Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:35
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một trận này, bên phía Nhậm Vũ Cường đã bị thương 3 người, đều là vết thương ngoài da, xước xác bên ngoài.
Nhưng dân ở thị trấn đã c.h.ế.t mất một người, còn bị đám Nhậm Vũ Cường bắt trói 6 người.
Hai bên đi vào giằng co.
Nhậm Vũ Cường vì để đả kích bọn họ, kéo một người đi tới bên cạnh tuyến phòng ngự, sát hại tàn nhẫn, đồng thời cắt thành từng mảnh.
Anh ta bảo người ném từng mảnh t.h.i t.h.ể vào bên trong.
Nhìn thấy có dòng người rớt nước mắt đi ra nhặt xác, Nhậm Vũ Cường kêu gào: “Giao lương thực ra đây, 50 cân lương thực, 30 chai nước, một chút cũng không được thiếu, nếu không tao lại g.i.ế.c thêm một người nữa.”
Con số này cũng không nhiều, đối phương không có quá nhiều thời gian để do dự, lựa chọn giao ra.
Chuyện này khiến cho Nhậm Vũ Cường rất đắc ý.
Bọn họ nhóm lửa nấu đồ ăn, chúc mừng lần này một phen.
Ngày thứ hai, Nhậm Vũ Cường lại đi, lần này anh ta yêu cầu: “200 cân lương thực cứu trợ, 50 chai nước, còn phải tặng một người phụ nữ ra đây.”
Đây là có ý không kết thúc.
Dân chúng trong thị trấn không thể nhịn được nữa, bùng nổ xung đột càng lớn hơn với bọn họ.
Lần này có nhiều người tới, đám Nhậm Vũ Cường phải chịu thiệt, nhưng trongg tay Nhậm Vũ Cường có con tin, sau khi anh ta một d.a.o lại một d.a.o đ.â.m c.h.ế.t hai người, dân chúng vẫn phải rút lui.
Lần này, đám Nhậm Vũ Cường bị thương 6 người, dân ở trấn c.h.ế.t mất hai người, cộng thêm đ.â.m c.h.ế.t hai con tin, tổng cộng là bốn người.
Hai bên lần nữa tiến vào giằng co.
Con tin còn sống dư lại 3 người, đám Nhậm Vũ Cường kéo đến phòng tuyến đánh đập tra tấn, lại bảo người nhặt củi trở về phóng hoả, ép đối phương ra tay lần nữa.
Lần này, dân ở thị trấn lần nữa thoả hiệp, lấy ra 200 cân lương thực cứu trợ, 50 chai nước, chỉ là không có phụ nữ.
Những thứ này là một người già đưa tới, nói đây là lần cuối cùng đưa đồ cho bọn họ, phụ nữ thì không có, còn ép nữa thì sẽ đồng quy vu tận.
Nhậm Vũ Cường rất vui vẻ.
Cái này cũng vẫn còn có thể lấy ra được, chứng tỏ thị trấn này không thiếu vật tư.
Con người đều ích kỷ, lúc thật sự đói chết, ai còn quan tâm đến phụ nữ?
Có điểm mấu chốt, thì sẽ có uy hiếp, có uy hiếp, cũng chỉ có thể mặc người c.h.é.m giết. Còn giữ lại cái gọi là lương thiện nực cười, đã nói rõ rằng bọn họ không chịu đói.
“Đốt! Tiếp tục đốt! Ai không bị thương đều ra ngoài nhặt củi, hai ngày sau đốt cho cháy lớn, xem bọn họ có c.h.ế.t tâm hay không?”
Hai người bị Khương Nặc bắt được cũng là được phái đi nhặt củi, thuận tiện thăm dò một chút hoàn cảnh quanh mình, đã đi tới đây.
Sau khi phát hiện ra nơi này có một doanh địa, bọn họ động tâm tư, không nói lại với Tằng Khải, mà chính là tự kéo thêm một người nữa tới, tự mang theo công cụ ra ngoài.
Nếu như doanh địa này có vật tư, thì sẽ cướp toàn bộ, lấy đồ của bọn họ rồi tự đến căn cứ báo danh, không giúp Nhậm Vũ Cường nổi điên nữa.
