Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:33
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Chính Vũ tin tưởng Bốn Mắt, cầm s.ú.n.g lặng lẽ đi qua đó, trực tiếp nổ s.ú.n.g b.ắ.n thẳng vào tảng đá lớn mà Bốn Mắt nói.
Tiếng s.ú.n.g kinh động đến người núp ở phía sau, thấy anh ta định bỏ chạy, đội trưởng Trần tiếp tục nổ súng, trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t anh ta.
Sau đó, Vân Diệu và Khương Nặc đều trở về doanh địa.
“Tiểu Văn tổng, đêm nay chúng ta không thể vào núi Việt, nhất định phải tìm ra nội gian trước.” Đội trưởng Trần trầm giọng nói: “Nếu không hành động của chúng ta đều nằm trong tay người khác, sẽ vô cùng bị động.”
Nói xong, anh ta lại bổ sung: “Tìm ra nội gian còn có thể hỏi tình huống cụ thể xem rốt cuộc có phải là nhà họ Diệp phái tới hay không, nhà họ Diệp biết được bao nhiêu về tình huống của chúng ta, tóm lại kiểu gì cũng có thể hỏi ra được chuyện gì đó.”
TBC
Văn Vịnh Thần gật đầu, anh ta cũng có ý này.
Chuyện đã phát sinh, chỉ có thể tận khả năng vãn hồi.
Nếu không... chị gái sẽ chỉ càng thêm xem thường anh ta.
“Được, gọi hết toàn bộ mọi người đến đây, tôi muốn hỏi từng người một.” Anh ta cắn răng nói.
Lúc này Vân Diệu lại đứng dậy khỏi ghế, đi về phía lều vải, lúc đi ngang qua trước mặt Văn Vịnh Thần, anh ta dừng lại một bước.
“Đêm nay giải quyết đi, bằng không hợp tác của chúng ta dừng lại ở đây.”
Khương Nặc quen biết Vân Diệu lâu như vậy, lần đầu tiên nghe anh ta nói lời mạnh mẽ như thế.
Mặc dù giọng điệu của anh ta luôn luôn nhẹ nhàng nhưng không có người nào sẽ cảm thấy đây chỉ là một câu uy hiếp, phảng phất như chỉ cần anh ta nói ra thì nhất định sẽ làm như vậy.
Border Collie cọ cọ bên chân Khương Nặc, Khương Nặc hiểu ý nó, cũng cùng Vân Diệu trở về lều.
Lúc này đã hoàn toàn vào đêm, nhiệt độ cũng hạ xuống.
Tiểu Hoàng theo mệnh lệnh cho thêm củi vào trong đống lửa, để lửa cháy càng mạnh hơn.
Ngoại trừ Vân Diệu và Khương Nặc, tất cả mọi người đều đứng ở bên ngoài, không được trở về lều khi chưa được phép, đội trưởng Trần đang dẫn người lục soát từng lều vải, nhìn kỹ mỗi một vật phẩm, ý đồ tìm ra dấu vết để lại.
Văn Vịnh Thần cũng tra hỏi chi tiết mấy ngày nay của mỗi người, phân tích chỗ khả nghi.
Đây nhất định là một đêm không ngủ.
Trong lều, rèm cửa đóng lại, Khương Nặc và Vân Diệu ngồi đối diện nhau bên bàn.
Khương Nặc vừa nghe đối thoại bên ngoài, vừa nói với Vân Diệu: “Uống trà không?”
Nói xong, cô bỏ thêm mấy cục than vào chiếc bếp lò trên bàn, bỏ ấm trà trên đó xuống, lấy một cái từ trong không gian của mình ra, đổ đầy nước suối không gian.
Lại tìm một túi lá trà nhỏ trong siêu thị để pha.
Cô không có nghiên cứu quá nhiều về trà, nhưng mà loại này khá đắt tiền, hẳn là không tệ, lại ngâm nước suối không gian nên uống càng ngon hơn.
