Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:43
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc lái xe, chậm rãi dừng sát ven đường, sau khi xếp hàng, cô lập tức tắt máy xe.
Phía trước xếp đến số 200, cũng lần lượt tắt máy, xem ra tất cả mọi người đều tiết kiệm dầu để dùng.
Chờ trong chốc lát, người của căn cứ tới phát số thứ tự, phải tiến hành đăng ký theo trình tự một cách nghiêm ngặt, Khương Nặc xem xét, xếp tới số 363.
“Đoán chừng phải chờ rất lâu.” Cô nhẹ giọng nói: “Chúng ta nhân lúc hiện tại ăn chút gì đó đi.”
Kiếp trước chưa từng nghe nói đến chuyện xếp số này, nhưng cũng có thể là bên phía đoàn xe này mới có.
Phía trước hơn 300 số, trên một chiếc xe bình thường lại có mấy người, thậm chí còn thấy cả mấy chiếc xe buýt.
Thủ tục xét duyệt đăng ký của căn cứ rất kỹ, dẫn đến quá trình cũng chậm.
Nghĩ lại trước khi tận thế đến ngân hàng xử lý thẻ, ở thời đại Internet phát triển mạnh mẽ, cũng phải mất nửa buổi sáng, huống chi là hiện tại.
Nhìn dáng vẻ này, chờ một ngày cũng coi như là tốt lắm rồi.
Nhưng đội xe dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đoàn người, tối thiểu cũng có thể nghỉ ngơi.
Ngô Đại Giang mở ba lô, lấy ra một túi bánh Vu Nhược Hoa cho lúc gần đi, còn có một ít bánh bích quy, thịt bò khô gì đó.
Anh ta do dự một chút, cầm hai miếng thịt bò khô đưa tới chỗ ngồi phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Anh ăn không?”
Vân Diệu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lắc đầu với anh ta một cái.
Ngô Đại Giang vô cùng khẩn trương, lập tức rụt tay về, lại đưa cho Khương Nặc.
Khương Nặc cầm hai miếng bánh, chia một cái cho Vân Diệu: “Đây là mẹ tôi làm, ăn ngon lắm.”
Lúc này Vân Diệu mới mở to mắt, anh ta kéo mũ xuống thấp, cổ áo lại kéo lên rất cao, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn cô một cái, sau đó ngồi thẳng người, nhận miếng bánh, xé một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.
Lúc này, động tác của anh ta hơi ngừng lại.
Khương Nặc biết anh ta đã nhận ra trong đồ ăn này có linh khí cực kì nhạt.
Ba người im lặng ăn, Khương Nặc và Vân Diệu cũng không nói lời nào, Ngô Đại Giang ngồi đó áp lực cực lớn, cố gắng hết sức tìm đề tài, nói với Khương Nặc suy nghĩ thăng cấp doanh địa của anh ta.
Anh ta nói rất tỉ mỉ, chú trọng về việc lấy nước, thoát nước, trao đổi vật tư giữa các biệt thự, chống động đất, chống ăn mòn, để cuộc sống thuận tiện hơn.
Đối với vấn đề phòng ngự của doanh địa, vẫn là dựa vào mạng lưới phòng ngự hiện có, Lý Mộng và A Muội.
Chuyện này hoàn toàn không giống với mạch suy nghĩ của Khương Nặc, ngược lại có thể tham khảo lẫn nhau.
TBC
Khương Nặc vốn là người ít nói, Ngô Đại Giang cũng đã quen với việc cô ít nói, nhưng bây giờ trên xe một người cũng không nói chuyện, Ngô Đại Giang một mình nói đến khô miệng, trong vô thức đã uống non nửa chai nước.
Xe ở phía trước cũng không di chuyển.
Khương Nặc thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn một cái về phía trước.
Trong bóng tối, xe ở phía trước căn bản không nhìn thấy đầu, ánh sáng của xe ở bốn phía cũng không ngừng sáng lên, cũng có cái đã tắt đi, cả căn cứ hoàn toàn núp trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lúc này là 5 giờ sáng, cách lúc trời sáng còn một đoạn thời gian, cô lái xe suốt cả đêm, dù thế nào thì cũng mệt mỏi, nên đã nói với Ngô Đại Giang: “Anh canh chừng đi, tôi ngủ một lát.”
