Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 258

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:20
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồ có thể chuyển đi ở khu mỏ quặng chắc chắn đã được chuyển đi từ lâu, Khương Nặc suy nghĩ, sau khi vỏ trái đất biến động, hình dạng mặt đất sẽ phát sinh một số thay đổi, khu mỏ quặng vốn dĩ có rất nhiều đường hầm, đi qua nhìn một chút, nói không chừng sẽ có linh nguyên thì sao?

“Kiếp trước anh vẫn luôn đi tìm linh nguyên, có đi qua gần Nghi Thành không?” Cô hỏi Vân Diệu.

Vân Diệu nhẹ nhàng lắc đầu.

Khương Nặc không hỏi lại, chỉ để suy nghĩ này ở trong lòng.

Không bao lâu, Biên Mục cũng dò đường trở về, Khương Nặc nhìn thấy thời gian còn sớm, nên tiếp tục tiến lên, vòng qua Vạn Thành, đi thẳng đến Việt Sơn.

Đi đến 1 giờ đêm, đường xá hoàn toàn đẹp đẽ, trên đường ngoại trừ một số chướng ngại vật ngổn ngang và bùn đất bụi đất, thì gần như là thông suốt.

Khương Nặc lấy xe máy ra, mang theo Vân Diệu và Biên Mục bắt đầu chạy xe.

Khoảng ba giờ đêm, đã nhìn thấy Việt Sơn ở phía xa xa.

Bọn họ quyết định nghỉ ngơi một chút, sau khi ngủ một giấc, lại đến Việt Sơn.

...

Việt Sơn.

Một vùng đất bằng phẳng bên dưới khe núi, cắm 4 cái lều vải, 3 chiếc xe jeep đang đỗ, 1 chiếc xe jeep chuyên chở.

Đều là lều vải chuyên dùng của đội khảo sát thăm dò, mỗi một cái chừng một căn phòng lớn nhỏ, tất cả thiết bị cũng đều là loại tốt nhất.

Tiểu Hoàng đang giặt giũ ngồi bên cạnh đống lửa sấy khô, vẻ mặt tang thương.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo jacket hàng hiệu đứng ở trước mặt anh ta, dáng dấp ngược lại là có chút anh tuấn, nhưng sắc mặt cũng khó coi.

“Tiểu Văn tổng, tôi thật sự không biết thầy đi đâu rồi.” Tiểu Hoàng cũng muốn khóc: “Ông ấy, muốn đi đâu thì đi đó, làm sao lại nói cho tôi biết chứ, anh có mắng tôi cũng vô dụng thôi.”

Anh ta cảm thấy quá oan.

Trước khi quyết định là Việt Sơn thì lại không thấy lão đại.

Đây là chuyện trước kia chưa từng có.

Ở trong tập thể này, Tiểu Hoàng tiếp xúc nhiều nhất với thầy, thậm chí có khi còn có thể đối đầu một vài lời, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy chắc hẳn anh ta phải biết chút gì đó.

Nhưng anh ta thật sự không biết.

Người đàn ông được gọi là Văn tổng, tên là Văn Vịnh Thần, là em trai của nữ tổng giám đốc bá đạo Văn Vịnh Vi.

Về phần phía sau bọn họ là ai, Tiểu Hoàng cũng không biết.

Chỉ biết là, bọn họ cung cấp nhân lực vật lực cho thầy, mà thầy sẽ dẫn bọn họ đi tìm sinh vật biến dị.

Những sinh vật biến dị buồn nôn đó, có một phần thịt có thể ăn được, nghe nói ăn vào sẽ có chỗ nào đó tốt với con người.

Nhưng Tiểu Hoàng chưa từng được ăn, thật là buồn nôn, anh ta cũng không muốn ăn.

Lần này tới Việt Sơn, hình như toan tính quá lớn, Văn Vịnh Thần tự mình theo đội, cũng mang đến trang bị hoàn mỹ nhất, nhưng không thấy thầy đâu, dẫn đến bọn họ chỉ có thể dây dưa ở nơi này.

“Bảo các người đi theo, các người đi đâu rồi? Thật vô dụng.” Văn Vịnh Thần tức không nhịn nổi: “Để tôi ở chỗ c.h.ế.t tiệt này chờ lâu như vậy, tắm cũng không được tắm!”

Tiểu Hoàng tự nhiên trở thành cái thùng trút giận, mỗi ngày đều mắng cho m.á.u chó đầy đầu.