Nếu như doanh địa này cái gì cũng không có, vậy thì thôi, nhặt chút củi lửa rồi về giao nộp.
Mà những điều này, cũng là do Vu Nhược Hoa hỏi được toàn bộ.
Vu Nhược Hoa nói xong còn thở dài: “Thời cuộc này người tốt còn sống thật khó, có tình cảm thì sẽ có nhược điểm, mà kẻ ác lại không có gì lo lắng, vẫn luôn phá hoại, ngược lại không có cách nào bắt bọn họ.”
Lý Mộng lạnh lùng nói: “Vứt bỏ nhân tính, tự cho là thông minh, thật ra chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, gặp phải người càng ác hơn, còn không phải là sẽ bị người xâu xé à?”
Khương Nặc hơi trầm mặc một chút.
Trong lòng cô còn có mấy điểm nghi vấn.
Giữa hai người này, người mà Ngô Đại Giang thẩm vấn kia, xem ra không có đầu óc, chỉ hành động theo chân.
Mà người mà Vu Nhược Hoa thẩm vấn, nhìn có vẻ giảo hoạt.
Vào lúc đồng bọn bị bi sắt b.ắ.n ngã trên đất, anh ta là người đầu tiên vứt đồ xuống chạy trốn về hướng ngược lại.
Nghĩ tới đây, Khương Nặc đi tới, đi đến trước mặt người kia, đạp xuống một cái.
“Đừng giả bộ nữa, tôi biết anh tỉnh rồi.” Cô lạnh lùng nói.
Thật ra một đạp này là lừa anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-220.html.]
Nhưng quả nhiên người đàn ông mở mắt, nhìn Khương Nặc lấy lòng: “Không, không có... Tôi bị thương, nên mới không động được.”
Khương Nặc mặt không biểu tình.
Quả thực Vu Nhược Hoa dùng d.a.o bổ củi cắt mấy vết trên người anh ta, nhưng thật ra thương tổn không nghiêm trọng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên bà xuống tay với người khác.
Khương Nặc nhìn anh ta: “Anh tên là gì?”
“Bọn họ đều gọi tôi là lão Lý.”
Ánh mắt Khương Nặc lạnh lẽo, đến bây giờ cũng không chịu khai báo tên thật, nhưng không sao, rất nhanh sẽ không được dùng nữa rồi.
“Anh không phải công nhân, rốt cuộc anh làm gì?”
Lão Lý vô ý thức híp mắt lại, bối rối nói: “Tôi là công nhân mà! Tôi từng làm ở máy tiện cùng với Tằng Khải, chúng tôi đều là thợ tiện.”
Đối với kẻ phế vật sắp c.h.ế.t đến nơi còn mạnh miệng này, Khương Nặc ra tay không có một chút chần chờ.
Cô nhặt một cây gậy sắt bị ăn mòn rỉ sét ở dưới đất lên, giơ tay đ.â.m vào bắp đùi của anh ta, trực tiếp đ.â.m xuyên qua.
Lão Lý nhất thời kêu thảm vang vọng khắp doanh địa.
Khương Nặc lạnh giọng nói: “Im miệng, nếu không thì lập tức g.i.ế.c anh.”
Lão Lý không kêu nữa, há miệng, đặt toàn bộ âm thanh ở cổ họng, thân thể không ngừng run rẩy.
TBC
Đám Vu Nhược Hoa cũng vây quanh, yên lặng nhìn.
Lý Mộng nhếch môi, cô ấy hiểu Khương Nặc đang làm mẫu cho bọn họ.
Ừm, vậy thì xem cho tốt vậy.
Ban đầu Ngô Đại Giang muốn che mắt con gái mình lại, nhưng suy nghĩ này vừa loé lên, anh ta lại thay đổi chủ ý, ngược lại còn kéo tay Ngô Tiểu Giang, nhẹ giọng nói với con bé: “Con nhìn thấy rõ rồi chứ?”
