Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 238
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:49
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc ngay lập tức hiểu vì sao kỷ luật của căn cứ số một Nam Giang lại đặc biệt tốt như vậy.
Giang Cầm, còn có người bên cạnh bà ấy, đã đặt hết toàn bộ tâm tư tinh thần của mình vào căn cứ này.
Một cơn gió thổi qua, thứ mà cánh bướm mang đến không phải là gió lốc mà là một tương lai tốt đẹp hơn một chút, ít nhất đó không phải là một tin tức xấu.
“Chủ nhiệm Giang, thật ra tôi có chứng chỉ căn cứ, sẽ mở tài khoản ở căn cứ nhưng cũng không định đi vào.” Khương Nặc nói.
Giang Cầm khá bất ngờ, không khỏi hơi nhướng mày: “Vì sao? Chắc hẳn cô cũng tưởng tượng ra được rằng càng về sau thì chênh lệch giữa căn cứ và bên ngoài sẽ càng lớn hơn. Tôi cũng không ngại nói cho cô biết một chuyện, từ những tin tức mà chúng tôi thu thập được từ khắp nơi trên thế giới thì động đất rất có thể sẽ xảy ra lần nữa, núi lửa còn có thể tiếp tục phun trào, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh hơn, người sống sót ở bên ngoài sẽ rất khó có thể sống tiếp được.”
“Tôi đã quen tự do, hơn nữa, cũng có rất nhiều chuyện phải làm.” Khương Nặc nhàn nhạt trả lời.
Giang Cầm nhìn ra được bà ấy khó có thể thuyết phục được cô, không khỏi âm thầm lắc đầu.
“Cô suy nghĩ kỹ rồi à?”
“Ừ.” Khương Nặc từ trên bàn nhảy xuống: “Đáng tiếc chủ nhiệm Giang có ý tốt, nhưng cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, tôi lang thang ở bên ngoài, tương lai nói không chừng sẽ có một số chuyện mà mọi người không tiện làm ở căn cứ thì có thể giao cho tôi đi làm, chúng ta vẫn theo quy tắc cũ, nhận hàng trả tiền, vậy là xong.”
Giang Cầm trầm ngâm một lát.
Hợp tác mà Khương Nặc đề xuất quả thật khiến bà ấy rất động tâm.
Bà ấy ở trong căn cứ, thiếu khuyết thế lực và tai mắt ở bên ngoài căn cứ, Khương Nặc là một ứng cử viên không tồi.
“Được rồi, đây là cuộc đời của cô nên cô tự quyết định, tôi nói lời thì sẽ giữ lời, vẫn sẽ cho cô 1000 điểm tích lũy. Tôi sẽ viết đơn xin chuyển nhượng, lát nữa cô đăng ký xong có thể lấy.”
Nói đến đây, Khương Nặc không còn buồn ngủ nữa, dù sao trong ấn tượng của Giang Cầm, cô là một người vì kiếm tiền mà liều mạng, vừa vặn cũng coi như duy trì thiết lập hình tượng nhân vật này.
Thương lượng với Giang Cầm xong, cô có hai chứng chỉ căn cứ, một để mở tài khoản và một để đổi trực tiếp 4000 điểm tích lũy, cộng thêm Giang Cầm cho thì cô có tổng cộng 5000 điểm tích lũy.
Có thể lấy được hai tấm chứng chỉ căn cứ trong tay, dù là bằng cách nào thì cũng nói rõ cô đúng là có chút bản lĩnh.
Đánh giá của Giang Cầm đối với cô cũng có thay đổi, cân nhắc khả năng hợp tác.
Khương Nặc cầm đơn xin chuyển nhượng của bà ấy, đang định rời đi thì Giang Cầm lại nói với cô: “Khi nào thì cô đi?”
Khương Nặc nhìn sắc trời một chút, nói: “Nếu tất cả đều thuận lợi thì có lẽ là buổi tối ngày mai.”
