Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:24
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Củ cải trồng bằng nước suối không gian vốn đã có vị ngọt thanh tự nhiên, giòn tan, ăn trăm lần mà không ngán, cộng thêm nước chấm này càng là nhất tuyệt.

Ngoài ra còn có bánh bao chiên và nước suối không gian nữa, những loại thức ăn có chứa linh khí này đều khiến Vân Diệu cảm thấy hứng thú.

Nhưng Khương Nặc không chỉ gặm củ cải ăn chay, cô cũng không phải là thỏ, đương nhiên còn phải đặt lò nướng, nướng cho mình và Border Collie hai miếng bít tết.

Hai người ngồi ăn cơm, đống lửa bên cạnh cháy hừng hực, mang đến một chút cảm giác ấm áp.

Thời gian đã gần 8 giờ nhưng còn gần 3 tiếng nữa mới đến bình minh, đủ để Khương Nặc chợp mắt một lát.

Nhưng sắp tới núi Việt, cô có một số vấn đề cần phải tìm hiểu trước.

“Lần này tới núi Việt không chỉ có hai người chúng ta đúng không?” Khương Nặc hỏi: “Anh cũng có một đội nữa, bọn họ có ở đó không?”

Vân Diệu nhìn cô, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó mới nói: “Cô không cần để ý, bọn họ chỉ có quan hệ hợp tác với tôi mà thôi, tôi dẫn bọn họ đi tìm sinh vật biến dị, bọn họ lấy thịt báo cáo kết quả công tác.”

“Bọn họ có biết về linh nguyên không?”

Vân Diệu lắc đầu.

Khương Nặc cũng không bất ngờ với chuyện này.

Linh nguyên là mục tiêu lớn nhất sau khi Vân Diệu sống lại, sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.

Hơn nữa người bình thường căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của linh nguyên.

Vu Nhược Hoa xem như mỗi ngày đều được Khương Nặc cho uống nước suối không gian, thân thể được linh khí nuôi dưỡng, tiến hóa rất nhiều, nhưng khi Khương Nặc đưa linh nguyên vào tay bà ấy thì bà ấy vẫn không cảm giác được cái gì cả.

Sau khi xác nhận với Vân Diệu, cô cũng an tâm hơn rất nhiều.

“Được rồi, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta sẽ đi tới núi Việt tập hợp.”

...

Không biết có phải do tập luyện quá sức hay không mà sau khi Khương Nặc ngã xuống thì ngủ thiếp đi rất nhanh.

Nếu không phải trong lòng còn đang suy nghĩ thì cô hoàn toàn có thể đã ngủ thiếp đi từ rất lâu rồi.

Nhưng khả năng tự chủ của Khương Nặc khá tốt, cô ngủ được ba tiếng liền tự mình tỉnh lại.

Sau đó, cô trở lại nơi ngày hôm qua luyện đao với Vân Diệu, thu hồi mấy thứ chất đầy đất vào lại trong không gian.

Những thứ này còn rất tốt, cô quyết định ở trong không gian để dành ra một chỗ, đặt những vật nặng có thể tùy thời ném ra cùng với một ít đao, gậy, khối sắt để cô có thể thao tác được càng nhanh càng tự nhiên hơn.

Lúc ném ra rất thoải mái, lúc thu vào cũng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ nơi này đã rất sạch sẽ.

“Tao lợi hại không?” Cô nhìn về phía Border Collie, biểu diễn cho nó một màn ném vật ra từ trong hư không rồi một giây sau lại thu về.

Con chó quả thật nhìn mà ngây người, không ngừng sủa và cổ vũ cô.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người một chó cùng nhau đi về phía núi Việt.

Nhìn về phía xa, núi Việt như thể gần ngay trước mắt nhưng đi bộ tới đó lại rất mất thời gian, thậm chí còn xuyên qua một thị trấn nhỏ không người.

Khương Nặc lại thuận tay thu một ít đá và kiến trúc nữa.

Cũng may sau khi ra khỏi thị trấn nhỏ, con đường ở phía trước gần như là còn nguyên vẹn, Khương Nặc lấy xe máy ra, chở Vân Diệu và Border Collie đi.

TBC

Border Collie nhận ra đường, cũng biết phương hướng, ghé vào bình xăng trước người Khương Nặc, dùng móng vuốt chỉ đường cho cô.

Không sai, so với chỉ đường còn tốt hơn.

Chưa đầy 30 phút, bọn họ đã đến một mảnh đất bằng phẳng ở khe núi.

Địa hình ở đây bằng phẳng, lại có vách núi chắn gió, tầm nhìn cũng rất rộng rãi, xác thực là chỗ cư trú không tệ.

Từ xa nhìn lại, Khương Nặc chú ý tới mấy chiếc xe việt dã kia, còn có lều vải đều là hàng cao cấp, vừa nhìn đã biết rất đắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-260.html.]

Dưới sự dẫn đường của Border Collie, Khương Nặc lái xe máy chạy tới.

Đội trưởng Trần đã sớm nghe thấy tiếng động cơ xe máy, lập tức cảnh giác cầm s.ú.n.g bước ra ngoài, nhưng lúc này Tiểu Hoàng phía sau anh ta lại hét lên một tiếng.

“Là Biên tướng quân!”

Border Collie thấp giọng kêu một tiếng, chạy nhanh về phía trước. Dưới sự dẫn dắt của nó, Khương Nặc trực tiếp lái xe đến doanh địa của bọn họ.

