Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:03
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc bỗng nhiên cảm thấy trong lòng n.g.ự.c dâng lên một nỗi u uất khó nói thành lời.

Cô yên lặng lắng nghe, ngoài tiếng gió rít gào như tiếng rống giận và tiếng lạch cạch của đống đổ nát va vào nhau trong gió lớn, thỉnh thoảng còn có tiếng xi măng rơi vỡ thì không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của con người.

Một tiếng người cũng không nghe thấy.

Bọn họ bước vào thôn, trên đường đi đều là vụn xi măng và gạch nát, Biên Mục đi trước dẫn đường, nó chạy nhanh, cố gắng băng qua hết những con đường ở phía trước, xác định có thể tiếp tục đi tới thì mới quay về thông báo cho đám người Khương Nặc.

Có khi nó sẽ chạy rất xa, cũng không cần chờ nó, nó sẽ tự động bắt kịp.

Khương Nặc cùng Vân Diệu dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, Biên Mục còn chưa trở về, bọn họ băng qua bức tường đổ nát, dự định rời khỏi thôn làng này càng sớm càng tốt.

Lúc này, bước chân của Khương Nặc đột nhiên khựng lại.

Cô quay đầu nhìn phía Vân Diệu, Vân Diệu hiển nhiên cũng đã nhận ra động tĩnh, nhìn cô rồi khẽ gật đầu.

Khương Nặc nhíu mày theo bản năng, cô nghe thấy tiếng hít thở phát ra từ trong đống phế tích này.

Tiếng hít thở kia rất nhẹ, cũng rất chậm.

Khương Nặc có thể dựa vào âm thanh để ước tính khoảng cách đại khái, phát hiện một ít khác thường.

Với khoảng cách thế này, hơi thở này thật sự quá nhẹ.

Trong nháy mắt, cô lập tức nghĩ tới Vũ Nô, động tác của Vũ Nô luôn rất nhẹ nhàng, hơn nữa đó đều là thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức của gã, chứng minh năng lực khống chế của gã mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.

Khương Nặc cũng không lỗ mãng, cô âm thầm cầm thanh đao, chân bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới chỗ phát ra hơi thở.

Tiếng hít thở cách cô càng ngày càng gần, đồng thời còn nghe thấy tiếng động khác.

Là âm thanh sàn sạt rất nhỏ, giống như tiếng đất đá rơi xuống hố sâu.

Khương Nặc băng qua căn nhà đã đổ nát một nửa, bước tới trước một mảnh đất trống, cô ghé mắt nhìn xuyên qua khe hở trên tường.

Cảnh tượng hiện ra trước mặt khiến cô cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Trên bãi đất trống là mấy chục bao đất, hình dạng trông rất giống những nấm mồ.

Không có mộ bia, chỉ có một bao đất.

Nằm bên cạnh nấm mồ này là một cái hố không nông không sâu, là một hố rỗng, vừa vặn chứa được một người.

Dưới ánh sáng tối tăm, giữa đống tàn tích khổng lồ lại có một bà lão xuất hiện bên cạnh hố nhỏ kia.

Bà ấy trông rất già, lưng còng, vóc người nhỏ bé, thân thể héo rút vì tuổi già.

Chẳng trách hơi thở của bà ấy lại nông như vậy, là vì trạng thái cơ thể không được tốt.

Không thể nhìn ra cụ thể bà ấy bao nhiêu tuổi, tóc hoa râm nhưng được chải chuốt và búi cẩn thận ra phía sau, mặt mày cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo bông thật dày, có thể nhìn thấy so với những người ở mạt thế, cuộc sống của bà ấy khá hơn rất nhiều.

Giữa một bãi đất trống lại xuất hiện một bà lão, trong tay bà ấy còn cầm xẻng, đang thong thả đào hố.

Khương Nặc khẽ nhíu mày, bởi vì cô ngửi được mùi t.h.i t.h.ể hôi thối.

Dưới hố kia chắc chắn là một xác chết, hơn nữa cái hố lại nông như vậy, đương nhiên cũng không chôn sâu được, căn bản không che lấp được mùi thối.

Thứ khiến cho Khương Nặc,chú ý chính là chiếc vòng bạc trên cổ tay bà lão.

Vòng tay làm từ bạch ngọc, được quấn mấy vòng sợi bạc, tạo hình vô cùng độc đáo, chỉ là sợi bạc đã chuyển thành màu đen khiến chiếc vòng tay này trông không còn vẻ lóa mắt nữa.

Có linh khí bao quanh chiếc vòng kia.

Trước khi mạt thế ập tới, có một người gọi là dì Hồ thường hẹn Vu Nhược Hoa cùng đi dắt chó tản bộ, trên cổ tay bà ấy cũng có một chuỗi hạt giống vậy, trên đó cũng có linh khí.

Nhưng linh khí trên vòng tay của bà lão này còn mạnh mẽ hơn vòng tay của dì Hồ nhiều.

Khương Nặc cảm nhận được không gian và vòng tay này có một sợi dây liên hệ như có như không, cô nghĩ ngợi một hồi rồi thu đao, chậm rãi bước tới.

Bà lão thấy cô đến thì thân thể run lên, dường như là sợ hãi theo bản năng, nhưng khi cô tới gần, thấy rõ đối phương chỉ là một cô gái, bà ấy tức khắc thả lỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-252.html.]

Khương Nặc cũng không có ý định cướp đồ của bà ấy.