Giang Cầm gật đầu, từ dưới bàn tìm ra một tập tài liệu, lật đến mặt sau tờ giấy còn để trống, dùng bút chì trong tay vừa vẽ vừa nói:
“Vốn định chờ cô đi rồi mới nói tỉ mỉ với cô, nhưng cô đi gấp quá, ngày mai tôi lại có quá nhiều chuyện phải làm, đoán chừng là không có thời gian gặp cô. Có một chuyện mà tôi quả thật muốn nhờ cô ở bên ngoài tìm hiểu một chút, nếu như cô có thể tìm được manh mối đáng tin cậy, tôi sẽ cho cô 5000 điểm tích lũy.”
Trong lúc bà ấy đang nói, trong lòng Khương Nặc đã mơ hồ có một phỏng đoán.
Nhưng theo bút chì của Giang Cầm không ngừng vẽ đi vẽ lại, phỏng đoán này đã được chứng thực, hình ảnh một cái hộp cũng dần dần hiện lên trên tờ giấy.
“Đây là một cái hộp gỗ.” Giang Cầm giải thích với cô: “Mặt trên chiếc hộp được sơn màu đen, đã hơi loang lổ, ở các góc được bao bằng đồng, đại khái chính là hình dạng giống như tôi vẽ, chỉ là tôi vẽ hơi trừu tượng nhưng nếu cô nhìn thấy vật thật thì chắc hẳn có thể nhận ra.”
Khương Nặc nhận lấy tờ giấy kia, thầm nghĩ cái này tuyệt đối không trừu tượng chút nào.
Kỹ năng phác họa của Giang Cầm thật sự ấn tượng, vẽ ra hình dạng giống y hệt không nói, ngay cả chi tiết cũng vẽ ra, lại viết thêm rất nhiều ghi chú ở bên cạnh.
Nếu không phải cái hộp này dính đến quá nhiều bí mật, cô thật sự muốn đưa cho Lý Mộng học hỏi một chút..
“Cái hộp này sao vậy?” Khương Nặc hiểu ra lại là một người muốn tìm Vân Diệu, ngoài miệng lại hỏi: “Rất đáng tiền sao?”
“Thứ đáng giá không phải là cái hộp này, mà là người cầm cái hộp này.” Giang Cầm nghiêm túc nói: “Tôi cũng là làm việc thay người khác thôi, đối phương hứa hẹn điều kiện tương đối hậu hĩnh, muốn tìm manh mối liên quan đến cái hộp này cùng với người đang giữ nó. Trước tận thế tôi làm việc này thứ nhất là vì tò mò, thứ hai là vì tiền, nhưng hiện tại tiền đã vô dụng, tôi còn có thể dùng để thương lượng một ít điều kiện dùng để phát triển căn cứ.”
Khương Nặc nghe xong, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, còn định hỏi thêm cái gì thì Giang Cầm lại lắc đầu với cô, nghiêm mặt nói: “Đừng hỏi nhiều, nếu cô có thể tìm được là tốt nhất, nếu tìm không được cũng đừng quá tò mò. Có một số thế lực lịch sử lâu đời vượt quá sức tưởng tượng của cô, không phải là người mà cô hay tôi có thể đụng vào được.”
Khương Nặc cất kỹ bản phác họa, lộ ra dáng vẻ việc không liên quan gì đến cô, chỉ nhận điểm tích lũy: “Tôi hiểu.”
Dáng vẻ rất thần bí, không phải là Diệp gia đó sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-238.html.]
Mà Vân Diệu, người mà bọn họ liều mạng muốn tìm, vừa rồi còn đang ngủ trong chiếc xe bán tải rách nát nữa kia.
Bất kể nói thế nào thì sau khi thăm dò, Giang Cầm xem ra không xấu, nhưng cũng có một chút bí mật của bà ấy.
Vốn nghĩ không biết có nên lặng lẽ giao những tài liệu mà ông Trịnh phó thác kia cho cô hay không.
Nhưng bây giờ xem ra, cũng không quá thích hợp.
Sau khi tạm biệt Giang Cầm, Khương Nặc trở lại văn phòng đăng ký, lúc này Ngô Đại Hà cũng xếp hàng gần tới rồi, ngược lại vừa vặn.
Tiếp theo, tất cả đều đi theo trình tự.
Đăng ký, kiểm tra.
Tia hồng ngoại của thiết bị điện tử nhấp nháy, nhận diện khuôn mặt đã mất từ lâu.
