Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 278
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:56
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gã ta không ngừng ra chiêu, lãng phí thể lực đánh nát cột đá, cuối cùng sức lực của gã sẽ tiêu hao từng chút một.
Ngữ điệu của gã ta cũng không còn bình tĩnh như lúc nãy, bắt đầu dụ dỗ và lộ ra vẻ nóng nảy.
Khương Nặc thu lại chủy thủ rồi lấy ra một chiếc ná inox, tùy tay nhặt mấy viên đá vụn, b.ắ.n liền năm phát về phía Vũ Nô.
Trong khoảnh khắc viên đá bay ra, cô đã biết là vị trí của mình sẽ bị lộ, vì thế khi Vũ Nô vọt tới, đưa tay đánh nát cột đá thì cô đã thay đổi vị trí.
Tiếp theo, cô không ngừng dùng ná b.ắ.n đá vào người Vũ Nô.
Mấy viên đá này va vào người bình thường ít nhiều gì cũng khiến đối phương bị xuất huyết da, nhưng đối với Vũ Nô mà nói thì gần như không gây ra bất kỳ thương tổn gì cho gã ta, cơ thể tên khốn này thật sự quá cứng, lực kéo của ná inox lại quá nhỏ.
Ngay từ đầu, Vũ Nô sẽ đuổi g.i.ế.c theo hướng mà những viên đá bay ra, nhưng dần dà, gã ta cũng hiểu ra đây chỉ là muốn khiến sức lực của gã hao hụt nên gã cũng bỏ mặc.
Lần này Khương Nặc trốn giữa hai tảng đá, lấy ra hai viên đạn mười sáu gai.
Viên mười sáu gai trên tay cô là viên có đường kính lớn nhất, số lượng có không tới năm trăm viên, có thể tiết kiệm một viên thì tiết kiệm một viên.
Cô nấp trong bóng đêm yên lặng kéo ná, nhắm ngay phần đầu của Vũ Nô.
Viên đạn bay ra kèm theo tiếng “vù vù”, hai viên bi thép nện thật mạnh vào người Vũ Nô, một viên trúng ngay gáy, một viên găm vào xương bả vai.
Vũ Nô nghe thấy âm thanh thì đã ý thức được có gì đó không đúng, nhưng khoảnh khắc đó gã ta đã không tránh né kịp nữa, giây tiếp theo, gã ta cảm thấy cơn đau kéo dài thật lâu, đầu óc dường như cũng bị ngưng trệ.
“Mày chỉ biết chơi mấy trò đánh lén nhàm chán thế này sao?”
Vũ Nô phẫn nộ hét lên.
Những cột đá gần đó đã bị gã ta phá hủy sạch sẽ, trên người lại xuất hiện thêm mấy vết thương, sự kiên nhẫn của Vũ Nô đã hao hết, gã ta bắt đầu điên cuồng đuổi g.i.ế.c Khương Nặc.
Khương Nặc vẫn giữ nguyên sách lược tránh né, không ngừng tìm kiếm sơ hở của đối phương, mỗi một đao xuất ra chắc chắn đ.â.m trúng thân thể của Vũ Nô.
“Con kiến! Bọn chuột nhắt!” Vũ Nô vô cùng tức giận.
Không có một cuộc chiến kinh thiên động địa, không có đại chiến ba trăm hiệp, cùng thể hiện tuyệt chiêu, đánh tới lúc nhật nguyệt vô quang.
Chỉ có sự tra tấn và tiêu hao vô hạn, một kích tức lui, không chút do dự.
Đời này Vũ Nô chưa từng đánh trận nào nghẹn khuất đến như vậy.
Thể lực của gã xói mòn từng chút một, trên người cũng xuất hiện thêm mấy chục miệng vết thương, quần áo đã rách nát.
Cuối cùng, Khương Nặc bám trên đầu một thạch nhũ bay xuống, chủy thủ trong tay nhắm chuẩn vào yết hầu của Vũ Nô, c.h.é.m một đao thật mạnh.
Trong bóng đêm, m.á.u tươi vẩy ra.
Vũ Nô rống to, trở tay đánh một quyền về phía Khương Nặc, nhưng động mạch cổ của gã đã vỡ, m.á.u chảy ồ ạt khiến gã ta mất đi độ chính xác.
Lúc này đây, Khương Nặc cầm chủy thủ đứng trước mặt gã ta chứ không còn lui về phía sau trốn tránh nữa.
Vũ Nô dùng sức cố gắng bịt lại miệng vết thương trên cổ, ý đồ ngăn cản m.á.u tươi trào ra nhưng m.á.u vẫn không ngừng len lỏi qua từng kẽ ngón tay chảy ra ngoài.
Gã ta phẫn nộ trừng Khương Nặc, Khương Nặc lắc lắc thanh chủy thủ dính máu, mũi đao lập tức đ.â.m vào hông gã ta.
“A!!”
Vũ Nô hét thảm một tiếng.
