Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:51:03
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm đó, Khương Nặc ngồi bên cạnh mẹ, cùng bà xem phim.

Bộ phim kể về một người phụ nữ yêu một người đàn ông đến muốn c.h.ế.t muốn sống, mà người đàn ông kia lúc đầu không biết quý trọng, về sau lại đuổi theo.

Vu Nhược Hoa thích xem mấy kịch bản theo đuổi vợ thế này, vừa xem vừa bình luận: “Loại đàn ông này thật không được.”

Khương Nặc cảm thấy buồn cười, dựa vào vai mẹ đánh một giấc.

Ngày hôm sau, cô dậy thật sớm, chào mẹ rồi đeo ba lô lên, đội mũ, đeo khẩu trang, mặc quần áo chống lạnh dày nặng. Tóc cô bây giờ ngắn, cộng thêm quần áo cũng dày nên cho dù không cố ý ngụy trang thì nhìn bên ngoài cũng trông giống một cậu bé.

Sau đó, cô lặng lẽ rời khỏi doanh địa.

Muốn đi Nghi Thành, trước tiên phải đến Vạn Thành.

Cô lái xe hai ngày thì đến Vạn Thành.

Sau đó là đi bộ.

Khương Nặc vốn muốn vào khu vực thành phố nhưng sau khi đi xuyên qua vùng ngoại ô, quả thực đã bị cảnh tượng kia làm cho kinh ngạc.

Từ xa nhìn lại, toàn bộ thành phố chìm trong đống đổ nát.

Có lẽ các tòa nhà đã ngâm mình trong nước lũ quá lâu, nền móng đều bị hao tổn ở các mức độ khác nhau, cộng thêm động đất mãnh liệt khiến cho cả thành phố này không may mắn thoát khỏi.

Hơn nữa bị đổ nát nghiêm trọng như vậy rõ ràng không chỉ bị rung chuyển một lần mà là nhiều lần.

Rất khó để tưởng tượng rằng con người vẫn có thể sống sót trong một thành phố c.h.ế.t chóc như vậy.

Khương Nặc so sánh bản đồ rồi trực tiếp đi về phía khu mỏ.

Nhìn từ trên bản đồ thì khu khai thác mỏ này thật sự rất lớn, hơn nữa đã có từ rất lâu rồi lâu.

Trước khi thành lập nước đã có mỏ ngọc, việc sản xuất lam ngọc ở đây đã từng rất phồn thịnh một thời, nhưng rất nhanh đã bị khai thác đến cạn kiệt.

Sau này, các thương nhân tạo ra một khái niệm “ngọc Nghi Thành”, lấy các khoáng thạch ở gần mỏ lam ngọc ra đóng gói lại, phản ứng của thị trường cũng khá tốt.

Nói cho cùng thì ngọc cũng chỉ là đá mà thôi.

Người dân địa phương ở Nghi Thành có rất nhiều người dựa vào cái này để trở nên giàu có, nhiều năm qua đã hình thành chuỗi sản nghiệp vững chắc, diện tích khai thác liên tục được mở rộng.

Vì để khai thác được chút ít lam ngọc còn sót lại, hầm mỏ cái này còn sâu hơn cái kia.

Khương Nặc đứng ở chỗ cao, dùng kính viễn vọng nhìn bao quát một lượt, nhìn thấy các giếng mỏ chi chít này cũng có chút xúc động.

Sau khi xảy ra các trận động đất nghiêm trọng, các mỏ này đã bị thay đổi đến mức không thể nhận ra nữa, mặt đất bị đứt gãy cả một mảng lớn, nhìn mà chỉ có thể thở dài.

Khương Nặc có dự cảm rằng nơi này nhất định sẽ có linh nguyên.

Ở đâu có linh nguyên cũng có nghĩa là có sinh vật biến dị.

Nhưng diện tích khu mỏ thực sự quá lớn, cô ngoại trừ linh nguyên ra thì còn phải tìm người, không nên làm việc quá kích động.

Suy nghĩ một chút, Khương Nặc quyết định tìm một chỗ kín đáo để nghỉ ngơi, xem xem Border Collie có thể mang Vân Diệu tới hội hợp với cô hay không.

Bốn bề tối sầm.

Khương Nặc không trực tiếp tiến vào khu mỏ mà là tìm một chỗ bằng phẳng bên cạnh con đường bị vỡ nát rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời, cầm kính viễn vọng trong tay quan sát địa hình bốn phía, yên lặng ghi nhớ cấu trúc của khu mỏ.

Cho đến khi kính viễn vọng xoay lại, cô nhìn thấy một bóng người ở phía xa qua ống kính.

Bàn tay của cô lập tức cứng đờ.

Bóng người này vô cùng quen thuộc, trước đó không lâu cô đã từng nhìn thấy ông ta, người này cũng đã c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của cô.

Cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị khiến Khương Nặc ớn lạnh sống lưng.

Người nọ đúng là Vũ Nô.

Khương Nặc bình tĩnh lại.

Cô cẩn thận giữ yên không hề nhúc nhích, lại nhìn về phía bóng người kia.

Ông ta đã bước đi xa hơn, trong bóng tối, bóng dáng cũng mơ hồ không rõ, nhưng trên quần áo của ông ta có dán một ít ánh huỳnh quang phát sáng. Ánh sáng rất yếu nhưng trong bóng tối vẫn miễn cưỡng có thể nhìn ra được đường đi, cũng làm cho Khương Nặc có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của ông ta.