Nhưng có thể làm gì chứ, người ta là kim chủ.

Một thế giới không có Internet, anh ta là một hacker tay chân gầy yếu, cũng chỉ là nói với thầy được mấy câu, mới có thể được tiếp tục giữ lại, nếu không bị ném ra bên ngoài, lương thực cứu trợ cũng không gặm được đến.

Việc bị mắng chửi này, nhiều lần cũng thành quen.

Nhưng làm một người bị chửi, không thể biểu hiện được quá mất cảm giác, nếu như anh ta gió êm sóng lặng để Tiểu Văn ở bên cạnh nổi trận lôi đình, cho dù lời nói không quá ra gì, cũng không đạt được hiệu quả hả giận.

Cho nên Tiểu Hoàng tăng thêm kỹ năng diễn xuất, thỉnh thoảng thể hiện ra các kiểu biểu cảm như “uỷ khuất”, “sợ hãi”, “oan uổng”, “muốn khóc”, khiến cho Văn Vịnh Thần mắng có cảm giác thành công hơn một chút.

Văn Vịnh Thần đột nhiên nói, vẻ mặt trở nên có chút âm trầm: “Ông ấy đột nhiên biến mất, có phải đang đùa chúng ta, lợi dụng chúng ta hay không?”

Đội trưởng Trần vẫn luôn kiếm củi đốt không nói chuyện, lúc này lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

“Tiểu Văn tổng, nói chuyện để ý một chút.”

Trong nháy mắt Văn Vịnh Thần đã bị chọc giận, nhưng đối với đội trưởng Trần mạnh mẽ như vậy, ít nhiều anh ta cũng có mấy phần e ngại: “Tôi nói không đúng à? Người của chúng tôi đến Việt Sơn rồi, ông ta đâu?”

Đối mặt với lửa giận của anh ta, đội trưởng Trần vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào kia.

“Ban đầu chúng tôi làm việc cho thầy, tất cả đều do ông ấy định đoạt, tự có sắp xếp của ông ấy. Tiểu Văn tổng, là anh nhất định phải theo tới, anh là một người trưởng thành, xin hãy học cách quản lý tâm tình của mình.”

Văn Vịnh Thần giận dữ không kiềm chế được.

Anh ta hung hăng nhìn chằm chằm đội trưởng Trần, đội trưởng Trần căn bản lại không để ý đến anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-258.html.]

Văn Vịnh Thần rất muốn lập tức lập tức lái xe trở về, nhưng nghĩ tới đi như này, chị gái sẽ chỉ càng xem thường mình, đành phải cắn răng nhịn xuống, quay đầu nổi giận với Tiểu Hoàng.

“Mù à? Cản đường tôi làm gì? Cút ngay!”

Tiểu Hoàng thấy anh ta ăn chút thiệt thòi bị đội trưởng Trần nói cho vặn vẹo cả khuôn mặt, trong lòng sảng khoái vô cùng, cố gắng nín cười.

Nhưng trên mặt vẫn làm ra biểu cảm “sợ hãi”, cũng ý tứ một chút, hơi di chuyển về bên cạnh.

Khương Nặc cất kỹ hai cái container.

Bên phía Việt Sơn hiển nhiên cũng chấn động lợi hại, so với bên phía doanh địa thì nghiêm trọng hơn nhiều, con đường thường có vết nứt, mặt đất cũng có những thay đổi nhất định.

Hơn nữa lạnh vô cùng, so với bên phía Nghi Thành thì lạnh hơn nhiều, bùn đất cũng đông cứng lại.

Cô lấy ra một cái nhiệt kế đo bên ngoài, nhìn thấy bây giờ là âm 38 độ, qua thêm mấy tiếng nữa, nhiệt độ sẽ xuống đến âm 43 độ.

Ý vị này là ban đêm không thích hợp để hành động.

Cơ thể con người có thể chịu đựng được mức độ lạnh giá nhất định, nhưng cũng có giới hạn.

Lạnh đến âm dưới 60 độ, da thịt con người sẽ không thể trần trụi ở bên ngoài, không chỉ là tay chân, ngay cả mắt mũi cũng phải bảo vệ, nếu không chẳng mấy chốc sẽ tổn thương do giá rét, tế bào cũng sẽ hoại tử.

Những đội khảo sát ở Nam Cực kia, đều được trang bị hô hấp đặc thù, nếu không trực tiếp hít khí lạnh vào người, sẽ tổn thương đến phổi và đường hô hấp.

