bọn họ phát hiện ra mạng lưới phòng ngự, tò mò dò xét, nhưng không dám tới gần.

Là 2 người đàn ông.

Lý Mộng nghi ngờ bọn họ chính là một trong số những công nhân kia, nhưng lúc đó nghe lén, khẩu âm của bọn họ rất lẫn lộn, lại không nhìn thấy dáng vẻ, Lý Mộng cũng không có chứng cứ.

TBC

Lúc này Ngô Đại Giang cũng dùng bộ đàm liên hệ với cô ấy.

Mấy ngày nay Ngô Đại Giang đều gác đêm, ngủ ngày, cho nên lúc này đợi hai người tới gần, anh ta nghe thấy tiếng hệ thống chống trộm phát ra cảnh báo, mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ ngủ.

Lý Mộng bảo anh ta đừng cuống quýt.

Để cho hai người này đi dạo bên ngoài nơi ở trong chốc lát, rồi chậm rãi đi tới cửa chính.

Nhưng cửa lớn cao hơn 4 mét, tay không leo lên chắc chắn không lên nổi, mà mạng lưới phòng ngự còn cao hơn, bọn họ thương lượng một chút, hình như từ bỏ chuyện đi vào, sau đó vây quanh mạng lưới phòng ngự lại đi một vòng.

Loading...