Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 279
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:58
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nước suối lạnh lẽo kích thích da thịt, dường như có thể xua đi một thân mệt nhọc.
Khác với mấy ngày hôm trước phải rửa mặt bằng nước mưa lọc lại, đó mới thật sự là băng, khoảnh khắc cho tay vào thau nước chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Sau khi cắt tóc thì gội đầu vô cùng tiện lợi, chỉ cần ba phút là gội xong, sau đó lại dùng khăn lau tóc, chờ cô mặc xong quần áo, đang muốn lấy máy sấy ra thì phát hiện tóc đã khô hơn phân nửa.
Cảm giác này còn rất mới mẻ.
Từ khi lên trung học, Khương Nặc đã Sau đó, đám người đội trưởng Trần cũng đi tới, Tiểu Hoàng nhìn thấy Khương Nặc thì vô cùng vui vẻ, cũng rất biết điều, lập tức đi lên muốn nói rõ những gì mình biết.
Sau khi tách nhóm, bọn họ cũng truy theo một số dấu vết để tìm người, chỉ là không lâu sau lại đụng phải một con hươu đột biến
Đội trưởng Trần và Bốn Mắt hợp lực đánh c.h.ế.t con hươu biến dị rồi xử lý nó ở ngay hiện trường.
“Bọn tôi đã làm thí nghiệm sơ bộ, con hươu biến dị này chỉ có nội tạng, bốn vó và phần đầu là có độc, những bộ phận khác đều có thể ăn, vô cùng hiếm gặp, đội trưởng Trần vui sướng phát điên, bắt đầu phân chia thịt hươu, sau đó lại bảo quản m.á.u hươu. Sau khi xong việc, lão đại quyết định quay về tìm chị, chúng tôi cũng không nghỉ ngơi, lập tức chạy về đây.”
Tiểu Hoàng càng nói càng thở gấp, còn nhìn Khương Nặc nháy mắt vài cái.
“Chị, chị lăn trong bùn hay sao vậy? Sao trên người chị chỉ toàn là bùn?”
Khương Nặc không để ý đến cậu ta, chỉ yên lặng ghi nhớ tin tức hươu biến dị, chuẩn bị tìm cơ hội xử lý nó một chút.
“Tôi muốn đi tìm Biên Mục.” Khương Nặc xoay người nói với Vân Diệu: “Tôi bảo nó chờ ở kia rồi, nếu tôi không quay lại e là nó sẽ ngồi đó chờ mãi, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Cô nghĩ nếu phải trở về tìm Biên Mục thì sẽ thuận tiện kéo theo Vân Diệu để cùng giải quyết đám dơi trong động.
Vân Diệu nhìn cô, nói nhỏ: “Được.”
Anh nói với đội trưởng Trần một tiếng, đội trưởng Trần dắt đội nhóm lửa nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người quả thật đã rất mệt.
Vân Diệu cùng Khương Nặc dò đường, cuối cùng cũng đến trước động dơi trước khi trời tối.
Đa số thời gian đều dùng để tìm đường, lần này Khương Nặc vừa đi vừa lưu lại ký hiệu, lúc quay về cũng không phiền phức như vậy nữa.
Trở lại cửa động, đứng từ xa nhưng Khương Nặc đã nhìn thấy Biên Mục vẫn luôn đứng ở chỗ ban nãy cô rời đi ngay cửa động, lo âu nhìn xung quanh.
Mãi đến khi Khương Nặc đến gần, Biên Mục mới phát hiện ra cô.
Cặp mắt cún của nó tràn ngập vui mừng, ngẩng đầu nhìn quanh cô.
Khương Nặc muốn đi lên xoa nó vài cái nhưng người ngợm của cô quá dơ bẩn, chỉ đành từ bỏ ý niệm đó.
“Tao về rồi đây.” Cô mỉm cười nói với Biên Mục.
Trên đường đi Khương Nặc cũng đã nói với Vân Diệu chuyện động dơi và chuyện của Vũ Nô.
TBC
Cô muốn kiểm tra t.h.i t.h.ể của Vũ Nô, trước khi c.h.ế.t áo ngoài của gã đã bị c.h.é.m nát tươm nhưng áo trong vẫn còn rất hoàn hảo, có thể nhìn thấy thắt lưng của gã treo không ít bọc nhỏ, hẳn là có thể tìm ra thứ gì đó.