“Được.” Ngô Đại Giang gật đầu, nhanh chóng xuống xe.
Khương Nặc đổi chỗ ngồi với anh ta, đi sang ghế phụ, sau khi ngả ghế ra sau, cô kéo ra một tấm thảm, nửa nằm nhắm mắt lại.
Cô không quen giường cũng không để ý đến hoàn cảnh, lúc nên ngủ thì ngủ, ngủ không được cũng phải nghỉ ngơi dưỡng thần.
Lúc quá mệt mỏi, năng lực suy tính và tốc độ phản ứng của con người đều sẽ trở nên chậm chạp.
Chỗ ngồi phía sau, bị lưng ghế ngả ra ép mạnh đến đầu gối của Vân Diệu anh ta cũng không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, anh ta lần nữa kéo cao cổ áo, cũng nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tĩnh dưỡng.
Ngô Đại Giang ngủ đến hơn nửa đêm, bây giờ tuyệt đối không buồn ngủ, anh ta tò mò nhìn ra dòng xe bên ngoài.
Mặc dù đã quyết định không đến căn cứ, nhưng vẫn tò mò về căn cứ.
Từ trong sóng phát thanh biết được, cả nước hiện tại có 6 căn cứ lớn, 23 căn cứ hạng trung.
Phần lớn người đều sẽ tụ tập ở chỗ này.
Một số ít người sống sót rải rác ở bên ngoài, phải dựa vào bản thân để bảo vệ mình.
Căn cứ Nam Giang thứ nhất, chính là một trong 6 cái căn cứ lớn.
Qua không bao lâu, chủ xe đỗ ở phía sau đi đến bên cạnh xe, đứng ở bên ngoài vẫy tay với Ngô Đại Giang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-235.html.]
Ngô Đại Giang mượn ánh đèn xe từ nơi xa lóe lên, nhìn thấy người đứng ở phía ngoài.
Bởi vì đối phương không trực tiếp gõ cửa xe, mà chỉ là vẫy tay ở một khoảng cách nhất định, cảm giác vẫn rất lễ phép, nơi đây lại là cửa căn cứ, xảy ra chuyện sẽ trực tiếp hủy bỏ tư cách đăng ký.
Thế là, dưới sự do dự, Ngô Đại Giang vẫn kéo cửa kính xe xuống, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Một người đàn ông trung niên gầy gò đứng ở bên ngoài, bờ môi khô nứt, trạng thái không phải rất tốt.
“Anh trai, tôi nghe nói ở cửa của căn cứ phát nước, anh biết phát ở đâu không?”
“Tôi không biết.” Ngô Đại Giang lắc đầu.
Nhiều người như vậy, cho dù có phát, cũng phải xếp hàng rất lâu.
Người đàn ông trung niên có chút thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì, thấy anh ta tiếp tục đi lên phía trước, giống như định hỏi cả dọc đường, Ngô Đại Giang lắc đầu, ngăn cản nói: “Anh thực sự khát nước, thì tiết kiệm thể lực một chút, nghe sóng phát thanh, trên xe có thu thanh mà?”
Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu.
“Nghe phát thanh một chút, căn cứ Nam Giang thứ nhất có kênh riêng, gần đây nhiều người báo danh, phát thanh đều thông báo lặp đi lặp lại hai mươi bốn giờ, anh vào tìm một chút, chắc là có nói, so với việc anh như con ruồi mất đầu đi hỏi khắp nơi thì tốt hơn.”
“Nhưng... Dầu của tôi đã sắp thấy đáy rồi.” Người đàn ông trung niên khẽ l.i.ế.m bờ môi khô nứt thấy máu, biểu cảm rất gắng gượng.
Ngô Đại Giang thấy vậy âm thầm thở dài.
