Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:17:03
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Căn cứ lớn như vậy, lại có nhiều nhân khẩu như vậy.
Người sống sót coi căn cứ số một Nam Giang là hy vọng sống sót, liên tục nối đuôi nhau đi vào... Thứ nghênh đón bọn họ lại là tuyệt vọng và hủy diệt.
Đây là trùng hợp sao? Hay là có người cố ý làm?
Gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu, Khương Nặc cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá phức tạp.
Dù sao thì viện nghiên cứu cũng xây dựng ở gần linh nguyên.
Bây giờ vẫn chưa có sinh vật biến dị nào xuất hiện trên quy mô lớn, cũng không có ai ý thức được đây sẽ là một thảm họa rất lớn trong tương lai, chỉ cảm thấy “linh” là thứ tốt.
Chỉ cần trước thú triều lấy đi linh nguyên là có thể tránh được sự hủy diệt xảy ra sau đó.
Nhưng mà, lúc trước quyết định không đi căn cứ quả nhiên là một quyết định đúng đắn.
Thế lực sau lưng căn cứ quá phức tạp, còn phải tốn tâm tư để đối phó với những người này. Có thời gian này còn không bằng trở về doanh địa nằm xuống ngủ một giấc thật ngon, ăn chút đồ gì đó thật ngon.
Sau khi nghỉ ngơi, Khương Nặc dần cảm thấy buồn ngủ và đói.
Suy cho cùng thì cô đã suốt cả một ngày không ăn không ngủ rồi.
Cho dù sức khỏe có tốt bao nhiêu thì cũng phải duy trì năng lượng để đảm bảo quá trình trao đổi chất bình thường, để cơ thể luôn bảo trì ở trạng thái tốt.
Cô không muốn trì hoãn thời gian của Vân Diệu nên mới vội vã lên đường, nhưng bây giờ nhìn chính bản thân anh ta cũng không vội, vậy cô cũng không có gì phải gấp.
Khương Nặc lấy bánh bao, canh sườn heo từ không gian ra, lấy một ít xiên nướng, lại cắt thêm mấy miếng dưa hấu.
“Anh ăn không? Tôi mời anh.” Cô nhìn Vân Diệu.
Vân Diệu lắc đầu: “Không cần đâu.”
Khương Nặc thấy anh ta không giống như là đang khách sáo mà là thật sự không có hứng thú gì với mấy món ngon này, không khỏi âm thầm lắc đầu, thật sự đúng là không biết cách thưởng thức.
Nghĩ nghĩ, cô lại lấy một miếng bánh rau củ ra.
“Vậy anh ăn cái này đi.”
Lần này thì Vân Diệu nhận lấy: “Cám ơn.”
Bánh rau củ có linh khí rất nhạt, ăn vào có lợi cho thân thể, chứng minh con người có thể hấp thụ linh khí, chỉ là quá trình này diễn ra tương đối chậm chạp.
Cô biết dùng những thứ có linh khí để nấu có nghĩa là cô có rất nhiều thứ trong tay.
Nếu Vân Diệu có lòng, có thể từ những chi tiết nhỏ để biết được một ít bí mật của cô.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, dưới tình huống có bí mật chung, Khương Nặc muốn có một sự ăn ý hợp tác tốt hơn nữa.
Vân Diệu tặng cô con d.a.o găm và linh nguyên, vậy cô cũng có thể tiến về phía trước vài bước, biểu đạt ra thành ý của mình.
Sau khi báo thù xong, cả người cô giống như được thả lỏng hơn rất nhiều, có càng nhiều không gian hơn để suy nghĩ về những chuyện khác.
Về Vân Diệu, về linh nguyên, về “linh”, về nhà họ Diệp.
Cô nắm giữ một số manh mối, trong lòng cũng có một số phỏng đoán, hiện tại đã là thời điểm để kết nối toàn bộ những thứ này lại với nhau.
Vân Diệu xé cái bánh rau củ ra thành từng miếng nhỏ, từ từ đưa vào miệng.
Khương Nặc ăn xong, thu dọn chiếc bàn nhỏ sạch sẽ, cầm một miếng dưa hấu bước ra khỏi container, lấy chiếc ghế ông chủ ra đặt đối diện với đống lửa, ngồi xuống ăn dưa hấu.
Ăn xong, cô nhìn về phía Vân Diệu: “Tôi muốn nói chuyện cụ thể hơn một chút với anh.”
“Được.” Vân Diệu khẽ gật đầu: “Nhưng có một số chuyện tôi không thể nói, không phải là tôi không muốn nói cho cô mà là bản thân tôi còn có một số việc chưa làm rõ, hơn nữa...”
Nói tới đây anh ta dừng lại một chút, Khương Nặc nhạy cảm nhận ra được, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh ta.
“Hơn nữa cái gì?”
“Có một số chuyện, tôi nói ra chưa chắc cô sẽ tin.” Anh ta thản nhiên nói.
Khương Nặc nhặt củi lên ném vào trong đống lửa, sau đó lấy một ly nước suối không gian đưa cho anh ta.
“Không sao, cứ từ từ rồi nói, nói mệt thì có thể uống nước.”