Nhưng cô không rõ thủ đoạn Vũ Nô dùng để tự sát lắm, trong lòng không rõ, có thể là một loại kịch độc nào đó nên cô không dám tự tiện đụng vào, muốn nhờ Vân Diệu giúp đỡ xem thử.
Nhưng trước khi làm những chuyện này, cô thật sự cần tắm rửa thay quần áo.
Người ngợm quá bẩn, đi đường cũng tỏa ra mùi hôi của bùn đất.
Khương Nặc đứng bên ngoài thùng container, cởi hết áo khoác, quần, ra rồi mới bước vào trong.
Vân Diệu đang nhóm lửa, mắt nhìn thẳng, không hề quay sang nhìn cô.
Nhưng bên trong cô còn mặc quần thu và áo hoodie nên cũng không sợ bị nhìn thấy, cô không xấu hổ thì anh cũng chẳng có gì phải mắc cỡ.
Cô ném hết quần áo dơ vào trong không gian.
Muốn giặt sạch sẽ mấy món này phải phí không ít nước, cứ đặt trong phòng nhỏ ngoài sân trước, tạm thời không cần phải giặt, chờ đến sau này không còn thiếu nước nữa rồi lại tính.
Mấy thứ nội y được đặt vào một phòng khác, chờ về doanh địa sẽ giặt sau.
Khương Nặc dùng thau tắm lấy nước suối trong không gian rồi cẩn thận tắm rửa một phen.
Thời tiết bên ngoài lúc này đã âm bốn mươi độ nhưng trong phòng đã được đốt lò sưởi khắp nơi, độ ấm vừa phải.
Nước suối tuy lạnh nhưng cũng không phải là kiểu lạnh thấu xương, sau khi thích ứng với độ ấm, ngâm mình dưới nước sẽ càng thoải mái hơn.
bắt đầu để tóc dài, tóc cô lại dày, nặng kinh người, mỗi lần gội xong đều tốn rất nhiều thời gian mới sấy khô được.
Bây giờ đúng thật là rất tiện.
Thu lại bồn tắm, cuối cùng Khương Nặc cũng cảm thấy buồn ngủ.
Cảm giác hưng phấn khi chiến đấu với Vũ Nô cũng hoàn toàn lui đi.
Luyện đao với Vân cũng có nhiều chỗ lợi, vì đã quen với tốc độ của anh nên khi đối mặt với Vũ Nô, Khương Nặc không hề hoảng hốt, quả nhiên kinh nghiệm đều phải tích lũy từ thực chiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-279.html.]
Cô còn có ưu thế của bản thân, chắc chắn phải tận dụng cho tốt.
Cô thay quần áo xong thì Vân Diệu ở bên ngoài cũng đã từ bỏ việc nhóm lửa, Khương Nặc ngửi được một mùi ẩm ướt, đánh giá một hồi thì phát hiện ra đó là dịch nhầy tiết ra bên ngoài cây cối.
Thứ này không chỉ kháng được mưa axit mà còn có thể phòng lửa ở một mức độ nhất định.
Vân Diệu mang về rất nhiều khúc cây nhưng vì lớp dịch nhầy này mà việc nhóm lửa rất không thuận lợi, miễn cưỡng bốc lửa thì cũng chỉ cháy rất nhỏ.
Nhưng nếu phải đi thật xa từ chỗ này chỉ để nhặt củi thì thật sự không cần thiết.
Khương Nặc thu hết những khúc cây bị dịch nhầy bao phủ vào trong không gian.
“Tôi định thu thập một ít dịch nhầy, ngoài việc cạo lớp phủ bên ngoài mấy nhánh cây này thì còn cách gì tốt hơn không?” Cô hỏi Vân Diệu.
Vân Diệu nghĩ nghĩ: “Cô có thể tới những nơi gần nguồn linh khí, chọn ra mấy gốc cây, mang về trồng thử xem có được không.”
Khương Nặc cảm thấy ý tưởng này không phải là không có lý.
