Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:00
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trở về căn nhà của mình, Khương Nặc nhìn đồng hồ, còn sớm, mới có tám giờ.
Mới tám giờ mà đã tối đen như vậy, ước chừng mười hai tiếng đồng hồ nữa thì trời mới rạng sáng.
Đường khó đi, gió quá lớn, đi đường ban đêm rất khó khăn nhưng ban ngày lại quá ngắn.
Đi xa nhà trong thời mạt thế này thật là một chuyện không dễ dàng.
Cũng may trong ngoài đều có lửa, hơi ấm khiến cô thoải mái hơn rất nhiều, ánh lửa bập bùng ngày càng to, cô lấy canh nóng từ không gian ra, uống một chén, cảm giác thân thể nóng lên một chút thì mới cởi bỏ áo lông vũ, rửa mặt một phen.
Sau khi thay đồ ngủ, cô lập tức chui vào trong ổ chăn, cuộn chặt bản thân trong lớp chăn dày.
Thoải mái.
Cô hoài nghi việc bản thân lưu luyến ổ chăn không rời này bắt đầu từ những năm học cấp ba.
Khi đó thấy mẹ quá vất vả nên cô rất muốn đạt một số điểm cao trong kỳ thi đại học, cảm thấy chỉ cần có thể học ở một trường đại học tốt thì tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió, tìm được một công việc tốt.
Chỉ cần có tiền thì cô có thể chăm sóc gia đình của mình.
Nền tảng các môn khoa học tự nhiên của cô không tốt, sáng nào cũng dậy sớm hơn người khác bốn mươi phút để luyện đề.
Mùa hè thì còn đỡ nhưng chỉ cần đến mùa đông, tiết trời bên ngoài giá rét, ổ chăn vừa ấm áp vừa thoải mái như vậy nhưng cô không thể không giãy giụa rời giường học tập.
Cô tự nói với bản thân cố gắng chống đỡ một chút, vào đại học là tốt ngay thôi.
Rồi chuyện này cứ tiếp diễn từ cấp ba cho đến đại học, từ đại học cho đến khi bắt đầu công tác.
Lúc mới vào Dương Duệ công tác, trong lòng Khương Nặc vô cùng vui sướng, dù sao thì công ty này không chỉ nổi tiếng ở địa phương mà còn là một doanh nghiệp tiếng tăm lừng lẫy khắp cả nước, trông có vẻ tiền đồ tương lai vô cùng sáng sủa.
Chỉ cần nỗ lực làm mấy năm là cô và mẹ có thể sống những ngày tháng vui vẻ sung sướng.
Nhưng sau năm đầu tiên trở thành nhân viên của nơi đó, thứ nghênh đón cô lại là sự áp bức điên cuồng, tăng ca vô hạn cùng với chiếc bánh vẽ to đùng nhưng vô cùng mờ mịt.
Hằng ngày còn phải ngồi xe buýt hơn bốn mươi phút để tới công ty, đi đi về về một chuyến cũng mất gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn là phải dậy thật sớm.
Cứ nỗ lực suốt hai năm như thế, còn chưa kịp chờ tới lúc tiền lương tăng lên thì mạt thế đã ập tới.
Nghĩ đến đây, Khương Nặc không nhịn được cười khổ.
Cô uống một ly sữa nóng rồi khởi động ý thức tiến vào không gian, dựa vào một gốc đại thụ đọc sách.
Gần đây có quá nhiều việc, thời gian đọc sách cũng ít đi.
Nhưng dù có đọc sách hay không, mỗi ngày cô vẫn duy trì thói quen tiến vào không gian trước khi đi ngủ, quẩn quanh bên gốc đại thụ này một chút.
Thời gian lâu như vậy, dường như cô đã sinh ra cảm giác thân thiết với cái cây này, mỗi ngày phải tới nhìn một chút mới yên tâm.
Tư liệu về y học quá nhiều, lại phức tạp, chỉ đọc một lần thì khó mà nhớ kỹ, chỉ khi đọc đi đọc lại nhiều lần thì mới có thể ghi tạc trong lòng.
Nhưng dù sao đầu óc con người không phải không có sơ sót, lúc nào có thời gian đọc thì phải cố gắng đọc.
Khương Nặc ở trong không gian đọc sách đến đêm khuya, mãi đến khi quá mức mệt mỏi, cô mới nặng nề thiếp đi.
...
Vân Diệu không phải là người chấp nhất với đồ ăn.
Tuy là như thế nhưng khi anh nhìn về hai chiếc bánh bao chiên và nửa chén nước thuộc về mình đang nằm trên bàn, rồi lại nhìn sang bên chỗ Biên Mục là một bữa tiệc rượu thịt ê hề, anh không thể nào không lâm vào trầm tư.
Biên Mục đi đến bên chân anh, cọ cọ vào tay anh.
Từ khi kiếp chó của nó bắt đầu cho đến nay, nó chưa từng được ưu ái như lúc này.
Có vui vẻ, có cảm động, cũng có chút không biết làm sao.
“Đi thôi.” Vân Diệu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-251.html.]
Biên Mục do dự bước lên hai bước, đi tới trước chiếc cũi chó sang trọng kia, nhìn một đống đồ chơi và thức ăn ngon, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vân Diệu nhìn đôi mắt đen của Biên Mục, nó nhận được quá nhiều nên mới cảm thấy bất an.