Cho dù cơ thể Khương Nặc có thể chống đỡ hơn so với người bình thường, nhưng để phòng vạn nhất, cũng phải mặc quần áo rất dày, đeo bao tay, khăn quàng cổ, mặt nạ, hoặc kính mắt.

Dưới điều kiện như một kiện hàng như thế, hành động cũng sẽ trở nên chậm chạp.

Nhưng bên này ngược lại là không có mưa axit nghiêm trọng, thực vật cơ bản đều là bị c.h.ế.t chìm trong nước lũ, ăn mòn không nghiêm trọng lắm.

Nhưng nước ngầm bên trong cùng một lưu vực là tương thông, cho dù bên này mưa axit không nghiêm trọng, nước giếng hơn phân nửa cũng không thể uống được nữa.

Lúc này, sự tồn tại của căn cứ thật sự là cọng rơm cứu mạng với người bình thường.

Dù sao con người có thể nhịn đói đến mức độ nhất định, nhưng lại không có khả năng không có nước uống.

Khương Nặc rửa mặt xong đi ra, Vân Diệu đã đốt một đống lửa giữa hai cái container, Biên Mục chạy cả ngày cũng mệt mỏi, lúc này đang ghé vào cạnh đống lửa nghỉ ngơi.

Khương Nặc cho nó một chén nước suối không gian, nó thân mật cọ xát tay Khương Nặc, ngỏ ý cảm ơn.

3 rưỡi đêm, Khương Nặc vẫn không thấy buồn ngủ.

Mấy ngày nay đồng hồ sinh học thật sự loạn vô cùng, nhưng không có cách nào cả, ban ngày quá ngắn, lại hành động trong đêm lâu dần dần đã mất đi cảm giác về thời gian.

Đương nhiên, hiện tại chỉ sợ cũng không có gì là tiêu chuẩn bình thường.

Trước khi vào Việt Sơn nghỉ ngơi điều chỉnh một lần cuối cùng, hiện tại cô cũng không buồn ngủ lắm, chỉ muốn rèn luyện một chút.

Thân thể phải hoạt động nhiều, sẽ không trở nên chậm chạp.

Cách đây mấy ngày gió quá lớn, người đứng trong gió cũng bị thổi nhốn nháo, chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ càng ở trong hoàn cảnh cực đoan, càng có thể rèn luyện chính mình, chỉ là cô có chút quá lý trí, đều vô ý thức phân tích xem có nên làm hay không.

Có đôi khi không cần nghĩ nhiều như vậy.

Khương Nặc cầm dao, cởi áo lông vừa dày vừa nặng ra, thay một chiếc áo khoác thông khí, một mình đi vào trong bóng tối.

Chỉ cần thích ứng với lạnh lẽo, có dân tộc có thể dùng tuyết tắm rửa ở nhiệt độ âm 40 độ, cơ thể con người so với trong tưởng tượng của mình còn cứng rắn hơn.

Đeo bao tay cầm dao, cảm xúc luôn là lạ.

Nhưng dù sao chỉ là hoạt động thân thể, tổng kết các động tác của mình trong đánh nhau và ám sát rồi luyện tập một chút.

Hoạt động trong điều kiện lạnh lẽo, ban đầu có hơi vụng về, dần dần, theo nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng.

Nửa tiếng sau, Khương Nặc cảm giác không tệ, hình như còn có thể đánh nhau.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng hít thở nhỏ xíu.

Là Vân Diệu.

Lúc hơi thở đang dần dần áp sát Khương Nặc, một đao c.h.é.m về phía đó.

Ban đêm gió lạnh mang theo khí lưu, từ mũi đao thuận thế mà đi.

TBC

Vị trí này có lợi với cô.

Đối mặt với sự đánh lén của cô, Vân Diệu lựa chọn né tránh, động tác của anh ta rất nhanh, lại mặc áo đen, gần như hòa làm một thể với bóng tối, dưới tình hình bình thường, căn bản không nhìn thấy bóng dáng.

Khương Nặc có thể nhìn thấy vật trong bóng tối, nhưng nếu đối phương di chuyển quá nhanh, cũng chỉ có thể phân biệt đại khái vị trí của anh ta.

Nhưng cô ra tay dứt khoát, nếu phát giác được động tĩnh của Vân Diệu, thì sẽ không chút do dự mà xông tới, đồng thời, vừa quan sát động tĩnh của anh ta, vừa dự đoán quỹ tích di chuyển của anh ta.

Loading...