Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 266

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:31
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nghe đến chị gái, trên mặt Văn Vịnh Thần cũng hiện lên vẻ tức giận, bàn tay bên dưới siết chặt Nhân Nhân làm cho Nhân Nhân bị đau nhưng cũng không dám phản kháng.

Khương Nặc nhìn trưởng Trần, cảm thấy rất thú vị.

Kiếp trước Trần Chính Vũ không thích quan tâm người khác, cũng chưa bao giờ xen vào việc của người ta, nhưng bây giờ lại tỏ vẻ rất trung thành với Vân Diệu.

Dù sao nhìn qua cũng là như vậy.

Vân Diệu nhìn về phía Văn Vịnh Thần, thản nhiên nói: “Đã nói rồi, tôi cho các người thứ các người muốn, các người cam đoan tôi không bị quấy rầy, hiện tại các người không làm được, hợp tác có thể kết thúc.”

Sắc mặt Văn Vịnh Thần lập tức khó coi tới cực điểm.

Anh ta muốn sau khi tìm được biện pháp tìm kiếm sinh vật biến dị thì sẽ tự mình thành lập một đội khác, phủi sạch quan hệ với người gọi là thầy này, nhưng đây chẳng qua chỉ là kế hoạch, tuyệt đối không phải bây giờ!

Nhà họ Văn đã đặt cược quá nhiều vào người này, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta vẫn kịch liệt phản đối.

“Chúng tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhiều đồ như vậy, bây giờ anh nói kết thúc là kết thúc sao?” Văn Vịnh Thần lạnh lùng nói: “Huống chi tung tích bị lộ là do chỗ nào có vấn đề, dù sao cũng phải hiểu cho rõ, tại sao lại nhận định là vấn đề của chúng tôi?”

Vân Diệu nhẹ giọng nói: “Anh không được, để chị anh tới đây nói chuyện đi.”

Những lời này không thể nghi ngờ là cho Văn Vịnh Thần một kích đ.â.m trúng tim.

“Anh...”

Nhìn hơi thở gấp gáp, đôi mắt như sắp nổ tung ra kia, Khương Nặc cảm thấy anh ta sắp bị tức chết.

Xem ra mấy cuốn tiểu thuyết đều không viết mò, làm tổng giám đốc bá đạo thì tính cách đều rất nóng nảy.

Cô suy nghĩ một chút, quyết định bổ sung thêm kích nữa cho Văn Vịnh Thần, cô nhìn về phía t.h.i t.h.ể trên mặt đất, mở miệng nói: “Tôi biết thân phận của người này.”

Lập tức, ánh mắt mọi người trong doanh địa đều tập trung tới đây.

Khương Nặc mỉm cười với Văn Vịnh Thần: “Anh ta là người của nhà họ Diệp, tiểu Văn tổng, trong số những người của anh có nội gián, những giao dịch mà mấy người tiến hành dưới mí mắt của nhà họ Diệp đã bị ông chủ Diệp biết rồi.”

Lời này vừa nói ra, Văn Vịnh Thần lập tức không nóng nảy nữa.

Anh ta ngây ngốc đứng đó, sắc mặt như tờ giấy, không biết phải làm sao.

Khương Nặc vừa nói chuyện vừa âm thầm quan sát phản ứng của Văn Vịnh Thần.

Vẻ mặt này của anh ta ít nhiều cũng nghiệm chứng một ít phỏng đoán.

Ông chủ Diệp này quả nhiên không phải là người bình thường. Một người vô cùng tự phụ như Văn Vịnh Thần mà hình như cũng rất sợ mấy chữ ông chủ Diệp.

Văn Vịnh Vi không muốn thực hiện hôn ước với ông chủ Diệp, muốn thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Diệp.

Cho nên cô ta hợp tác với Vân Diệu, thu hoạch được lượng lớn sinh vật biến dị, đạt được sự tiến hóa của riêng mình.

Suy cho cùng thì ý nghĩ này cũng không tệ, dù sao làm cường đại bản thân vẫn luôn tốt hơn so với gửi gắm hy vọng ở trên người người khác.

Nhìn nhận theo cách này thì Văn Vịnh Vi cũng là một người quyết đoán.

Vân Diệu muốn xóa dấu vết, không muốn bị nhà họ Diệp quấy rầy, Văn Vịnh Vi cũng sợ bị ông chủ Diệp phát hiện, mục đích này là cùng một hướng, chỉ là không ngờ vẫn có một ngày không thể giấu được.

Hai chân Văn Vịnh Thần như nhũn ra, được Nhân Nhân đỡ mới ngồi được xuống cái ghế bên cạnh đống lửa.

Khương Nặc có chút buồn cười, câu nói vừa rồi của cô có một chút khoa trương cùng với đe dọa.

Cô bất mãn với thái độ ngạo mạn của Văn Vịnh Thần mới cố ý nói như vậy dọa anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-266.html.]

Đầu tiên, lúc cô ở gần căn cứ nghe lén cuộc trò chuyện của Vũ Nô, lúc ấy ông ta hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của Vân Diệu, chỉ là chấp hành nhiệm vụ tìm kiếm chiếc hộp và những người liên quan đến nó.

Có thể thấy được địa vị của ông ta ở nhà họ Diệp quả thực không cao, sự hiểu biết cũng chỉ giới hạn ở nhiệm vụ nói cho ông ta biết.

