Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:50:51
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngủ một giờ, lại lái xe đi về phía trước, đuổi theo thôn dân.
Cứ như thế nghỉ ngơi thêm hai lần, phía trước không xa chính là trạm gác.
Xa xa trong đêm tối, bên trong trạm gác có một ngọn đèn nhỏ, mơ hồ có thể thấy được một căn phòng nhỏ bằng kim loại, có người đang khuân vác đồ đạc.
Khương Nặc nghe thấy giọng nói kích động của thôn dân:
“Đó là căn cứ rồi phải không?”
“Cha, sắp đến rồi, chúng ta sắp đến rồi...”
Khương Nặc khởi động xe, đang chuẩn bị quay đầu lại thì lại thấy Vân Diệu nhìn về phía căn cứ số hai, dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Hình như cô có xúc động: “Anh nói kiếp trước anh c.h.ế.t bên ngoài căn cứ số hai phải không?”
”Ừm.”
“Cụ thể là ở vị trí nào?” Cô lại hỏi.
Vân Diệu vươn tay, chỉ về phía bóng tối trước mặt. Khương Nặc thầm nhớ kỹ phương hướng kia.
Sau đó lái xe đi, hơn ba giờ sau, một đường thuận lợi đến Vạn Thành.
Vốn kế hoạch ban đầu là sau khi đến Vạn Thành thì dừng lại ngủ một giấc, nhưng trước đó đưa thôn dân đi một đoạn đường, thời gian ngủ đã dàn trải dọc đường rồi.
Khương Nặc uống nửa cốc nước suối không gian, cố đè xuống cơn buồn ngủ nhàn nhạt kia, chuẩn bị lái xe về nhà.
Trước khi đi, cô rót cho Vân Diệu hai cốc nước suối không gian, lại đưa cho anh ta một túi khoai tây chiên.
Đồ của Border Collie quá nhiều, Vân Diệu đeo một cái túi nhỏ trên cổ nó, nhưng căn bản không bỏ được cái gì, cuối cùng Khương Nặc chỉ có thể cắt mấy miếng thịt hươu bỏ vào.
“Nếu anh mở được chiếc nhẫn của mình ra thì hay rồi.” Cô thở dài với Vân Diệu: “Có thể mang theo phòng của Biên tướng quân.”
Cô ôm Border Collie xoa xoa.
Mặc dù muốn mang nó về doanh địa ở vài ngày, nhưng A Muội chắc chắn sẽ không chịu, cũng chỉ có thể như thế này.
Ở nhà vuốt m.ô.n.g A Muội, đi ra ngoài vuốt ve Border Collie.
Sau khi Khương Nặc lái xe đi, Border Collie đứng ở ven đường, nhìn về phương hướng chiếc xe dần đi xa.
Dường như không quen, trong đôi mắt ướt át của nó vẫn còn lưu luyến.
“Đi thôi.” Vân Diệu nói khẽ.
Border Collie đáp một tiếng, nhưng vẫn chưa quen với sự chia ly.
Có nhiều thứ, lúc không có thì không cảm thấy gì. Nhưng một khi có rồi mà lại mất đi thì khó tránh khỏi cảm thấy mất mát.
Con chó không có những cảm xúc phức tạp, cảm xúc của nó đơn giản mà trực tiếp, rõ ràng phải đi rồi, vẫn nhịn không được nhìn về phía sau vài lần.
Bộ dáng của nó khiến Vân Diệu có chút bất đắc dĩ.
Vân Diệu dừng bước, ngập ngừng vươn tay, muốn xoa đầu nó như Khương Nặc nhưng động tác lại khá cứng ngắc, anh ta nhíu mày, rất nhanh đã từ bỏ.
Border Collie cũng kỳ quái nhìn Vân Diệu.
“Tao biết tâm trạng của mày, nhưng cô ấy tự do, có thể tới bất cứ nơi nào cô ấy muốn.” Vân Diệu rút tay lại, thản nhiên nói: “Không sao đâu, sẽ sớm gặp lại thôi.”
Border Collie cúi đầu nhìn cái túi nhỏ trên cổ, rên rỉ một tiếng rồi đi theo sau Vân Diệu bước nhanh rời khỏi đó.
