Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:51:07
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc đi theo Tiểu Lý đến chỗ đăng ký, điền thông tin cá nhân.

“Cô có cốc không?” Tiểu Lý hỏi.

Người sống sót bây giờ trên người mà không có cái cốc nào thì quá giả, Khương Nặc gật đầu, thò tay vào ba lô “lấy” ra một cái bình giữ nhiệt cũ.

Tiểu Lý cho cô một ít nước, lại bảo cô đi nhận chút lương thực cứu trợ đã nấu sẵn.

Mấy thứ này ăn vài miếng đã hết, nhưng lại là lượng thức ăn của cả hai ngày.

Chẳng trách một đường đi tới đây mấy người Trịnh Nhất Hiên đều rất mệt mỏi, lúc nghỉ ngơi thì ngay cả nước cũng không uống một ngụm.

Nguồn tài nguyên ở chỗ trú ẩn này thật sự thiếu thốn.

Tiểu Lý dẫn cô đi vào bên trong. Khương Nặc vừa đi vào, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tất cả mọi người, muốn tìm xem có nhân vật nào khả nghi hay không, nhưng vào lúc này cô lại nghe thấy mấy tiếng chửi rủa khàn khàn.

“Lại thêm một tên phế vật! Mẹ kiếp, chúng tao đã sắp c.h.ế.t đói đến nơi rồi mà chúng mày còn tiếp nhận người mới nữa, có phải muốn toàn bộ chúng tao c.h.ế.t ở chỗ này không?”

Tiểu Lý nghe vậy, tức giận trừng mắt: “Ông nói cái gì?”

“Không phải sao?”

Một người đàn ông trung niên đứng lên, dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu: “Hỏi lãnh đạo Trịnh xem anh ta là Thánh Phụ hay Thánh Mẫu? Đám người chúng tao ngay cả cơm cũng không có mà ăn, anh ta còn cả ngày đi ra ngoài tìm người, hiện tại ngay cả chỗ ngủ cũng không có, còn không chịu đi căn cứ mà cứ đi ra ngoài tìm người như vậy, anh ta muốn tất cả mọi người bị nhốt ở chỗ này đến c.h.ế.t sao?”

Tiểu Lý giận không kềm được: “Ông muốn đi căn cứ thì tự đi đi, không ai hạn chế quyền tự do của ông cả!”

Người đàn ông trung niên cũng không thể nhịn được nữa: “Tao tự đi à? Sau trận động đất, chỗ này là bọn tao tìm được, mấy thứ trong này cũng là của bọn tao! Chúng mày lấy mấy tờ chứng nhận công tác ra, nói một tiếng trưng dụng xong chiếm chỗ của bọn tao, ngoài miệng thì nói là tổ chức cứu trợ, kết quả thì sao hả? Đánh rắm còn không kêu, cả ngày cứ tiếp nhận mấy kẻ phế vật trở về, lãng phí tài nguyên, bọn tao cũng sẽ bị kéo c.h.ế.t theo.”

“Ông im đi!” Tiểu Lý tính tình nóng nảy, đi đến trước mặt người đàn ông trung niên chỉ vào mũi của ông ta: “Đây vốn chính là tài sản quốc gia, thuộc về tất cả mọi người, không phải là tài sản riêng của ai hết! Đây là chỗ trú ẩn Nghi Thành, tất cả mọi người Nghi Thành đều có thể đến, đều có quyền sống sót. Nếu ông không phục thì cút ra ngoài ngay cho tôi!”

Trán người đàn ông trung niên nổi đầy gân xanh, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ông ta siết chặt nắm đấm, muốn động thủ ngay tại chỗ.

Lúc này, ở phía sau ông ta có người vội vàng kéo vạt áo của ông ta, kéo ông ta về.

Trong đám người lúc này, tiếng phàn nàn cũng nổi lên khắp nơi.

“Hai ngày trời mà chỉ phát một miếng lương thực, chúng tôi đã sắp c.h.ế.t đói hết đây rồi, còn tiếp nhận người mới làm gì chứ?”

TBC

“Một người c.h.ế.t đói hay là tất cả mọi người cùng c.h.ế.t đói, cần lựa chọn thế nào chẳng lẽ không biết sao?”

“Lúc này là lúc nào rồi mà còn cần đoàn đội hỗ trợ chứ, tại sao?”