Không còn năng lực áp chế, địch nhân trước mắt lập tức trở nên đáng sợ.
Rõ ràng là gã ta muốn vung chân đá sang, dùng lưỡi đao giấu dưới đế giày c.h.é.m con chuột nhắt này thành hai mảnh nhưng vì tại sao lại thành gã ta chủ động đưa thân vào lưỡi đao của đối thủ.
Người này có thể đoán được gã ta nghĩ gì sao?
Không thể nào!
Ánh mắt Khương Nặc lạnh băng, cô thọc một đao vào chân Vũ Nô, đồng thời xoay chuôi đao.
Lưỡi d.a.o khoét mạnh vào xương đùi phát ra tiếng chói tai, xương cốt bị người ta băm thành từng đoạn.
Cơn đau xưa nay chưa từng gặp khiến Vũ Nô khóc to.
Gã ta ngã ngồi dưới đất, đau đến mức toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng lại chẳng có tâm tư lo cho vết thương dưới cẳng chân vì phải tập trung giữ chặt miệng vết thương trên cổ.
Đồng thời, gã dùng răng xé rách ống tay áo thành hai mảnh vải, một mảnh được ấn chặt vào vết thương trên cổ, một mảnh dùng để cố định mảnh kia.
Động tác xử lý vết thương của gã ta vô cùng chuyên nghiệp.
Khương Nặc lạnh lùng nhìn gã, mãi đến khi gã xử lý xong vết thương trên cổ thì mới chậm rãi đi qua đó.
Lúc này Vũ Nô đã hoàn toàn mất hết sức lực, chân bị thương nghiêm trọng, lại đổ một lượng m.á.u lớn, thực lực chẳng còn bao nhiêu, hoàn toàn không còn sức uy hiếp.
Gã ta cảnh giác nhìn Khương Nặc chằm chằm, sau một lúc lâu, gã ta khàn giọng nói: “Không dám quang minh chính đại đánh với tao, chỉ biết dùng thủ đoạn ti tiện như thế này.”
“Mày cho rằng tao đang đánh với mày sao?” Khương Nặc cười lạnh: “Tao chỉ là dùng mày để luyện đao mà thôi.”
Cô nói xong thì nâng tay, cánh tay dừng giữa không trung.
Vũ Nô nhíu chặt mày, không rõ cô muốn làm gì.
Giây tiếp theo, đột nhiên có mấy tảng đá lớn xuất hiện giữa không trung rồi rơi về phía Vũ Nô, đập mạnh lên người gã ta.
“A!! A a a ——”
Cái chân bị thương của Vũ Nô bị đè trúng.
Một tảng, hai tảng, ba tảng.
Mấy tảng đá không ngừng rơi xuống, từ phần n.g.ự.c của Vũ Nô trở xuống đều bị chèn ép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-278.html.]
Gã ta trừng to mắt, tròng mắt che kín tơ máu.
Gã ta biết mình xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Đôi chân vô cùng đau đớn, đã mất đi tri giác, hiện tại thể lực của gã ta quá yếu, căn bản không thể dời những tảng đá kia đi.
Những tảng đá đó đè chặt thân thể gã ta, cho dù cơ thể của gã không giống người bình thường, không đến mức bị đè thành thịt vụn nhưng chạy trốn thật sự là một chuyện xa vời.
Gã ta không thể nào động đậy được.
Khương Nặc lạnh lùng nhìn gã: “Mày chỉ có một ít sức lực hơn người mà đã xem người khác là thứ kiến cỏ, vậy mày bây giờ là thứ gì chứ?”
Cơ thể Vũ Nô vô cùng đau đớn, gã ta chỉ có thể c.h.ế.t lặng.
Gã trừng mắt nhìn Khương Nặc, môi run rẩy, hơn nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Mày... mày vậy mà... lại là phụ nữ?”
Khương Nặc cảm thấy rất buồn cười, chỉ cần cô mở miệng nói chuyện thì đám người này đều thốt ra một câu như vậy.
Là do bọn chúng cảm thấy bản thân không thể nào c.h.ế.t trong tay một người phụ nữ sao?
Cô lạnh lùng mở miệng: “Tao hỏi mày cái gì thì mày trả lời cái đó, bằng không mày cũng biết hậu quả rồi đó.”
Khóe miệng Vũ Nô khẽ động, gã nở nụ cười trào phúng.
“Mày không moi được thứ gì trên người tao đâu.”
Khương Nặc đứng xa xa đánh giá gã: “Mày cũng thật là trung thành với họ Diệp kia.”
Vũ Nô nhắm mắt lại: “Tao sẽ không nói bất kỳ điều gì cho mày.”
Vừa nói xong thì thân thể gã ta lại run lên bần bật, da dẻ cũng mau chóng đổi màu, cả người lập tức nóng đỏ lên.
Hai mắt gã ta lồi ra, hô hấp dồn dập cứ như sắp c.h.ế.t bất đắc kỳ tử tới nơi, hơn nữa thân thể gã còn toát ra một mùi hôi thối khó hiểu.