Trước mắt chỉ có thể gieo trồng thực vật thuộc về không gian ở trong không gian, nhưng cô có thể mang về doanh địa trồng mà.
Bên ngoài không thể nhóm lửa, bọn họ và Biên Mục cùng nhau tiến vào phòng container.
Đầu tiên đổ đầy thức ăn cho Biên Mục, sau đó lại lấy mấy món ăn có nhiễm linh khí ra ăn cùng Vân Diệu.
Gần đây cô cũng thường xuyên tới gian nhà này, mặt đất quá cứng nên cô có trải thêm một tấm thảm mềm, còn có hai chiếc ghế đệm, như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc có thể sống tốt thì phải đối xử với bản thân mình tốt một chút, không phải sao?
Khương Nặc lấy trà cụ ra, lấy nước suối pha trà, khi nước trà nguội bớt, hai mắt cô híp lại, hớp một ngụm trà nhỏ đầy linh khí.
Vân Diệu nhìn bộ dáng của cô, cũng bắt chước cầm lấy chung trà hớp một ngụm.
“Uống ngon không?” Khương Nặc hỏi.
“Ngon lắm.”
Vân Diệu vốn dĩ chưa từng để ý tới mấy thứ này, cơ thể anh có thể nhịn đói nhịn khát rất lâu, thậm chí là việc ngủ, dù là ở thành thị hay ngoài hoang dã, anh cơ hồ chỉ cần tìm một chỗ dựa vào nhắm mắt lại nghỉ ngơi là xong.
Bộ dáng tận hưởng cuộc sống của Khương Nặc có lúc sẽ khiến anh cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Nhận ra Vân Diệu đang nhìn mình, Khương Nặc cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô do dự một lúc rồi mở miệng hỏi một vấn đề mà cô đã muốn hỏi từ lâu.
“Trong thế giới nhỏ của anh có phòng ở không?”
Trong nháy mắt, Vân Diệu có chút mờ mịt, anh khẽ lắc đầu.
“Không có phòng ở vậy có ruộng không? Hoặc là nước suối, cây cối gì đó?” Cô lại hỏi.
“Không có.” Vân Diệu trả lời.
“Vậy là thế nào?”
Khương Nặc vốn cho rằng thế giới nhỏ của anh sẽ không khác gì không gian của mình nhưng bây giờ có vẻ không phải là như thế.
Vân Diệu uống một ngụm trà rồi giải thích cho Khương Nặc.
Thế giới nhỏ của anh là những mảnh không gian nhỏ được bao bọc bởi một thứ kim loại đặc thù.
Không gian có cái lớn cái nhỏ, có thể chứa rất nhiều thứ, thời gian trong đó như ngưng đọng, lúc đặt đồ vật vào trong hình dạng như thế nào thì lúc lấy ra cũng còn nguyên như thế đấy.
Nó gần như là không gian một chiều, bên trong không có thứ gì, các cạnh không gian không đều nhau nhưng cũng không ai để ý đến điều đó.
Đối với anh mà nói thì đó chỉ là một nơi để cất trữ đồ vật.
Không có sinh mệnh, càng không thể có nước suối.
Khương Nặc chậm rãi uống trà nóng, vừa nghe anh kể vừa phân tích trong lòng.
Nếu thế giới nhỏ của Vân Diệu là một “không gian” có thể cất trữ vật phẩm thì không gian của cô lại như một “thế giới” có trời đất, có phòng ốc, có sinh mệnh.
So sánh với nhau thì vẫn có khác biệt rất lớn.
Không gian là bí mật lớn nhất của cô, dù là lúc này thì cô cũng không thể nói chi tiết tường tận mọi chuyện về không gian cho người khác biết.
“Hiện tại không thể mở thế giới nhỏ của anh được sao?”
Vân Diệu gật gật đầu.
Từ khi anh tỉnh dậy trong màn sương xám thì đã mất đi rất nhiều năng lực.
Khương Nặc lại hỏi: “Theo cách nói của anh thì anh đã sống rất lâu rồi, có phải trong thế giới nhỏ của anh có rất nhiều thứ tốt không?”
“Ừ, đúng là có một ít.” Vân Diệu nói nhỏ.