Mở tài khoản, đăng ký, nhận thẻ từ.
Giao ra đơn xin chuyển nhượng, tiến hành xác minh.
Hai tấm chứng chỉ căn cứ bị thu hồi, trong thẻ từ có thêm 5000 điểm tích lũy.
Rốt cuộc thì tấm thẻ điểm tích lũy kia của Hồ Đại vẫn không có tác dụng gì, trực tiếp bị thu hồi.
Khương Nặc lấy thẻ ra, lúc này trời đã tối, nhưng cửa đăng ký vẫn tiếp tục hoạt động 24/24, bên ngoài vẫn là người người nhốn nháo, không hề ngừng nghỉ.
Ngô Đại Hà ngồi ở bên đường trông coi hành lý, cũng suýt ngủ gật.
“Xong rồi.” Khương Nặc nói với anh ta: “Nhưng mà phần lớn các khu vực trong căn cứ đều không được chiếu sáng, muốn đổi đồ còn phải chờ đến ngày mai.”
Cô không nói cách giải quyết, Ngô Đại Hà cũng sẽ không hỏi.
Phải qua đêm ở chỗ này.
Mọi người đến đây đều mang theo hành lý trên lưng nên buổi tối liền trải ra đất, ngủ ngay tại chỗ.
Nhiều người tụ tập lại như vậy, sự lưu thông của không khí khá nhỏ cộng thêm máy móc trong căn cứ vận hành liên tục nên nhiệt độ không còn lạnh như trước.
Đám người Khương Nặc trở lại bãi đỗ xe, tìm được chiếc xe bán tải.
“Cô Khương, hình như người thanh niên kia đi rồi thì phải?” Vừa lên xe, Ngô Đại Hà đã phát hiện ra điều gì đó, còn có vẻ lo lắng hỏi: “Anh ta đi đâu rồi?”
“Không cần phải để ý đến anh ta, chúng ta ăn cơm đi.” Khương Nặc thản nhiên nói.
Bãi đỗ xe lớn như vậy, thỉnh thoảng có người ra vào, Vân Diệu rời đi là rất bình thường.
TBC
Với năng lực cảm giác của anh ta, nếu anh ta không muốn bị người tìm được thì không ai có thể tìm được.
Một ngày trôi qua, ngoại trừ uống nước thì hầu như không ăn cái gì nhưng cũng không cảm thấy đói, có lẽ là bởi vì ban ngày quá ngắn.
Từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, cũng chỉ 7 tiếng đồng hồ.
Tùy tiện ăn chút gì đó lấp đầy bụng, thấy Ngô Đại Hà cứ do dự muốn nói lại thôi, Khương Nặc nói: “Anh có chuyện gì thì cứ nói ra đi.”
Ngô Đại Hà uống một ngụm nước, ngập ngừng nói: “Cô Khương, cô nói đồ vật trong kho linh kiện rất bừa bộn, vậy ngày mai chúng ta đi chọn đồ thì thời gian có thể sẽ hơi gấp. Dù sao sau khi trời tối cũng không nhìn thấy, nếu trì hoãn, lại phải ở chỗ này thêm một đêm, cho nên tôi muốn để Lâm Khiếu cùng chúng ta đi vào đó.”
Nói xong, anh ta sợ Khương Nặc không đáp ứng, bổ sung thêm: “Cậu ta ngoại trừ nghề mộc thì còn học về cơ điện với tôi một thời gian, vẫn có thể giúp ích rất nhiều trong việc xác định các linh kiện và tìm kiếm đồ vật. Có thêm một người thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Dù sao thì cậu ta cũng đang ở cuối hàng, ngày mai cũng sẽ không tới lượt cậu ta đâu.”
Ngô Đại Hà theo cô lâu như vậy, vì doanh địa mà bỏ ra rất nhiều tâm tư, việc gì cũng chịu làm, chưa bao giờ yêu cầu cô bất cứ thứ gì.
“Được.” Cô đáp, đồng thời nhìn về phía Ngô Đại Hà: “Ngày mai xem biểu hiện của anh ta đi.”
Thần sắc Ngô Đại Hà lập tức buông lỏng, trịnh trọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô Khương.”