*
Lâm Khiếu đi vào doanh địa này đã gần một tháng.
Nơi này rất tốt, cuộc sống bình tĩnh an bình, ở chỗ này, rất khó tưởng tượng ra cảnh đói khát và hỗn loạn ở bên ngoài là như thế nào.
Nhưng nơi này cũng hoàn toàn khác với những gì anh ta dự đoán.
Lâm Khiếu không khỏi thở dài.
Vốn cho rằng là cùng cô Khương đến một địa phương mới, cùng nhau sinh hoạt.
Anh ta có thể làm việc, biết làm việc nhà, có thể chăm sóc cô, giúp đỡ cô.
Nhưng cô Khương lại trực tiếp rời đi.
Anh ta muốn hỏi nhưng Ngô Đại Hà nắm lấy cánh tay anh ta, không cho phép anh ta lên tiếng. Sức lực anh Ngô bây giờ rất lớn, véo đến mức cánh tay anh ta tím bầm cả một mảng.
“Cậu bớt nghe ngóng chuyện cô Khương muốn làm gì đi.” Ngô Đại Hà nghiêm túc nói với anh ta, lại dặn dò mấy chuyện cần phải chú ý.
Phải lịch sự.
Không được lấy đồ lung tung.
Không được hỏi thăm chuyện gì hết.
Làm việc cho tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-290.html.]
Lâm Khiếu đều nhớ kỹ, nhưng nói cho cùng đây chỉ là phép lịch sự cơ bản của một người mới đến mà thôi, không cần anh Ngô nói thì anh ta cũng có thể làm được.
Sau đó, Ngô Đại Hà dẫn anh ta đi vào biệt thự số 1, vừa đi tới cửa, đột nhiên, một con sói khổng lồ đáng sợ đột nhiên từ phía sau nhà nhảy ra.
“Grào!”
Con sói khổng lồ tướng mạo hung tàn, răng nanh sắc lạnh, Lâm Khiếu thiếu chút nữa đã sợ c.h.ế.t khiếp. Anh ta ngây ra như phỗng bị con sói khổng lồ đè trên mặt đất, móng vuốt to lớn kia đè ở trên n.g.ự.c anh ta, như thể có thể trực tiếp cắn nát đầu anh ta ra.
Lâm Khiếu choáng váng.
Ngô Đại Hà muốn cứu Lâm Khiếu nhưng chính anh ta cũng sợ, chỉ có thể ở bên cạnh giải thích: “A Muội, A Muội, anh ta là bạn của chúng ta, là cô Khương mang tới.”
A Muội liếc mắt nhìn thằng cha này một chút.
Quá yếu.
Xem ra doanh địa lại nhiều thêm một người ăn không ngồi rồi.
Sau khi A Muội rời đi, Vu Nhược Hoa cũng tới, Ngô Đại Hà giới thiệu Lâm Khiếu với Vu Nhược Hoa. Biết anh ta là thợ mộc, Vu Nhược Hoa cũng rất vui mừng.
Sau đó, Ngô Đại Hà dọn dẹp một căn phòng ở lầu hai cho anh ta.
Nghỉ ngơi một giấc, ngày hôm sau liền dẫn anh ta đi làm việc.
Bọn họ bỏ ra hai ngày thời gian để kiểm tra hệ thống thoát nước, hệ thống thông khí, nhà kho, hệ thống sưởi ấm, hệ thống phòng ngự trong doanh địa, đồng thời thảo luận chi tiết về việc nâng cấp và thay thế.
Bọn họ mang về hai xe vật liệu và linh kiện, số lượng rất lớn cũng cần phải phân loại sắp xếp lại.
Chuyện cần làm cũng quá nhiều.
Biểu hiện của anh ta không tệ, tận dụng thời gian rảnh rỗi để làm mấy cái kệ để đồ, kệ đựng rau củ để lấy lòng Vu Nhược Hoa.
Vu Nhược Hoa thấy anh chàng này rất đẹp trai, làm việc cũng chịu khó, thỉnh thoảng làm chút đồ ăn cho anh ta.
Lâm Khiếu đã rất lâu rồi không được ăn một miếng ngon.