Lúc xe khởi động lượng dầu tiêu hao đặc biệt lớn, lại còn là kiểu trời đông giá rét này.
Nếu không phải thực sự quá khát, cũng đã đến cửa căn cứ rồi, có thể nhịn đều sẽ nhịn một chút.
Trong xe tối đen, Khương Nặc ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng: “Đi lên phía trước, trước cửa đăng ký của căn cứ có máy phát thanh, có thể đến đó nghe, nếu có người ngăn không cho đi, thì trực tiếp tìm người đó hỏi.”
Khương Nặc thường xuyên một mình đi lại ở bên ngoài, đối với thông tin của cô Ngô Đại Giang tin tưởng không nghi ngờ gì, vội vàng nói với người đàn ông trung niên: “Anh nghe theo cô ấy đi.”
“Cảm ơn.”
Người đàn ông trung niên nói cám ơn rồi tăng tốc bước về phía trước.
Ngô Đại Giang kéo cửa xe lên, Khương Nặc cử động một chút, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.
Một giấc này cũng không thật sự nằm ngủ, ý thức mơ mơ hồ hồ, có thể nghe thấy những tiếng động bên ngoài, nhưng chẳng muốn mở mắt.
Cứ như vậy miễn cưỡng ngủ hơn 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng trời đã sáng lên.
Xe trước mặt cũng bắt đầu khởi động, Ngô Đại Giang vội vàng đuổi theo, lái một đoạn đường, xem ra mọi người cũng tiết kiệm dầu để đi.
Lúc này, căn cứ ẩn mình trong màn sương mù ảm đạm, đã mơ hồ có thể nhìn thấy được.
Phía trước đại khái còn có chưa đến 100 chiếc xe.
Ngô Đại Giang mở to hai mắt, hai tay run rẩy.
Quy mô của căn cứ lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh ta, đây không phải một căn cứ, mà chính là một thành phố nhỏ.
Anh ta lại nhìn thấy cần cẩu xây dựng cỡ lớn rất lâu rồi chưa từng thấy, tay cơ giới to lớn như một gã khổng lồ bằng thép đứng sừng sững ở trên mặt đất.
Anh ta còn mơ hồ nghe thấy tiếng ầm vang của máy đóng cọc truyền tới mặt đất, từng tiếng một vang lên, đóng cọc xi măng vào trong lòng đất.
Rất nhiều thiết bị cơ giới hạng nặng đã lâu không thấy đều xuất hiện.
Ngô Đại Giang học kiến trúc, đã từng theo một số công trình, anh ta biết xây dựng kiến trúc khổng lồ như thế cần bao nhiêu đội thi công, bao nhiêu người, bao nhiêu máy móc.
Nước lũ mới rút bao lâu? Chưa đến một năm.
Dưới sự tấn công của động đất và mưa axit, lại có thể kiến tạo ra được căn cứ lớn như vậy!
Anh ta nhịn không được hạ cửa kính xe xuống, nhô nửa người ra ngoài, nghển cổ lên, trong nắng sớm u ám, cảm nhận được phần kỳ tích này.
Tường ngoài căn cứ vô cùng cao, được bọc một lớp hợp kim dày nào đó, có một loại ánh sáng kim loại khiến anh ta mê say.
Tường ngoài đang tiếp nhận kiểm tra, lại có thể tiến hành lên xuống, cao nhất có thể đạt đến khoảng 20 mét, sau khi hạ xuống lại có thể chìm vào lòng đất.
Ý vị này tức là không gian lòng đất của căn cứ cũng rất lớn.
Thảo nào nhìn bằng mắt thường, tất cả kiến trúc đều không cao.
Ngô Đại Giang nhìn một chút, bất giác lệ rơi đầy mặt, thậm chí có chút khóc không thành tiếng.
Anh ta nhìn thấy nhân loại lại một lần nữa sáng tạo ra kỳ tích, cũng nhìn thấy quyết tâm chống lại thiên tai và tận thế của Trung Quốc.
Còn có nhiều người như vậy đang cố gắng xây dựng hết ngày đến đêm, nhất định còn có hi vọng.