Khương Nặc cũng xác nhận lại một lần nữa, bất kể là dáng người hay kiểu tóc cùng với khuôn mặt chữ quốc mơ hồ có thể thấy được đều thật sự rất giống Vũ Nô.

Ngay cả bộ quần áo có vật phát sáng của ông ta cũng là bộ quần áo mà Vũ Nô mặc trước khi chết.

Nhưng Vũ Nô đã c.h.ế.t rồi, đây là sự thật không cần phải nghi ngờ.

Sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, Khương Nặc nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-295.html.]

Vũ Nô c.h.ế.t rồi, trên t.h.i t.h.ể chứa đầy chất độc, cô còn chụp ảnh lại mấy hình xăm trên người ông ta, sau đó đốt cháy sạch sẽ, c.h.ế.t đến không thể c.h.ế.t thêm.

Người trước mắt này chỉ có thể là một người có ngoại hình cực kỳ giống Vũ Nô.

Hơn nữa, nhất định người này có quan hệ với nhà họ Diệp.

Suy nghĩ của Khương Nặc xoay chuyển rất nhanh, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi đã đại khái đoán được người này là người nào, đang làm chuyện gì.

Người của nhà họ Diệp xuất hiện ở khu mỏ quặng Nghi Thành, chắc hẳn là vì cái mệnh lệnh “Phải bắt sống” kia.

Khóe miệng Khương Nặc hiện lên một nụ cười lạnh lùng, cô cất kính viễn vọng đi rồi lặng lẽ tiến lại gần về hướng đó.

Bóng tối đã hoàn toàn che dấu thân hình của cô, cô bước nhẹ, di chuyển lặng lẽ trong bóng đêm tối đen như mực cho đến khi nhìn thấy ánh sáng mơ hồ.

Ngoại trừ ánh sáng huỳnh quang phát ra từ trên bộ quần áo, cô còn nhìn thấy một chút ánh lửa.

Ánh lửa kia lung lay giống như là ai đó đang cầm trên tay và bước đi.

Khương Nặc khẽ trầm ngâm.

Cô cảm thấy đây là người mà nhà họ Diệp đang theo dõi.

Bởi vì bọn họ vẫn duy trì khoảng cách và đi một hồi lâu.

Lúc này, ánh sáng của cây đuốc đột nhiên ngừng lại, cũng phát ra một ít động tĩnh kèm theo tiếng la hét.

Khương Nặc chăm chú lắng nghe.

“Có ai không?”

TBC

“Có người thì lên tiếng đi!”

Có vẻ như người giơ đuốc lên kia không chỉ có một người mà có tới ba người.

Khương Nặc lợi dụng bóng tối, tiến lại gần để nhìn rõ hơn.

Quả thật có ba người đang giơ đuốc.

Dường như bọn họ đang tìm kiếm những người sống sót, vừa di chuyển mấy tảng đá đổ nát vừa cất tiếng gọi. Ánh đuốc nhanh chóng cháy hết, bọn họ lại đốt thêm hai cành cây.

“Lên tiếng đi! Còn sống không?”

“Lên tiếng đi!”

Lúc này nhiệt độ dưới âm 40 độ, ba người đều mặc quần áo rất dày nên đi lại trên những tảng đá sụp đổ rất khó khăn, nhưng bọn họ không hề bỏ cuộc.

Lúc này, có một người đàn ông cao lớn tách ra đi một mình.

Khương Nặc nhìn thấy anh ta từng bước đi về phía chỗ tối bên kia, nơi đó hình như có một khung thép bị đổ sập. Anh ta cúi xuống nhìn vào trên trong đồng thời hét lên.

“Có ai còn sống không? Lên tiếng đi!”

Âm thanh vang vọng trong đống đổ nát tối tăm.

Người đàn ông kia đặt ngọn đuốc xuống, ngồi xổm trên mặt đất để nâng phiến đá lên, lại không hề biết rằng ở phía sau có một người đang từ từ tiếp cận anh ta.

Mãi đến khi “vèo” một tiếng, một cục đá mang theo âm thanh xé gió đập vào vai của anh ta.

Cú đánh này cũng không quá mạnh.

Nhưng người đàn ông lập tức cảnh giác, lập tức quay đầu, cũng nhanh chóng rút s.ú.n.g bên hông ra hét lên: “Là ai?”

Anh ta đi theo hướng hòn đá đánh tới, cầm s.ú.n.g đuổi theo vài bước.

Nhưng bốn phía thật sự quá tối, nếu không có ánh lửa thì căn bản không thể nhìn rõ đường.

Anh ta cau mày, không đặt s.ú.n.g xuống mà vẫn luôn cầm ở trên tay. Hai người còn lại nghe thấy tiếng động cũng vội vàng chạy tới.

“Đội trưởng, không sao chứ?”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Người đàn ông được gọi là đội trưởng lắc đầu: “Vừa rồi có người tấn công tôi, nhưng không giống tấn công lắm... là có người lấy đá ném về phía tôi.”

“Có bị thương không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không.”

Nói xong, anh ta chợt nhận ra có điều gì đó không đúng: “Ném rất nhẹ, chắc chắn không phải là tấn công, có thể là có người đang cầu cứu... Nguy rồi, vậy chắc chắn tôi đã dọa người kia rồi.”

“Anh Trịnh, anh đừng lo, chúng ta tìm tiếp đi.”

Ba người nói xong lại bắt đầu tiếp tục tìm kiếm những người sống sót.

Loading...