Uống trà phải uống từng ngụm nhỏ nên chén trà không lớn, nhưng Khương Nặc lại cảm thấy phiền toái, lấy ra hai cái cốc giữ nhiệt, rót cho mình và Vân Diệu mỗi người một cốc lớn rồi cất ấm trà của mình đi, cầm cốc giữ nhiệt chậm rãi uống.
Vân Diệu có hứng thú với linh trà, nói cảm ơn Khương Nặc.
Khương Nặc dùng ngón tay chấm chút nước ấm trong ấm trà ban đầu, chậm rãi viết xuống mặt bàn hai chữ “Vũ Nô”, sau đó nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Vân Diệu.
“Ông ta đã vào núi rồi, chúng ta có cần ra tay không?”
Vân Diệu lắc đầu: “Không cần, ông ta căn bản không lấy đi được.”
“Vậy là tốt rồi.”
Linh nguyên ở đâu, hiện tại chỉ có Vân Diệu mới biết.
Anh ta đã nói khẳng định như thế, Khương Nặc cảm thấy có thể tin tưởng anh ta.
Tuy nhìn về phía núi Việt, người mù cũng nhìn ra được trong mảng xanh biếc đó nhất định có cái gì, nhưng nhìn từ xa chỉ có một mảng xanh, đi vào trong thực sự mới biết là lớn.
Khương Nặc chống cằm, nghe thấy Văn Vịnh Thần ở bên ngoài lớn tiếng chất vấn Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng bị tiếng rống của anh ta làm cho sững sờ, vội vàng cố gắng giải thích.
Khương Nặc nghe, ánh mắt chuyển hướng Vân Diệu, nói khẽ: “Tôi đại khái biết người truyền tin là ai, anh muốn nghe không?”
Vân Diệu cầm cốc giữ nhiệt uống một ngụm trà, rất phối hợp với bộ dáng của cô, lạnh nhạt đáp:
“Ừ, tôi muốn nghe.”
Đầu ngón tay trắng nõn của Khương Nặc lại chấm chút nước, viết lên trên bàn mấy chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-267.html.]
Sau đó cô nói suy đoán của mình cho Vân Diệu.
Nói xong, cô hỏi: “Thế nào?”
Vân Diệu gật đầu: “Cô rất thông minh.”
Border Collie tuy không hiểu nhưng cũng rất biết xem bầu không khí mà kêu lên với Khương Nặc: “Gâu!”
Khương Nặc được một người một chó này khen đến vui vẻ.
Cô dừng một chút, lại giải thích những điểm mấu chốt trong phát hiện của mình.
“Nhưng đây cũng chỉ mới là phỏng đoán của tôi thôi, còn thiếu một vài chứng cứ nữa, cũng may bây giờ cũng không phải xã hội văn minh gì, cứ kéo người ra tra hỏi một chút thì bình thường đều sẽ khai hết.”
Vân Diệu nghe xong, nhìn cô một chút.
Có vẻ như anh ta do dự một chút, sau đó hỏi một cách chân thành: “Bao cao su có phải là cái như tôi nghĩ không?”
Khương Nặc:...
Hóa ra thế giới của bọn họ không có thứ đồ chơi này à??
Đối mặt với một câu hỏi chân thành như vậy, cô cũng chỉ có thể nghiêm túc trả lời: “Ừm, nó là một công cụ có tác dụng ngăn cách được sử dụng trong quá trình giao phối, chất liệu thường là cao su tự nhiên.”
Có lẽ cảm nhận được khoảnh khắc im lặng nhất thời của cô, Vân Diệu rũ mắt nói: “Thực xin lỗi, tôi vốn không có ý mạo phạm cô.”
“Tôi không dễ dàng bị mạo phạm vậy đâu.”
Bao cao su thì sao chứ? Bình thường học sinh tiểu học vào mấy cửa hàng tiện lợi mua kẹo, quầy tính tiền cũng bày cả mấy hàng bao cao su kia kìa.
Lúc này, thanh âm bên ngoài càng lúc càng lớn.
Đội trưởng Trần tìm hành lý của tất cả mọi người ra và đưa cho Văn Vịnh Thần xem qua.