Thỏ cay vô cùng ngon, nước sốt thịt chan trên bát cơm, ngon đến mức anh ta muốn khóc.
Chuyện này khiến Vu Nhược Hoa vui vẻ: “Ăn một bữa cơm mà sao lại khóc, có cần phải vậy không?”
Lâm Khiếu cũng rất ngượng ngùng khẽ nói: “Cha cháu, anh trai cháu, còn có chị dâu cháu đều c.h.ế.t bệnh cả. Nếu cháu tìm được anh Ngô sớm hơn, nói không chừng bọn họ cũng có thể ăn được rồi.”
Vu Nhược Hoa khẽ thở dài.
Trong doanh địa có thêm một người ăn không ngồi rồi, số con mồi A Muội bắt về cũng trở nên nhiều hơn. Cộng thêm mấy con dê con dần dần lớn lên, chuồng nuôi súc vật thật sự là quá chật chội, Lâm Khiếu lại thiết kế ra một cái mới.
TBC
Lấy gỗ trong doanh địa làm ngay, không đến hai ngày, anh ta đã làm ra một cái chuồng gỗ nhỏ.
So với Ngô Đại Hà chỉ chú ý đến tính thực dụng thì cái mà Lâm Khiếu làm ra có vẻ ngoài cũng không tệ, ở trên nóc chuồng còn có một đôi tai thỏ, Vu Nhược Hoa rất hài lòng, lại thêm đồ ăn cho anh ta.
Mỗi ngày đều có thể ăn no, thỉnh thoảng còn có đồ ăn ngon của mẹ Vu, theo lý thuyết cuộc sống rất tuyệt vời, nhưng mà...
Mỗi lần nhìn thấy A Muội, anh ta vẫn cảm thấy chân mình run rẩy.
Anh Ngô còn lừa anh ta, nói đây không phải sói, chỉ là chó Husky mà thôi.
Hơn nữa trong doanh địa còn có một cô gái tên Lý Mộng, Lâm Khiếu luôn cảm thấy cô ấy nhìn như lịch sự nhưng thực tế ánh mắt lại hung ác nham hiểm.
Bởi vì thời gian ban ngày càng ngắn, rất nhiều việc bọn họ đều phải thắp đèn để làm.
Bình điện là bên mẹ Vu đưa qua, nghe nói là do A Muội tạo ra điện, Lâm Khiếu là thợ mộc, thực sự không tưởng tượng ra được đây là thao tác thần kỳ gì.
Chẳng lẽ A Muội là Lôi Lang trong truyền thuyết?
Thỉnh thoảng vừa quay đầu, Lâm Khiếu thấy cửa sổ biệt thự số 2 có một cây s.ú.n.g nhắm chuẩn vào mình, anh ta sợ tới mức suýt nữa trái tim ngừng đập.
“Anh Ngô... cô Lý kia bị sao vậy chứ...” Trong lòng anh ta sợ hãi: “Em luôn cảm thấy cô ấy... cô ấy đề phòng em.”
Ngô Đại Hà nhìn anh ta một cái: “Đề phòng cậu là đúng.”
“Cái kia…súng của cô ấy có phải là s.ú.n.g thật không?” Lâm Khiếu hỏi.
Vẻ mặt Ngô Đại Hà trở nên nghiêm túc: “Đừng chọc cô Lý, càng không nên bàn tán sau lưng cô ấy, cứ thành thật làm việc của cậu đi.”
Lâm Khiếu có chút bối rối.
Anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng trong lòng cũng bán tin bán nghi với mấy lời Ngô Đại Hà nói.
Chẳng hạn như, anh ta nói cô Lý rất đáng sợ.
Đúng là có hơi đáng sợ một chút, nhưng anh ta lại hình dung người ta giống như một tên sát nhân cuồng ma là sao?
Còn mẹ Vu, chính là một người lớn tuổi hiền từ dễ gần.
Cô Khương, một cô gái trẻ yếu đuối như vậy lại bị anh ta nói thành đại ma vương.
Tận thế này đã biến anh Ngô thành người bị thần kinh rồi.
Anh ta thở dài: “Anh nói xem, khi nào cô Khương mới trở về.”
Ngô Đại Hà: “... Tôi làm sao biết, câm miệng làm việc đi!”