“Cứ trì hoãn mãi không chịu đi căn cứ, chỉ sợ là đang có âm mưu gì.”

Những âm thanh này kéo đến từ bốn phương tám hướng mà đến, tràn ngập trong cả căn phòng, đã không thể nào phân rõ là ai đang nói.

Đứng ở giữa những tiếng phàn nàn này, Tiểu Lý nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt ấm ức, không khỏi tức giận nói:

“Đã lâu như vậy rồi nhưng trong chỗ trú ẩn này có ai c.h.ế.t đói không? Có không?”

Không ai đáp lại câu hỏi của anh ta, chỉ có những tiếng phàn nàn và chửi rủa vô tận át đi giọng nói của anh ta.

Khương Nặc nhìn gương mặt trẻ trung của anh ta, cũng sinh lòng cảm khái.

Trên đời này có những người tốt bụng, cũng có rất nhiều linh hồn cao thượng tồn tại.

Chỉ là những người ở phía sau mới là bản chất con người mà cô quen nhìn thấy.

Những lời oán giận vẫn còn tiếp tục, thậm chí chửi rủa càng lúc càng khó nghe, mơ hồ có xu thế trở nên hỗn loạn.

Lúc này, Trịnh Nhất Hiên từ bên ngoài trở về, khuôn mặt lạnh lùng bước tới giữa đám người: “Mấy người có nhiều bất mãn như vậy thì đứng lên đi, công khai đề xuất ý kiến để tôi ghi lại từng cái một.”

Khi anh ta nghiêm mặt, trên mặt có một phần uy nghiêm lạnh lùng.

Hơn nữa bên hông anh ta có một khẩu súng, mọi người lập tức ngậm miệng.

Ngay cả người đàn ông trung niên gây chuyện lúc đầu cũng cúi thấp đầu, không hề có một chút cảm giác tồn tại nào.

Khương Nặc chuyển ánh mắt, tạm thời không phát hiện nhân vật khả nghi nào trong đám người.

Nhưng mà, ở trong góc, cô lại phát hiện một đôi mắt trầm tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-297.html.]

Vân Diệu?

Khi cô nhìn thấy Vân Diệu thì Vân Diệu đương nhiên cũng phát hiện ra cô.

Vị trí của Vân Diệu không tồi, trong một góc, ánh lửa tối tăm, người thưa thớt nên không khí không quá ngột ngạt.

Có lẽ là do chênh lệch nhiệt độ, độ ấm tương đối thấp, nhưng Khương Nặc cũng không sợ.

Cô đang định qua đó thì lại bị Tiểu Lý gọi lại.

“Cô đừng đi vào góc đó, bên đó lạnh lắm, một người phụ nữ như cô qua đó cũng không an toàn.”

Khương Nặc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Tiểu Lý thấy cô không để bụng thì lập tức chuyển sang thái độ nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Tôi không nói đùa đâu, hiện tại người mới đang bị bài xích, mọi người đều đã chiếm hết vị trí rồi, cô cũng đừng nên thay đổi cái gì, đầu tiên cứ chọn chỗ cho tốt đã, đừng đến nơi hẻo lánh, bọn tôi và anh Trịnh thường xuyên ra ngoài, không phải lúc nào cũng quản mấy người này được đâu.”

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng chân thành của người trẻ tuổi, chung quy Khương Nặc vẫn bị đả động đôi chút.

“Cảm ơn cô.” Cô nhẹ giọng nói, đồng thời chỉ về phía Vân Diệu: “Nhưng tôi tìm được em trai tôi rồi.”

Tiểu Lý ngẩn người, nhìn về phía Vân Diệu đang ngồi trong bóng đêm rồi lại nhìn nhìn Khương Nặc, khẽ nhíu mày, cuối cùng mở miệng nói: “Vậy cô phải cẩn thận, có chuyện gì thì cứ tới tìm bọn tôi, chỉ cần là yêu cầu hợp lý thì chúng tôi sẽ không bỏ mặc.”

Khương Nặc lại cảm ơn Tiểu Lý lần nữa rồi đi tới bên cạnh Vân Diệu, ngồi xuống.

Chờ Tiểu Lý rời đi, Vân Diệu mới mở miệng, anh tỏ vẻ khó hiểu: “Sao tôi lại là em trai?”