Khương Nặc nhíu mày, tên khốn này lại dám tự sát, thật đúng là một con ch.ó ngoan của họ Diệp kia.
Nguyên nhân dẫn đến tử vong chín phần là do trúng độc, cũng có thể là những thứ khác, tóm lại rất nguy hiểm, không thể tùy ý đụng vào.
Không khí trong hang động đá vôi này quá kém, tuy có mặt nạ phòng độc nhưng Khương Nặc vẫn không muốn ở cùng một không gian với t.h.i t.h.ể này trong thời gian dài, càng đừng nói là cẩn thận xem xét.
Vì thế mà cô thu cả hòn đá và Vũ Nô vào trong không gian.
Cô đặt chúng ở một bãi đất trống cạnh rừng trúc, tránh xa đống vật tư của mình.
Tuy mấy thứ này dùng trạng thái yên lặng tiến vào không gian nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu khi đặt chúng vào trong không gian của mình.
Sau khi thu hết vào không gian, Khương Nặc cũng không rời đi mà còn ở lại quan sát thêm một lúc, xác định không có gì khác thường thì mới bắt đầu tìm đường ra.
Vẫn có thể cảm nhận được luồng khí nhàn nhạt trôi nổi trong hang động đá vôi, không khí có thể chui vào thì chắc chắn là có lối ra, chỉ cần đi tìm là được.
Tuy cũng có thể quay về theo đường cũ nhưng Khương không muốn kinh động đến đám dơi kia.
Để chúng nó ở đó, chờ Vân Diệu quay về thì sẽ thương lượng xem phải xử lý chúng nó như thế nào.
Khương Nặc men theo luồng khí, bắt đầu tìm đường rời khỏi hang động đá vôi.
Càng đi về phía trước thì càng cảm nhận được những luồng gió rất nhỏ, trên đường đi không ngừng xuất hiện lối rẽ nhưng mấy thông đạo đó đều là do thiên nhiên tạo thành, không hề có dấu vết của con người cho nên con đường này vô cùng gập ghềnh khó đi, có khi cô phải men qua khe đá vô cùng nhỏ hẹp.
Con đường này thật sự quá dài, đi hơn mười phút mà còn chưa ra tới bên ngoài, thân thể của cô bị đè ép trong những khe đá, có khi phải dùng chủy thủ mở rộng lối đi thì mới có thể miễn cưỡng chui qua.
Lại đi thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng Khương Nặc cũng nhìn thấy ánh sáng, cô lập tức bám vào vách đá ẩm ướt bò lên trên, bước tới một cửa động.
Cuối cùng cũng ra ngoài.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn mười hai giờ trưa.
Vậy mà cô lại ở trong hang động này lâu như vậy.
TBC
Cây cối bốn phía đều đã c.h.ế.t héo, cô đã rời khỏi phạm vi rừng rậm, Khương Nặc nhẹ nhàng thở ra, ngọn núi này lớn như vậy, mảnh rừng xanh đầy sức sống kia đã trở thành một biểu tượng.
Khương Nặc có chút mệt mỏi, trên người dính đầy bùn đất và rong rêu, vô cùng hôi thối.
Nhưng lúc này cô cũng không có tâm tư nghỉ ngơi.
Cô tháo mặt nạ phòng độc, hít một ngụm không khí vươn đầy mùi lạ vì mưa axit.
Sau đó cô lại thay khẩu trang rồi tìm một chỗ cao để quan sát phương hướng.
Phải đi tìm Biên Mục trước, tránh cho tên nhóc đó sốt ruột, sau đó tắm rửa một phen rồi quay về hội hợp với Vân Diệu.
Khương Nặc hạ quyết tâm, lập tức tìm đường về.
Đi một lúc cũng đã qua hai tiếng đồng hồ, còn chưa chờ cô tìm được Biên Mục thì đã nghe loáng thoáng tiếng Tiểu Hoàng nói chuyện phát ra từng trong rừng cây ở phía xa xa.
“Đại ca, nghỉ ngơi đi, chúng ta đã đi hơn một ngày rồi, bò trong đội ngũ cũng không thể đi được nữa, thật sự, thật sự là không nhịn được nữa rồi... Anh thương hại bọn tôi một chút đi...”
“Đại ca, anh thật sự muốn lên đường ngay sao? Dừng lại một chút được không...”
Khương Nặc lập tức bước về chỗ phát ra tiếng bàn tán nhưng Vân Diệu cũng nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của cô.
Nhìn bộ dáng này của cô, Vân Diệu tựa hồ có chút sửng sốt.
Khương Nặc nhìn quanh bốn phía, nói thật, rừng cây nhìn chỗ nào cũng giống nhau, cô có chút không phân biệt được vị trí cụ thể, không biết bản thân đã đi tới nơi nào.
“Hai người bắt được người chưa?” Cô hỏi.
Vân Diệu lắc lắc đầu: “Không vội, cứ từ từ.”