“Cuối cùng cũng đến rồi.”

Văn Vịnh Thần cười lạnh một tiếng, anh ta đã sớm không còn kiên nhẫn thêm được nữa, ngược lại muốn nhìn một chút xem người gọi là thầy này đến tột cùng có cái gì không tầm thường.

Nhưng tiếp theo, anh ta nhìn thấy một cậu nhóc ngồi trên xe máy đang cởi mũ bảo hiểm ra, một người thanh niên sắc mặt trầm tĩnh từ phía sau “cậu ta” bước xuống.

Đội trưởng Trần đi tới trước mặt người thanh niên đó, nói gì đó, người thanh niên kia cũng nhẹ nhàng đáp lại.

Anh ta thoáng bối rối.

Lại nhìn kỹ hơn, cậu nhóc lái xe kia rõ ràng là nữ mà?

Đây là…cái quái gì thế?

“Trời ạ, chị, là chị của em!” Tiểu Hoàng lập tức kích động, hét to rồi đi đến trước mặt cô: “Chị, đã lâu không gặp, màn ra mắt của chị quá ngầu rồi, chị ngầu quá đi!”

Khương Nặc: ….Lỗ tai lại bắt đầu ong ong rồi.

*

Khương Nặc đỗ xe máy ở bên cạnh xe việt dã, đồng thời tập trung quan sát doanh địa này.

Nói thật, doanh địa tạm thời này làm rất chuyên nghiệp, địa điểm lựa chọn đúng, trang thiết bị cũng đều là hàng cao cấp, ở bên cạnh vật tư còn có rất nhiều củi được xếp gọn gàng, đủ để đốt rất lâu.

Có nhiều người hơn Khương Nặc tưởng tượng, tùy tiện nhìn lướt qua đã thấy có 8 người, trong lều vải ở gần cô nhất còn có mấy tiếng hít thở khe khẽ.

Giọng nói nhiệt tình của Tiểu Hoàng quấy rầy cô khi cô thám thính số người cụ thể của doanh địa.

Khương Nặc nhìn cậu ta một cái, hỏi: “Tóc vàng của cậu đâu rồi?”

Tiểu Hoàng cố nghiêm mặt lại nhưng vẻ mặt vẫn có chút ấm ức: “Tóc dài ra nên phải cắt đi, hiện tại cũng không có điều kiện để em đi nhuộm tóc nữa nên em chẳng còn một sợi tóc vàng nào, mấy sợi tóc trên đầu em bây giờ đều là màu đen thuần tự nhiên hết. Chị, em cảm thấy hay là chị gọi em là Tiểu vương tử đi? Đừng gọi em là Tiểu Hoàng nữa được không?”

Khương Nặc không để ý tới cậu ta.

Người này nói quá nhiều.

Trong lúc Tiểu Hoàng nói chuyện, Văn Vịnh Thần đi tới, đến trước mặt Khương Nặc.

“Vị tiểu thư này, lần đầu gặp mặt, xưng hô như thế nào?”

Bộ dáng còn rất có phong độ.

Thật ra ban đầu Khương Nặc cũng đã âm thầm đánh giá người này, bởi vì người này bề ngoài nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực ra lại rất tinh xảo, kiểu tóc được chải chuốt kỹ càng, được tỉa tầng và rất phong cách, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ thương hiệu nổi tiếng, làn da sạch sẽ mịn màng, phong độ nhẹ nhàng, giống như mấy nhân vật tổng giám đốc bá đạo thỉnh thoảng xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình chứ hoàn toàn không giống người bình thường sinh tồn ở thời tận thế.

Chờ người này đến gần, Khương Nặc đã biết anh ta không phú thì quý.

Cô nhìn Văn Vịnh Thần vươn tay ra, cũng không bắt tay.

“Tôi họ Vu.”

“Cô Vu, tôi họ Văn, tên là Văn Vịnh Thần, người ta thường gọi tôi là tiểu Văn tổng, nếu cô không ngại thì cứ gọi tôi như thế cũng được.” Văn Vịnh Thần vừa nói chuyện vừa nhìn Khương Nặc từ trên xuống dưới.

Người phụ nữ này đeo khẩu trang nên không rõ được khuôn mặt, mặc một chiếc áo khoác bình thường sọc cam trên nền vải màu đen, chất liệu bình thường, màu sắc còn có chút lòe loẹt chứng tỏ cô ta hoặc là không có lựa chọn nào khác trong cách ăn mặc, hoặc là không có mắt thưởng thức.

Cô đeo găng tay đi xe máy bằng da, mái tóc ngắn trông giống như một cậu nhóc, nhưng nhìn vóc dáng, cổ và làn da trắng nõn ở những chỗ không che chắn của cô thì chắc chắn là nữ, không thể nào giấu được ánh mắt của anh ta.

Sau khi tiến vào tận thế, những người phụ nữ có làn da trắng nõn như vậy không nhiều lắm, hoặc là xuất thân cao quý giống như chị gái anh ta, hoặc là sủng vật được những người quyền quý bao nuôi.

Người phụ nữ này dường như không thuộc vào loại nào trong số đó cả, có lẽ là mới quen với thầy trong thời gian gần đây, như vậy màu da của cô ta chắc hẳn là bẩm sinh, trên người chắc hẳn cũng sẽ rất trắng.

Loading...