Khương Nặc lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh không phải công nhân, dáng vẻ của anh không giống, hơn nữa lúc anh nhìn có thói quen híp mắt, là vì anh bị cận thị cao. Anh hoặc là thuộc tầng quản lý, chủ nhiệm hoặc là kế toán trong nhà máy. Nhưng chuyện này không cần thiết phải cố hết sức để che giấu, cho nên, anh là người của chợ, đúng không?”
Lão Lý có chút không dám tin, anh ta chịu đựng đau đớn, chần chờ nhìn Khương Nặc: “Là anh ta nói cho mấy người biết à?”
Anh ta chỉ vào người ở trên tay Ngô Đại Giang.
Khương Nặc cười trào phúng.
“Anh ta cũng không biết anh là nội ứng, sao có thể nói cho chúng tôi biết.”
Lão Lý nghe vậy, hơi thở cứng lại, hơi trợn tròn mắt.
Khương Nặc thấy con ngươi anh ta xoay chuyển tới lui, hiển nhiên là đang suy nghĩ, lập tức túm lấy cây gậy sắt trên đùi anh ta, lại rút một đoạn nhỏ ra.
Người đàn ông lần nữa phát ra tiếng gào thét, miệng hàm hàm hồ hồ cầu xin tha thứ.
“Đừng như vậy... van xin cô... đừng làm vậy... tôi, tôi vừa mới nói rồi...”
“Anh không nói thật, các anh kể lại chuyện không thấy kỳ quái sao? Là ai đã nói chuyện kho lạnh cho Nhậm Vũ Cường kỹ càng như vậy? Vì sao lại tín nhiệm anh ta như vậy? Nhậm Vũ Cường là một người ngoài, dựa vào cái gì lại hiểu rõ kết cấu của kho lạnh như vậy? Còn có, mấy người nói là anh ta nhân lúc loạn lạc lén trộm một cái thuyền đi, quay lại nhà máy, mưa lớn như vậy, sức người chèo thuyền đi rất chậm, làm sao tất cả mọi người đều không chú ý đến?”
Khương Nặc ngồi xổm xuống, nhìn anh ta: “Anh là người của chợ, anh biết bọn họ không bảo vệ được kho lạnh này, không bằng chính mình ra tay, cho nên đã liên thủ với Nhậm Vũ Cường, anh ta dẫn người tới, anh làm nội ứng, anh bán đứng bọn họ. Người phụ nữ xinh đẹp đã tự sát kia, là vợ anh, cô ấy mắng c.h.ế.t không yên lành, là mắng anh chứ không phải mắng Nhậm Vũ Cường.”
Nghe đến đó, thần sắc của đám Ngô Đại Giang cũng hơi khác thường.
Đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại vô cùng hợp lý.
Lúc người phụ nữ tự sát, ngoại trừ chịu nhục, cũng căm hận vì bị phản bội.
Nhưng suy nghĩ lại cẩn thận, Nhậm Vũ Cường cũng không phải người tốt, thân là phụ nữ, có thể cảm nhận được ánh mắt xâm phạm của người khác, sao có thể tín nhiệm anh ta như vậy?
Loại người khốn nạn này, không có văn hoá, nhiều lắm là chỉ có một chút thông minh, cuối cùng làm thế nào dẫn được người vào kho lạnh?
Kho lạnh ở dưới nước, anh ta chưa từng nhìn thấy có dáng vẻ thế nào, lại có thể thuận lợi phá cửa mà vào, chuyển vật tư đi?
Lúc ấy Nhậm Vũ Cường được chia cho một căn phòng nhỏ, ở cùng một chỗ với vợ chồng bán hoa quả, tiếp xúc với bọn họ nhiều nhất, trước khi c.h.ế.t bà chủ giận dữ như vậy, cũng không giống như là nhằm vào Nhậm Vũ Cường.
Chồng mình liên thủ với người ngoài, dẫn người trở về cướp vật tư, còn bán mình, để mặc cho cô ấy chịu nhục.
Lý Mộng cảm thấy anh ta cực kỳ ghê tởm: “Anh cũng biết chuyện anh làm khó coi, cho nên còn muốn che giấu một chút, đẩy hết mọi việc cho Nhậm Vũ Cường, có ý nghĩa sao?”