Trước mạt thế cô không lấy của dì Hồ, hiện tại cũng sẽ không ra tay với một bà lão đã gần như hấp hối.

Nhưng cô rất tò mò về chiếc vòng tay này nên muốn hỏi rõ ràng một chút.

“Bà lão, sao bà lại ngồi đây một mình?”

Bà cụ nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng: “Cô... cô là người ngoại lai?”

“Đúng, chúng tôi chỉ đi ngang qua nơi này, mục tiêu là đến Nghi Thành.” Khương Nặc trả lời.

“Nghi Thành... Nghi Thành...” Bà lão lẩm bẩm một hồi rồi lắc lắc đầu: “Nào còn có nơi gọi là Nghi Thành nữa? Đừng đi, cô gái, quay đầu đi.”

Khương Nặc để ý tuy bà lão đã khá lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn có thần, phản ứng cũng không chậm, chứng tỏ đầu óc bà ấy vẫn minh mẫn, tư duy vẫn linh hoạt.

Khương Nặc cũng không tới quá gần bà ấy mà là giữ một khoảng cách nhất định đứng trên bãi đất trống, cố gắng không tạo áp lực lên tinh thần của bà lão.

“Chúng tôi đến Nghi Thành có việc.” Khương Nặc nói: “Nhất thiết phải đi một chuyến.”

Bà lão thở một hơi thật dài, nhìn cô rồi lại nhìn Vân Diệu đứng phía sau cô.

“Cậu thanh niên, hai người đi theo tôi.”

Bà lão vừa nói vừa buông chiếc xẻng trong tay, chậm rãi đứng lên.

Khương Nặc đi theo bà ấy đến mảnh đất bằng ở phía đối diện.

Bà lão đi rất chậm, bước chân tập tễnh nhưng đi rất vững vàng.

Trước mạt thế Khương Nặc cũng từng gặp những người nhà như thế, tuổi đã rất già, thân thể luôn có một số tật xấu nhưng lại rất sống thọ một cách ngoan cường.

Nhưng từ khi mạt thế ập tới, Khương Nặc không còn nhìn thấy nhiều người già nữa.

Có thanh niên, có tráng niên, có trẻ nhỏ, có kẻ ác, có người tốt, chỉ là không thấy người già.

TBC

Bọn họ cứ như bị cả thế giới này lãng quên một cách đột ngột như vậy.

Phía sau mảnh đất bằng là một đống sắt vụn, máy móc, linh kiện, gia cụ cũ kỹ chất thành một bức tường thấp, hẳn là đã chuyển hết đống đồ gia dụng cỡ lớn và hư hỏng tới đây, miễn cưỡng dựng thành một nơi ẩn nấp.

Vòng ra phía sau, Khương Nặc trong thấy có rất nhiều lán tạm được dựng lên từ mấy thanh gỗ, trên mặt đất còn xuất hiện một ít rác thải, còn có rất nhiều tro củi đã tàn.

Đây hẳn là nơi tị nạn của thôn dân sau khi động đất ập tới.

Nhưng mà hiện tại nơi này ngoài bà lão ra thì không còn thấy một bóng người nào khác.

Chỉ còn lại một mình bà ấy.

Bà lão bước vào một gian lán gỗ, lấy ra hai túi lương thực, bên trong có ước chân năm ký lương thực, còn có một ít bánh ngọt linh tinh.

Bà ấy đặt những thú này tới trước mặt Khương Nặ: “Cầm đi đi, đây là chút thức ăn cuối cùng của tôi, nhưng tôi chỉ xin cô một chuyện, sau khi g.i.ế.c tôi thì hãy ném t.h.i t.h.ể của tôi vào chiếc hố kia, chôn tôi ở đó.”

Bà ấy nói xong thì dừng một chút, ngữ khí vẫn bình đạm không nghe ra một chút cảm xúc nào: “Tôi sống lâu như vậy, cũng đã sống đủ rồi, c.h.ế.t cũng không có gì tiếc nuối, nguyện vọng lớn nhất của tôi là lá rụng về cội, được chôn dưới mảnh đất này, đây chính là chốn về tốt nhất của tôi.”

“Bà lão, bà hiểu lầm rồi.” Khương Nặc lắc đầu: “Tôi chỉ muốn hỏi đường, không cần đồ vật của bà, bà mau thu lại đi.”

Bà cụ ngẩng mặt, hoang mang nhìn Khương Nặc, qua một hồi lâu vẫn chưa thể nào tin được.

“Thật vậy sao?”

Khương Nặc gật gật đầu, “lấy” thẻ từ của căn cứ ra cho bà ấy xem: “Chúng tôi là người của căn cứ số một Nam Giang, có việc phải đến Nghi Thành một chuyến nên mới tìm bà hỏi đường.”

Bà lão ngẩn người, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, trở nên phấn chấn nhu hòa.

“Thì ra là đồng chí từ căn cứ tới... Ai! Ngại quá, tôi lớn tuổi rồi nên đa nghi, khiến hai người chê cười...”

Bà ấy lau tay vào quần áo, đưa mắt quan sát khắp nơi rồi nói: “Lại đây ngồi nói chuyện đi.”

Bà ấy đi tới trước một tảng đá trong khá bằng phẳng, ý bảo đám người Khương Nặc ngồi xuống.

Người thế hệ trước tin tưởng và tôn trọng chính phủ đều là hành động xuất phát từ bản năng.

Loading...