Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 244

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:17:01
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường tới đây, ngoại trừ xe cộ ra thì chỉ có dòng người, căn bản không thể quay về theo đường cũ.

Gần như tất cả mọi người đến căn cứ đều không có ý định rời đi.

Trước đó Khương Nặc đã xem qua bản đồ, biết rằng mình sẽ phải đi theo một con đường khác bên cạnh đường cao tốc, còn phải đi đường vòng, hơn nữa không thể bảo đảm tình hình đường xá là thông suốt.

Lái xe vào ban đêm, trời lại tối đen như vậy, Khương Nặc hết sức tập trung.

Lái tầm mười phút đồng hồ, mọi chuyện vẫn còn thuận lợi.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy có một bóng đen từ phía xa trên đường, khoảng cách thật sự quá xa nên cô nhìn không rõ lắm, nhưng sự cảnh giác đã khiến cô kịp thời đạp phanh.

Hai người ngồi phía sau sửng sốt vì thấy xe đột ngột dừng lại, Lâm Khiếu đang muốn hỏi nhưng Ngô Đại Hà đã kịp thời đè anh ta lại, ý bảo anh ta đừng lên tiếng.

Khương Nặc quay đầu hỏi Vân Diệu: “Anh có thấy không?”

Vân Diệu gật đầu.

“Là cái gì thế?”

“Mấy tảng đá chặn đường.” Vân Diệu trả lời.

“Ha.” Khương Nặc cười lạnh.

Đặt mấy tảng đá chặn đường lại, buộc người ta dừng xe rồi cướp bóc là một thủ đoạn rất thường gặp.

Hơn nữa, ban đêm rất tối, bình thường phải đến gần mới thấy có tảng đá, không chừng sẽ trực tiếp đụng vào.

Loại thủ đoạn này chuyên môn nhằm vào người lái xe.

Đối phương nhất định đang mai phục ở gần mấy tảng đá, chờ người tới rồi ra tay tấn công.

Khương Nặc xuống xe, không rõ đối phương có mấy người nên phải cẩn thận, tay cô thò vào túi áo, âm thầm cầm súng.

Vân Diệu cũng theo cô xuống, nói với cô: “Để tôi đi.”

Khương Nặc có ý muốn xem thân thủ của anh ta, liền dứt khoát gật đầu: “Được.”

Vân Diệu không nhanh không chậm đi về phía trước, bóng dáng anh ta nhanh chóng biến mất trong bóng tối bên đường.

Khương Nặc đi theo, mơ hồ chỉ nghe được mấy âm thanh ngã xuống đất, chờ cô đi tới bên cạnh mấy tảng đá cản đường thì đã không nghe được bốn phía có bất kỳ tiếng hít thở dư thừa nào nữa.

Khương Nặc khẽ kinh ngạc, không khỏi nhìn anh ta nhiều thêm vài lần.

Cô từng thấy Vân Diệu đi cứu người, còn tưởng rằng anh ta chỉ đánh ngất xỉu không giết, không ngờ anh ta lại ra tay dứt khoát như vậy.

Đèn xe tải vẫn bật, ánh sáng mạnh lóe lên mặt Vân Diệu, anh nhận ra sự kinh ngạc của Khương Nặc, nói với cô:

“Trên người bọn họ có mùi m.á.u tươi rất nồng.”

Khương Nặc nghe hiểu ý của anh ta, mím môi khẽ gật đầu: “Nhưng anh vẫn nên giữ người lại trước, để bọn họ mang những tảng đá này đi đã rồi xử trí sau.”

Những tảng đá này đều là những tảng đá núi cỡ lớn, rất nặng, cũng không biết làm cách nào để chuyển được ra đường.

Có một số người thật sự có chút thông minh, nhưng lại sử dụng trí thông minh của mình để làm điều xấu.

Một đống lớn như vậy, phải nâng tới khi nào?

Vân Diệu lại nói: “Thu vào thế giới nhỏ đi, sau này có thể dùng được.”

Khụ khụ.

Khương Nặc chưa từng sử dụng không gian ở trước mặt người khác, nhất thời không quen lắm.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô cũng chấp nhận.

Đầu tiên là tập trung nghe ngóng, sau đó xác nhận xung quanh chỉ có một chiếc xe bán tải.

Trong khoảng cách đó, Khương Nặc cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút bóng tối, bọn Ngô Đại Hà căn bản không thể nhìn thấy gì.

Khương Nặc thu những tảng đá kia rồi xoay người trở về.

Vân Diệu đi theo sau lưng cô, cùng nhau trở lại xe.

Toàn bộ quá trình Ngô Đại Hà không hỏi chuyện gì xảy ra, dưới sự áp chế của Ngô Đại Hà, Lâm Khiếu cũng thành thật ngậm miệng lại.

Suốt cả quãng đường sau đó không có chuyện gì xảy ra.

Ngô Đại Hà và Lâm Khiếu từ rạng sáng đã bận rộn, ngay cả cơm cũng không ăn một miếng.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, hai người lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này chập chờn, một đêm liền trôi qua.

Bọn họ rời căn cứ vào khoảng 8 giờ tối hôm trước, bởi vì đi đường vòng nên hơn 9 giờ sáng ngày hôm sau mới về tới vùng ngoại ô thành phố bọn họ đang ở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-244.html.]

Lâm Khiếu bụng đói kêu vang, đồng thời cũng vô cùng tò mò, vẫn nhìn ra phía ngoài nhìn trái nhìn phải.

Ngay sau đó, xe chạy vào trong khu biệt thự.

Từ đằng xa Khương Nặc đã nhìn thấy mẹ đang đi lại trong doanh địa, mơ hồ có tiếng kêu của dê và vịt truyền đến, trông thật yên bình.

