Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:27:05
Lượt xem: 653

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dùng xương ống tươi để nấu canh, dùng nồi đất đun chừng một tiếng đồng hồ, rải lên chút hành lá tươi, vị cực kỳ tươi ngon, chén canh đầu tiên đưa đến trong tay của Khương Nặc.

Cô ăn thử một miếng, trong đó còn thêm bắp và cẩu kỷ, vị thơm ngon tản đầu lưỡi, kèm với nước canh màu trắng ngà, ngon đến mức cô nghi ngờ nhân sinh.

Đừng là canh xương hầm, cô sống ở tận thế đến cả món ăn sạch sẽ cũng khó mà ăn .

Ngày qua ngày mà đói bụng, chỉ cần là đồ còn sống đến cả chuột cô cũng từng gặm qua , sớm cho rằng cô mất vị giác từ lâu .

“Mẹ, bỏ cái gì trong thế, ngon như ?”

“Có bỏ cái gì , bột ngọt, muối, xương ống tươi hầm như thế cần nêm nếm quá nhiều gia vị.”

“Mẹ, cái thể cho bé Ha uống ?” Bé Ha là tên của husky, lúc Khương Nặc đặt nhiều tên , cuối cùng đều cảm thấy nó phù hợp với khí chất của con ch.ó , đơn giản và ngốc như thế mới hợp.

“Mẹ còn chừa phần nêm nếm gia vị.”

TBC

Vu Nhược Hoa cũng cầm một cái chén in hoa văn hình xương đáy, cố ý phòng bếp múc canh xương hầm gia vị cho bé Ha ăn.

Khương Nặc thấy tất cả thứ, trong lòng càng thêm kiên quyết sống sót hơn.

Ăn canh xong, Khương Nặc chủ động giành rửa chén với , Vu Nhược Hoa chút ngơ ngác khó hiểu.

Điều kiện gia đình của Khương Nặc khá bình thường, gia đình đơn , cha sớm, Vu Nhược Hoa đau lòng con gái từ nhỏ ông bà nội và ông bà ngoại chăm sóc, khi còn bé mất cha, sợ cô ăn hiếp, sợ cô thiếu thốn tình cảm hơn những đứa nhỏ khác, cho nên liều mạng cưng chiều cô.

Ai cũng con cái nhà nghèo sẽ trưởng thành sớm, nhưng khi còn nhỏ ngoại trừ canh cửa hàng phụ lúc buôn bán , cuộc sống của Khương Nặc giống như một cô công chúa nhỏ.

Chưa bao giờ việc nhà, chỉ cần học, chuyện gì cũng đều sẽ thỏa mãn cô, mấy đứa nhỏ khác thích búp bê thú bông đồ chơi, đều sẽ mua cho cô, mấy đứa nhỏ khác học năng khiếu, Khương Nặc hiểu cũng đòi , cũng đăng ký cho cô học.

Khương Nặc hiểu hết những điều . Kiếp cô thức đêm thiết kế vô cùng căng thẳng, Vu Nhược Hoa thấy quầng thâm mắt của con gái đau lòng : “Ui cha, cơ thể quan trọng nhất, thiết kế gì đó cứ từ từ thôi?”

“Mẹ hiểu thì đừng phiền con, thời gian gấp gáp như tế, thời gian mà từ từ chứ?!”

Cô cứ luôn như thế, chẳng trân trọng tình yêu của gì cả.

Khương Nặc tắt vòi nước, thầm nghĩ trong lòng.

Không gì. Sau sẽ thôi.

Sau khi ăn xong, lâu lắm mới về phòng , Khương Nặc còn kịp cảm thán lấy máy tính , mở bản kế hoạch mà cô mới ở công ty.

Đây là kế hoạch để ứng phó tận thế.

Cô cần nhiều đồ đạc, còn cần kho hàng để chứa đồ, cần một nơi ở an trong thời gian dài…

Hiện tại thứ cần thiết nhất chính là tiền.

Nhà của Khương Nặc chỉ mấy vạn tiền tiết kiệm, thứ giá trị nhất chính là căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách trong khu vực gần trường học, mỗi tháng chỉ sống nhờ tiền lương của cô.

Quá ít.

Khương Nặc tự chủ sờ lên cổ của . Trên cổ cô một cái vòng cổ, đó chính là của hồi môn mà Vu Nhược Hoa luôn mang theo bên , là do tổ tông truyền , từ vàng và ngọc thạch, kiểu dáng Khương Nặc cảm thấy chút quê mùa.

thích cái vòng cổ , chỉ là một ngày nào đó Vu Nhược Hoa vô tình kiếm vô cùng vui vẻ, nhất quyết bắt Khương Nặc mang lên, còn liên tục khen ngợi là cô đeo xinh .

Khương Nặc vốn dĩ định mang vài ngày để ứng phó thôi, kết quả đeo quen cũng quên tháo , thần kỳ chín là đến cả giai đoạn đầu tận thế gian nan như thế, nhưng Khương Nặc cũng quên mất chuyện dùng nó bán tiền để đổi đồ đạc.

Trở lúc , ngón tay Khương Nặc sờ thấy nó nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-3.html.]