Trước khi xuất phát, hành lý của mọi người đều đã được kiểm tra qua một lượt. Thức ăn, nước uống, vũ khí đều do Dương thư sinh thống nhất quản lý. Mỗi người chỉ có một ít đồ dùng cá nhân.
Đồ tìm được là một ít linh kiện, sách, quần áo, thuốc lá, rượu…
Không tìm thì không biết, bình thường không cho phép mọi người đi ra ngoài uống rượu, nhưng trừ bản thân đội trưởng Trần ra thì tất cả những người còn lại đều mang theo một ít rượu.
Ngoài ra, Nhân Nhân còn có mấy món mỹ phẩm dưỡng da.
Tổng cộng chỉ có mấy thứ này, trong đó Tiểu Hoàng là người đáng nghi nhất.
Trong túi hành lý của cậu ta cất giấu một túi đồ nhỏ, sau khi mở ra, được lão Tề nhận dạng, đó là một ít điện trở, tụ điện, bóng bán dẫn cùng với ống MOS.
Công dụng của mấy thứ này rất khó giải thích, nhưng lão Tề nghĩ đến một loại khả năng, chính là nếu lắp ráp lại một chút thì dùng để nghe lén hoặc là phát tín hiệu.
Lão Tề vừa nói như vậy, cơ bản liền hoàn toàn chĩa mũi dùi về phía Tiểu Hoàng.
Văn Vịnh Thần chất vấn cậu ta, cậu ta vội vàng giải thích nhưng không thể đưa ra câu trả lời khiến mọi người hài lòng, vì thế, Tiểu Hoàng bị trói lại, khiêng ra bên cạnh đống lửa.
Xem ra là muốn tra hỏi.
Tiểu Hoàng sợ tới mức hét lên: “Lão đại, chị! Chị! Mấy người không thể mặc kệ tôi được, mấy người cũng biết tôi ở bên cạnh lão đại lâu như vậy, làm sao có thể tiết lộ tung tích được chứ? Tôi chỉ là cái gì cũng không biết nên mới đi nghe ngóng vậy thôi!”
Đội trưởng Trần khẽ nhíu mày, đi lên kéo chặt sợi dây thừng trên người cậu ta.
Hai tay Tiểu Hoàng bị trói ở sau lưng, dây thừng quấn quanh cổ vài vòng, vừa rồi còn tốt, lúc này trói càng chặt hơn khiến cho cậu ta khó thở hơn, nói chuyện cũng phải cố sức.
Lần này cậu ta không thể hét lên được nữa, còn phải cố gắng ngửa đầu, mới sẽ không quá khó chịu vì bị siết cổ.
“Vậy cậu giải thích những thứ này thế nào?” Sắc mặt Văn Vịnh Thần khó coi nhìn cậu ta, chỉ vào túi linh kiện của cậu ta nằm trên mặt đất.
“Là tôi hỏi xin tổng giám đốc Văn, tổng giám đốc Văn biết chuyện này!” Tiểu Hoàng nói.
Nghe thấy cậu ta nhắc tới chị gái mình, Văn Vịnh Thần ngẩn người: “Chị gái tôi biết?”
“Đúng, đúng! Bởi vì quan hệ của tôi và lão đại khá tốt nên có hai lần tổng giám đốc gọi tôi đến hỏi, cô ấy hứa sẽ thưởng cho tôi nên tôi mới hỏi xin cô ấy mấy thứ này…Đương nhiên, tôi không chỉ muốn những thứ này mà còn có máy phát, máy nhận tin trên mạng, tôi cũng muốn tự mình nghiên cứu một chút xem có phương thức nào truyền tin tốt hơn không, những thứ này, tôi đều nói với tổng giám đốc Văn hết!”
Văn Vịnh Thần nghe xong, sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại một chút.
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn về phía Tiểu Hoàng vẫn tràn ngập cự tuyệt và nghi ngờ.
Có thể nhìn ra được, anh ta sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
“Cậu nói còn có thứ khác, vì sao không mang cái khác mà chỉ mang những thứ này?”