Tiếp theo, cho dù Vũ Nô biết Vân Diệu hợp tác với nhà họ Văn, ông chủ Diệp cũng không nhất định biết. Dù sao thì thời gian từ căn cứ trở về rồi lại đến núi Việt tương đối gấp gáp, Vũ Nô không thể nào quay trở về Hải Thành một chuyến được.

Mà tin tức này cũng không phải tùy tiện có thể tìm một người truyền lời.

Đây cũng không phải là chuyện giống như trước thời tận thế, gọi điện thoại gửi tin nhắn WeChat vài phút là xong, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng bọn họ có phương pháp truyền tin đặc biệt, nhưng từ căn cứ đến Hải Thành vẫn là quá xa.

Cuối cùng, từ cái c.h.ế.t của người này, mặc áo chống đạn còn bị một phát b.ắ.n vỡ đầu, thân thủ không thể so được với Vũ Nô, có lẽ đây là người mà Vũ Nô tuyển được ở bên ngoài.

Nếu Vũ Nô biết đến sự tồn tại của Vân Diệu thì nhất định sẽ không qua loa phái một người như vậy tới chịu chết, điều đó sẽ vạch trần chuyện nội bộ có người truyền tin, Vũ Nô sẽ không ngu xuẩn đến vậy.

Cho nên, Khương Nặc phán đoán, trong doanh địa quả thật có người truyền tin, nhưng tin tức truyền ra lại vô cùng mơ hồ, Vũ Nô lúc ấy cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Sau đó có tiếng s.ú.n.g vang lên, ông ta vội vàng rút lui, đi vào chỗ sâu trong núi Việt.

Điều này chứng tỏ ông ta cũng phát hiện ra chỗ bất phàm của núi Việt, cho rằng tiến vào sâu trong núi Việt còn quan trọng hơn so với thu thập nhà họ Văn.

Khương Nặc thầm nhẩm lại toàn bộ sự việc một lần.

Bất cứ chuyện gì, chỉ cần bạn đủ cẩn thận, tiến hành chỉnh lý một cách logic đối với tất cả chi tiết, bạn có thể suy đoán ra một phần của sự thật.

Giống như một câu đố vậy, manh mối càng ngày càng nhiều, câu đố cũng càng hoàn chỉnh hơn.

Nhưng Văn Vịnh Thần thật sự bị cô dọa sợ, anh ta cố gắng ổn định tâm tình, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Làm sao cô biết đây là người của nhà họ Diệp?”

“Tôi tình cờ biết được, anh cũng có thể không cần tin.”

Văn Vịnh Thần lúc này cũng không mạnh miệng, anh ta dù sao cũng đắc tội không nổi ông chủ Diệp.

Còn chưa vào núi đã xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta cũng nhất thời không biết làm sao bây giờ.

Cho dù bây giờ có liên lạc được với chị gái, nhưng đường xá xa xôi, liên lạc bất tiện, chị gái anh ta cũng không giúp được gì, kết quả là, còn phải tự mình quyết định.

Văn Vịnh Thần trong một thời gian ngắn từ tổng giám đốc khổng tước bá đạo biến thành cà tím dầm sương, ngồi trên ghế xếp trầm ngâm hồi lâu không nói một lời.

Lúc này, vẫn là đội trưởng Trần đi ra nói chuyện.

“Cô Vu, cô nói người của chúng tôi xuất hiện nội gian sao? Nhưng chúng tôi đi theo thầy cũng đã nhiều năm, chưa từng xảy ra vấn đề gì.”

TBC

Khương Nặc không có ác cảm gì với đội trưởng Trần, cũng không muốn làm khó anh ta, chỉ nói: “Tôi nói rồi, các người có thể không cần phải tin, nhưng vừa rồi tôi ra ngoài dò xét, phát hiện dấu vết khả nghi, người đó đã vào núi Việt trước chúng ta một bước rồi.”

Sắc mặt đội trưởng Trần cũng trở nên rất khó coi: “Cảm ơn cô Vu, chuyện lần này cho dù như thế nào cũng là sai lầm của tôi.”

Sau đó anh ta kể lại vừa rồi lúc mấy người Khương Nặc không có ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Đầu tiên là Vân Diệu và Border Collie cùng nhau rời đi.

Sau đó Khương Nặc mang theo Tiểu Hoàng rời đi.

Ngoại trừ 3 người 1 chó bọn họ, những người khác trong doanh địa đều ở đây, đội trưởng Trần âm thầm lần lượt xác nhận, không có ai rời khỏi doanh địa.

Dưới tay anh ta có một người tên là Bốn Mắt, người này cũng không phải cận thị mà là thị lực vô cùng tốt.

Trước khi đội trưởng Trần xuất ngũ, Bốn Mắt chính là lính trinh sát dưới tay anh ta, sau đó anh ta được nhà họ Văn mời chào, muốn tổ chức một đội nên anh ta liền tìm Bốn Mắt đã chuyển nghề sang buôn bán đồ khô ở chợ.

Bốn Mắt là người vô cùng cảnh giác, tầm nhìn linh hoạt, đôi mắt vô cùng tinh tường, anh ta vẫn luôn phụ trách công tác thủ vệ doanh địa, lúc này nhận thấy có một bóng đen lóe lên từ xa lập tức báo cáo cho Trần Chính Vũ.

Loading...