“!”

Dây chuyền của cô ?!

Ký ức của cô chắc chắn sai lầm, lúc rõ ràng cô đeo nó mà! Khương Nặc cuống quít tìm gương, chỉ thấy khu vực gần xương quai xanh của cô một cái vết sẹo kỳ lạ, thấy bóng dáng vòng cổ nữa.

Ngay lúc cô đang tiếp tục dùng ngón tay sờ soạng xác nhận, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, giống như thấy một thế giới khác!

Một khu vực đất trời nho nhỏ sương mù mênh mang, chỉ một căn nhà gỗ rách nát xuất hiện, nóc nhà và tường đều là màu đen bẩn thỉu, cửa mục nát hơn phân nửa, bên cạnh hàng rào là mấy khúc gỗ ăn mòn quăng lung tung, bên cạnh còn mấy mảnh ruộng khô khốc.

Rõ ràng là hiu quạnh chẳng chút sinh cơ nào.

Khương Nặc lắc đầu, cảm giác chóng mặt biến mất, khung cảnh mắt cũng về phòng của cô. Sao thế ? Ảo giác ?

Cô tập trung tinh thần, nhớ cảm giác lúc nãy.

Dần dần, quả nhiên mặt hiện lên căn phòng nhỏ . Khương Nặc giống như đang cầm một cái máy ảnh, dùng góc thứ nhất để xem gian hoang dã diện tích quá rộng lớn .

Cô cẩn thận di chuyển đến, xuyên cánh cửa mục nát , nóc nhà thủng nhiều, trời mưa lẽ sẽ dột nước, căn nhà chỉ bốn bức tường, mặt tường đều bong tróc, trống , chỉ sát cửa sổ bên một cái bàn trang điểm vẻ cực kỳ bắt mắt.

Khương Nặc khống chế ý tưởng của đến gần, ngờ thấy cái vòng cổ biến mất của cô đang bàn.

Cô thử duỗi tay cầm lấy, hề hiệu quả, giống như nó vốn dĩ nên sinh ở nơi .

Kiểu dáng lúc Khương Nặc cảm thấy vô cùng quê mùa hiện tại vẻ trang nghiêm đẽ quý giá, ánh vàng rực rỡ bắt mắt, mà mặt dây ngọc thạch ở bên càng rực rỡ lung linh sâu lường hơn nữa.

Trái tim Khương Nặc đập càng lúc càng nhanh, giống như bản đang chìm trong đáy nước, áp lực lớn đến mức cô thở nổi. Khương Nặc nhanh chóng rời khỏi, từ ghế bật dậy, cô kéo rèm hít thở sâu nhiều .

Mãi đến khi cơ thể trở nên nhẹ nhàng, nhịp tim của cô cũng dần vững vàng.

mà đại não của cô càng hứng phấn hơn. Vì kiểm chứng suy đoán của bản , Khương Nặc nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh trạng thái của , đặt tay lên cái ghế nhỏ trong phòng, chuyển dời nó đến căn nhà rách nát ở vùng đất hoang .

Xúc cảm tay biến mất, Khương Nặc lẩm bẩm : “Thành công ...”

Đằng căn nhà xập xệ còn một khoảnh đất trống, ghế của cô rơi ở đất. Không ngờ chuyện thật sự tồn tại, cô đạt gian tùy ?”

mà cô cũng sống , thì chuyện cũng thể xảy .

Điện thoại đột nhiên vang lên, cô còn kịp sửa ghi chú trong danh bạ, tiếng chuông ồn ào nhốn nháo xuất hiện kèm với hai chữ “bạn trai” cực to màn hình.

“Xui xẻo.” Khương Nặc bĩu môi, vẫn điện thoại.

“Tiểu Nặc, chuyển khoản ngân hàng định mức giới hạn, chúng hẹn một nơi gặp , mấy thứ của tiện, trực tiếp đưa cho cô.”

Khương Nặc vô cùng đề phòng Uông Tiệm Ly, kiếp đàn ông thể sống sót lâu như thế, cũng dạng gì. Đêm hôm khuya khoắt bảo cô ngoài gặp riêng gã , cũng là đang ôm ý đồ xa gì nữa.

“Không , trưa ai gặp ở công ty.”

“Không , thể mang đến công ty!” Uông Tiệm Ly chút hoảng loạn.

Khương Nặc cạn kiệt kiên nhẫn: “Uông Tiệm Ly, xác định cho rõ, đang cò kè mặc cả với , đưa tiền thì đừng đến đây phiền .”

“Tút tút tút...” Đối phương cúp điện thoại, Khương Nặc thèm quan tâm đến gã , sửa ghi chú trong danh bạ , tiếp tục chỉnh sửa bảng kế hoạch của .

Ngày hôm , Khương Nặc ngủ một giấc ngon tinh thần sảng khoái, hôm nay cô cũng gọi xe đến một tòa nhà văn phòng hẻo lánh.”

Khương Nặc theo địa chỉ ghi trong danh , dừng dừng, mãi đến khi tìm nhà giống hệt như trong danh thì mới gõ cửa.

Loading...