Vân Diệu nhận lấy ly nước, nhìn nước suối trong tay, lần đầu tiên trên gương mặt bình tĩnh của anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ta cụp mắt xuống nhìn ly nước trong tay, giống như đang suy nghĩ cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-245.html.]
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Khương Nặc cảm thấy anh ta dường như đang rất vui mừng, phảng phất như ly nước trong tay đối với anh ta mà nói là một tin tức tốt.
Sau một lúc lâu, anh ta rốt cục mở miệng: “Cô muốn biết lai lịch của tôi sao?”
“Đương nhiên muốn.”
“Tôi không phải là người của thế giới này.”
Khương Nặc nghe xong, cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là nghĩ: Quả nhiên là như thế.
Từ sau khi lấy được các tài liệu liên quan đến anh ta từ Trần Hữu Vi (vị tổng giám đốc cay mắt) và viện nghiên cứu, Khương Nặc đã đặt ra rất nhiều giả thuyết.
Trên đời này, tất cả những chuyện không hợp lẽ thường, kết quả đơn giản chỉ có vài loại.
“Anh đến từ nơi nào?” Cô hỏi.
Vân Diệu uống một ngụm nước suối, bắt đầu kể câu chuyện của anh ta.
Lượng tin tức quá lớn, rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Đầu tiên, anh ta không phải người của thế giới này.
Trong vũ trụ khổng lồ tồn tại rất nhiều thế giới khác nhau, song song với nhau, cũng không hòa quyện vào nhau mà hướng tới những sự phát triển khác nhau.
Những thứ này chỉ cần xem một vài bộ phim điện ảnh, đọc vài cuốn tiểu thuyết, kỳ thật là có thể tưởng tượng ra được.
Vân Diệu không nói tỉ mỉ thế giới kia của anh ta là thế nào.
Những lời anh ta kể ra còn huyền diệu hơn so với Khương Nặc tưởng tượng, thậm chí là có chút quỷ dị.
Vân Diệu tỉnh lại ở một nơi tối tăm mù mịt.
Nơi đó rất trống trải, có một mảng lớn rừng cây cùng thảm thực vật, nhưng không có một âm thanh nào, thời gian dường như đã đứng yên.
Ánh mắt nhìn tới đâu cũng đều là một màn sương mù màu xám mênh mông.
Anh ta đứng đó một hồi lâu, cảm nhận mọi thứ xung quanh, sau đó, anh ta mơ hồ nhìn thấy phía trước có một bệ đá liền đi tới.
Trên bệ đá có một người đang ngủ.
Sau khi Vân Diệu đến gần, anh ta nhìn thấy chính mình.
Đúng vậy, anh ta nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình đang ngủ trên bệ đá lạnh như băng, không hề có hơi thở cũng không có nhịp tim, nhưng thực sự vẫn chưa chết.
Cảnh tượng này rất kỳ lạ, anh ta mê mang nhìn hai tay mình.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc hỗn loạn của anh ta trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, nhớ tới rất nhiều thứ, những ký ức kia vô cùng xa xôi, có thể nói là đã xảy ra từ rất lâu rồi.
Là một ký ức khác của mình.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, anh ta nhìn người nằm trên bệ đá, cảm thấy đó là anh ta, cũng không phải là anh ta.
Những ký ức kia phảng phất như là của mình, cũng phảng phất như không phải.
Anh ta giống như một người ngoài cuộc đứng xem, phân tích quá khứ của “mình”, giống như đang xem một bộ phim dài tập.
Chỗ Vân Diệu ở là một thế giới mà kẻ mạnh có thể hưởng dụng nguồn tài nguyên vô hạn, mọi người cuồng nhiệt với việc tu hành.
Anh ta đã từng đứng ở một vị trí rất cao, nhưng trải nghiệm của anh ta không hề phức tạp mà ngược lại rất đơn giản.
Bởi vì thiên phú tốt nên khi còn bé được bồi dưỡng cùng nhận được ưu đãi tốt nhất, sau khi trưởng thành, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm của mình.
Sau khi nhìn lại cuộc đời của mình, anh ta lại không thể tìm ra được người hay bất cứ chuyện gì mà anh ta đặc biệt quan tâm.
Nhưng ký ức thiếu mất một phần quan trọng, anh ta không nhớ ra được vì sao mình lại ở chỗ này, vì sao lại có hai người, lại còn là một người đang nằm đó.
Việc này đổi lại bất kỳ người nào ở trong tình huống này cũng đều là mơ hồ.
Anh ta cũng rất mơ hồ.
Nhưng dù sao anh ta cũng không phải là người bình thường, rất nhanh đã bình tĩnh lại, bắt đầu kiểm tra tình trạng của thân thể nằm trên bệ đá.
Thân thể này đã đóng lại tất cả sức sống, nhưng cũng không hoàn toàn tử vong.
Nhưng đến cảnh giới này của anh ta, thân thể tử vong vốn không phải là chuyện dễ dàng, cho dù không có sức sống thì thân thể cũng tiếp cận đến sự bất diệt.
TBC
Tiếp theo, anh ta kiểm tra bản thân mình.