Vân Diệu ngồi xổm xuống, khẽ vuốt đầu của nó rồi nói: “Đây là chuyện tốt, cô ấy thích mày như vậy mà.”
...
Khương Nặc hiếm khi được ngủ một giấc thoải mái nên đã ngủ liền một mạch chín tiếng đồng hồ.
Lâu rồi cô mới ngủ một giấc ngủ dài như vậy.
Mệt mỏi tích tụ mấy ngày nay cũng nhanh chóng được xua tan, trúng gió cảm lạnh cũng không hề ảnh hưởng gì tới cô.
Cô không vội vã rời giường, dù sao bên ngoài trời còn chưa sáng.
Một tiếng “bịch” vang lên, hai thanh củi được lấy ra từ trong không gian rơi thẳng vào bếp lửa.
Cô lại lấy thêm một chiếc gối đầu lót sau lưng, nằm trên giường thoải mái nghịch điện thoại.
Mấy trò chơi giải trí tải về trước mạt thế lúc này đã phát huy tác dụng, dùng để g.i.ế.c thời gian thật sự không tồi.
Cuối cùng, khi nhìn thấy bầu trời bên ngoài sáng tỏ qua khung cửa rộng mở, Khương Nặc mới ngồi dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài.
TBC
Lúc này đã là mười giờ bốn mươi phút sáng.
Khoảng hơn bốn giờ chiều là trời bắt đầu sụp tối, thời gian ban ngày bị rút ngắn đến mức chỉ còn được khoảng sáu tiếng đồng hồ.
“Đi thôi.” Cô nói với Vân Diệu.
Vân Diệu “ừ” một tiếng, đeo ba lô lên lưng, Biên Mục thì lò tò theo sau anh.
Khương Nặc thu lại hai căn phòng container, lúc này cô mới nhìn thấy bức tường được xây bằng bùn đất và ngói vỡ, sau những trận mưa liên tiếp và thời tiết giá rét đã khiến những bức tường này bị đóng băng nghiêm trọng, nhưng vì thế mà lại giúp căn nhà này càng trở nên kiên cố.
Hai người một chó băng qua một mảnh đất trống rất lớn.
Nơi này trước đây hẳn là một cánh đồng ruộng, sau khi bị ngập úng thì ruộng cũng không còn nữa, sau khi nước rút thì nơi này đã mọc đầy cỏ dại, không bị động đất ảnh hưởng, mưa axit cũng không nghiêm trọng, nhờ đó mà Khương Nặc có thể thấy lại một mảng màu xanh lục đã từ lâu không gặp.
Thổ nhưỡng đã chịu trình độ nhất định ô nhiễm hạ, cỏ dại sinh mệnh lực cũng là thật sự cường.
Tiếp tục đi về phía trước thì sẽ bắt gặp đường quốc lộ bị nứt gãy, gặp phải rừng cây đổ rạp.
Trước mạt thế, thảm thực vật xanh ngát của Hoa Quốc là một thứ rất ấn tượng, đi đến đâu cũng đều có thể bắt gặp những rừng cây lớn bé khác nhau.
Nhưng bị lũ lụt nhấn chìm mấy tháng liền, ngoài những nơi địa thế cao ít bị ảnh hưởng thì tất cả gần như đã c.h.ế.t sạch.
Đường sá quá khó đi, có nhiều nơi còn chẳng thể băng qua được, chỉ có thể đi đường vòng, còn không thể lái xe cho nên hiệu suất giảm đi rất nhiều, đi hơn ba tiếng đồng hồ mà còn chưa tới trung tâm Nghi Thành.
Men theo đường đi, bọn họ đã đến một thôn làng khác.
Nơi này gần nội thành hơn một chút, nhìn ra xa có thể thấy một số nhà xưởng san sát nhau, vừa nhìn là biết đây là một nơi giàu có và đông đúc, dân cư cũng vô cùng tấp nập.
Có một căn nhà hoa lệ như một tòa lâu đài, Khương Nặc chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay, năm đó ngồi xe đi ngang qua nơi này, cô đã bị tòa nhà đó làm cho kinh ngạc.
Cô và bạn học còn tính xem phải mất bao nhiêu tiền mới có thể xây được một căn nhà giống như vậy.
Ngôi nhà rộng lớn bao nhiêu, cần bao nhiêu người quét tước hằng ngày.
Dù chỉ là số tiền bỏ ra để trang hoàng thì cũng đã là thứ mà những người như bọn họ phấn đấu cả nửa đời người cũng chưa có được.
Không chỉ có một căn như vậy mà mấy căn biệt thự gần đó cũng rất to lớn.
Đáng tiếc bây giờ chúng nó đã sụp đổ hoàn toàn.
Ngoại thất xinh đẹp, tường vây hoa lệ, tất cả đã vỡ vụn hoàn toàn, rơi đầy dưới đất.
Chỉ còn có thể nhìn thấy vinh quang xưa kia thông qua đống phế tích này.
Càng tới gần Nghi Thành thì sự tàn phá của những cơn địa chấn lại càng khiến người ta chấn kinh, rất khó tưởng tượng ra bên trong Nghi Thành lại là một nơi như luyện ngục trần gian thế này.