Khương Nặc cười khẽ, không ngờ anh lại để ý chuyện này.

“Thuận miệng thôi mà, lần sau cho anh làm anh trai, được chưa?”

Lúc Khương Nặc nói chuyện đã cố ý nói rất nhỏ, là kiểu âm lượng mà người bình thường phải dán sát tai vào mới có thể nghe được cô nói gì.

Ở đây quá đông người, nói chuyện gì cũng không tiện.

Vân Diệu cũng hiểu được sự cẩn thận của cô, anh đứng dậy đi sang bên cạnh, cầm lấy một tấm thảm chống nhiệt thật dày.

Khương Nặc cũng đi ra ngoài cùng anh, đến một hành lang trống trải không người, lại đi tiếp ra ngoài chính là khu đổ nát.

Vân Diệu đã thăm dò địa hình từ sớm, anh đưa Khương Nặc rời khỏi nơi tránh nạn, mười phút sau, bọn họ đã đến một khu mỏ.

Trước đây khu mỏ này hẳn là rất lớn, nhưng hiện tại mọi thứ đều đã sụp đổ, tất cả các thiết bị có thể tháo dỡ đều đã bị dỡ đi hết, chẳng còn lại thứ gì.

Vân Diệu không nói chuyện, tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, Khương Nặc không biết anh muốn làm gì, nhưng một lát sau, Biên Mục bước ra từ trong màn đêm, chậm rãi chạy tới.

“Bé đáng yêu tới đây nào.”

Khương Nặc ôm chú chó nựng nịu một hồi, vuốt thuận nhúm lông trên đầu nó.

Ngồi bên ngoài trong thời tiết này vô cùng lạnh lẽo, lại không thể nhóm lửa, ôm chó khiến cơ thể ấm hơn rất nhiều.

Cô yên lặng lắng nghe, xung quanh chẳng có lấy một âm thanh dư thừa.

Thật ra là Vân Diệu đưa cô đến đây, Biên Mục cũng hiện thân, chứng tỏ nơi này vô cùng an toàn, nhưng Khương Nặc đã sớm quen như vậy, chờ đến khi cô cảm thấy không còn vấn đề gì nữa thì mới nói: “Sao anh lại tới đây tránh nạn?”

Vân Diệu nhìn hình ảnh tương thân tương ái của cô và Biên Mục, nhàn nhạt kể sơ lược những chuyện anh đã trải qua sau khi xuống xe.

Sau khi đi bộ vào Nghi Thành, xuyên qua thành phố c.h.ế.t hoang vu kia, hướng tới khu vực khai thác mỏ.

Trên đường đi anh phát hiện một người sống sót đang sinh bệnh.

Bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là vừa đói vừa rét, bị đông lạnh, chân cũng tàn tật, không ngừng ho khan, lại không có gì để ăn, thân thể đã vô cùng suy yếu.

Vân Diệu nhìn ra cơ thể của người này đã không còn chút sức sống nào, toàn thân toát ra mùi vị của cái chết, chỉ còn treo lại một hơi thở mong manh cuối cùng.

“Nếu cậu muốn sống thì tôi có thể giúp anh sống tiếp.” Vân Diệu nói với người kia, nhưng người nọ đã không còn bất cứ chấp niệm gì với việc sống tiếp.

“Sống quá mệt mỏi, ngược lại c.h.ế.t đi sẽ nhẹ nhàng hơn, tôi chỉ là muốn về nhà một chuyến, người trẻ tuổi, cậu có thể giúp tôi không? Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ đền đáp cậu.”

Vân Diệu đồng ý với người nọ.

Người nọ cũng không quá lớn tuổi, độ chừng bốn mươi.

Vân Diệu cõng anh ta đi về phía khu vực khai thác mỏ.

Người này đôi khi sẽ thốt ra vài lời trong cơn mơ màng, gần như không có một chút manh mối nào, chỉ nghe rồi cho qua mà thôi.

Anh ta xuất thân là một thợ thủ công, đi theo bậc cha chú học nghề chế tác ngọc, tay nghề không tính là quá tốt, lại chẳng có nguồn nguyên liệu thượng đẳng nên những vụ làm ăn mua bán lớn cũng không tới tay bọn họ.

Loading...