TBC

Khóe miệng cô không chịu khống chế hơi cong lên một chút.

Dừng xe, cô quay đầu nói với Ngô Đại Hà: “Anh lái xe về đi, sau khi kiểm kê tất cả mọi thứ thì ghi sổ sách lại, sau này cũng dễ theo dõi.”

“Được.” Ngô Đại Hà do dự một chút rồi nói: “Không trở về một chuyến sao?”

“Không được.”

Khương Nặc cầm ba lô bước ra khỏi xe bán tải.

Lúc đi cũng đã tạm biệt mẹ, chuyện cần nói đều đã nói, bây giờ trở về ở một lúc không phải cũng sẽ đi lại à, không cần thiết.

Thật ra cô cũng không cần phải lái xe đến đây, sau khi vào khu vực ngoại ô là có thể giao xe cho Ngô Đại Hà được rồi. Nhưng đã đi ngang qua, lại muốn nhìn từ xa một cái.

Bây giờ đã thấy được rồi.

...

Khương Nặc và Vân Diệu cùng đi về phía nam vùng ngoại ô, không bao lâu sau đã đến công viên rừng rậm.

Trong công viên có những khu rừng khô rậm rạp, những con đường phủ đầy bùn đất và cát khô tỏa ra mùi lưu huỳnh và mùi chua sau khi bị ăn mòn khiến cho việc đi lại trở nên khó khăn.

Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi lấy một chiếc xe máy từ trong không gian ra.

Chiếc xe máy này giống hệt với chiếc mà Ngô Tiểu Giang sửa, đều không có chìa khóa. Cô đã nhìn thấy Ngô Tiểu Giang làm như thế nào, cảm giác cũng không khó lắm, liền theo cách Ngô Tiểu Giang dạy, cắt ngắn sợi dây màu đen phía dưới động cơ.

Lại bắt chước làm một lần như vậy ở phía trên bình xăng.

Rất tốt, hoàn mỹ mở khóa.

“Đi xe thì sẽ nhanh hơn, anh không ngại ngồi phía sau tôi chứ?” Khương Nặc vừa đổ xăng vừa hỏi Vân Diệu.

Vân Diệu nhìn cô nói: “Tôi khuyên cô nên nghỉ ngơi, buổi tối lại đi.”

Khương Nặc nghe anh ta nói như vậy mới nhớ ra mình đã lái xe cả đêm, đến bây giờ đã gần 30 tiếng không ngủ.

Buồn ngủ thì có hơi buồn ngủ, nhưng ban ngày đi đường so với buổi tối thì tiện hơn, còn có thể tiết kiệm dầu, cô còn muốn kiên trì một chút.

“Không được.” Khương Nặc lắc đầu: “Tôi không sao, anh không lên được à? Nếu không thì tôi đi một mình.”

Vân Diệu thản nhiên nói: “Nếu cứ đi như vậy, Biên tướng quân đuổi theo sẽ vất vả hơn.”

Khương Nặc ngẩn người, lập tức ngượng ngùng khụ khụ hai tiếng.

Đúng vậy, sao cô lại quên Border Collie đã nhiều ngày không gặp rồi chứ?

Thật sự sẽ không lạc mất sao...

“Nó đi tìm cô, cô vội vàng đi căn cứ nên bỏ lỡ nhau, nhưng nó sẽ không đi xa đâu, cô cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm là nó sẽ tìm được.”

Nghĩ đến đôi mắt ướt sũng của con chó, Khương Nặc lập tức bỏ cuộc.

“Vậy thì nghỉ ngơi đi.”

Ở sâu trong công viên rừng rậm này hầu như không có ai đặt chân đến, bùn cát trên mặt đất hoàn toàn không có bất kỳ dấu chân hay dấu vết gì, quả thật là một chỗ nghỉ chân không tồi.

Khương Nặc tìm một nơi tương đối sạch sẽ rồi lấy nhà container ra khỏi không gian.

Sau đó cô cởi đôi giày dính đầy bùn ra, đi vào trong phòng rửa mặt.

Lúc cô đi ra, Vân Diệu đã đốt đống lửa ở gần đó.

Anh ta ngồi tựa lưng vào một thân cây lớn.

Cái cây này đã khá già, dưới trận mưa axit kéo dài, thân cây cùng rễ cây đều có mùi thối rữa nhưng cành cây vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, còn sót lại một vài cành cây héo rũ.

Khương Nặc mở cửa container ra, mang dép lê, ngồi trên ghế lười của cô, cách đống lửa nhìn về phía Vân Diệu.

Có mấy lời, hiện tại rốt cục có thể hỏi được rồi.

“Anh thấy núi Cửu Quần thế nào?” Cô hỏi thẳng: “Căn cứ xây ở đó giống như có cao nhân chỉ điểm vậy. Trước kia tôi không tin vào cách nói phong thủy, nhưng bây giờ cảm thấy vẫn là có một chút.”

Vân Diệu trả lời cũng rất dứt khoát: “Phong thủy rất tốt, là chỗ sinh khí tràn đầy, nhưng không thích hợp để xây căn cứ.”

“Vì sao?”

“Vì dưới núi có linh nguyên.” Vân Diệu nói: “Linh nguyên sẽ khiến một số sinh vật bị biến dị, căn cứ này được xây dựng trên linh nguyên, còn không ngừng đào sâu xuống đất để xây dựng, đả thông đường núi, bởi vậy mấy năm sau toàn bộ căn cứ đều sẽ bị các sinh vật biến dị nuốt chửng.”

Khương Nặc nghe xong, vô thức nhíu mày.

Đúng rồi, có ai nói sinh khí tràn đầy, thì người được lợi sẽ nhất định là con người đâu?

Loading...