Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 302
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:06
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đám người anh ba Trần sôi nổi bước lên, giúp Lưu Minh làm chứng: “Chúng tôi có nghe thấy bọn họ cãi nhau, là người phụ nữ này đã có chồng mà còn ngoại tình nên mới khiến Lưu Minh động thủ.”
“Lưu Minh mới là người bị hại.”
“Hai vợ chồng phát sinh quan hệ, sao có thể nói là cưỡng gian?”
Trong sảnh có hơn hai trăm người, hoặc là hát đệm hoặc là không thèm hé răng, cho dù có đồng tình với Hồ Linh thì cũng chỉ dám lộ ra vẻ không đành lòng chứ không dám nói gì.
Trước mạt thế mấy chuyện này cũng thường xảy ra, nào có ai quan tâm được nhiều như vậy.
Khương Nặc âm thầm cười lạnh, đại sảnh này nhiều người như vậy, dưới sự quan sát của đám đông mà có thể làm ra việc này thì chứng tỏ bọn chúng đã lên kế hoạch ngay từ đầu, bọn họ cũng đã sớm theo dõi Hồ Linh.
Lưu Minh không nhịn được ra tay, những người khác đều bao che cho gã, đều khẳng định Hồ Linh là vợ của Lưu Minh, sau này cô ấy còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ sao?
Trịnh Nhất Hiên cũng rõ tâm tư của đám người này, anh ta không át nổi cơn giận, mở miệng nói: “Tôi không cần biết nguyên nhân là gì! Anh đánh người, cưỡng bách phụ nữ, đây là không đúng!” Trịnh Nhất Hiên cả giận nói: “Thu dọn đồ đạc của anh, cút ra khỏi đây!”
“Lãnh đạo, làm vậy là không đúng đâu nhỉ?” Anh ba Trần âm dương quái khí: “Chỗ tránh nạn là của riêng cậu hay sao? Đây chính là của chính phủ, cậu chỉ là người giám hộ chứ không phải một tên bạo quân! Chỉ cần là người cậu không thuận mắt thì cậu sẽ đuổi đi mà không cần hỏi rõ trắng đen sao?”
Lưu Minh cũng luống cuống, gã ta ý thức được Trịnh Nhất Hiên đã quyết tâm, hiện tại gã phải ôm chặt đùi anh ba Trần, dùng áp lực dư luận khiến Trịnh Nhất Hiên khuất phục thì mới tìm được đường sống.
Gã ta nửa thật nửa giả khóc nức nở: “Anh Trịnh, anh đừng đuổi tôi đi, tôi bị đuổi đi thì chỉ có một con đường chết, tôi phải đội nón xong, lại bị vợ đánh, tình thế cấp bách nên mới lỡ tay, là tôi không đúng, tôi nhận sai, anh đừng đuổi tôi đi.”
Gã ta quỳ xuống trước mặt Trịnh Nhất Hiên: “Là tôi không biết điều, biết Hồ Linh là người anh đưa về mà còn dám nghĩ rằng cô ta thật lòng với tôi, tôi càng không nên nhúng chàm cô ta, chọc cậu không vui, sau này tôi sẽ không chạm vào cô ta nữa, cầu xin cậu cho tôi một con đường sống.”
Khương Nặc ở một bên quan sát tức giận đến mức muốn bật cười.
Đàn ông mà trà xanh thì phụ nữ cũng không so được.
Từng lời của gã đều đang ám chỉ Trịnh Nhất Hiên nhìn trúng vợ gã nên mới muốn đuổi gã đi.
Bị những lời nhơ nhớp này bủa vây, sau này tới căn cứ thì Trịnh Nhất Hiên vẫn phải cõng trên lưng, huống chi anh ta cũng từng g.i.ế.c người sống sót, đây là điểm yếu của Trịnh Nhất Hiên, khiến anh ta phải suy xét cho tiền đồ của mình
Trịnh Nhất Hiên lại chẳng hề bị lay động: “Ở chỗ tránh nạn này, dù là nam hay nữ, phần lớn đều là do tôi đưa về. Đây là chức trách của tôi, tôi không dám kể công. Nhưng chỉ cần một ngày tôi vẫn ngồi trên vị trí này thì sẽ không bao giờ dung túng cho cái ác. Nếu trắng đen có thể lẫn lộn thì công lý còn lại gì, vậy tôi mặc bộ đồng phục này trên người có ý nghĩa gì?”
TBC
Anh ta đi đến trước mặt Lưu Minh, kiên định nói: “Thiên tai huỷ hoại nhà cửa, chúng ta có thể xây dựng lại, nhưng nhân tính mất đi, ác ma hoành hành thì đó chính là mạt thế thật sự. Tôi đã quyết định như vậy, mặc kệ mấy người nói gì, muốn tố cáo tôi thế nào thì hôm nay Lưu Minh cũng phải cút khỏi nơi này!”
Sắc mặt Lưu Minh lập tức tái nhợt.
Gần đây cứ cách mấy ngày là Trịnh Nhất Hiên sẽ đưa người của anh ta ra ngoài một hồi lâu, từ lâu gã ta đã thèm nhỏ dãi Hồ Linh, dưới sự xúi giục của anh ba Trần, nhân lúc Trịnh Nhất Hiên không có mặt, gã ta đã bắt lấy Hồ Linh, đè cô ấy xuống đất đ.ấ.m mấy quyền rồi mau chóng hành sự.
Không ngờ lần này Trịnh Nhất Hiên lại quay về nhanh như vậy, con đàn bà Hồ Linh này lại là thứ không biết xấu hổ, ở đây nhiều người như vậy, thân thể cô ta đã bị người ta nhìn thấy hết mà cô ta chỉ biết khóc lóc, không lo mặc quần áo cho đàng hoàng, khiến gã ta bị Trịnh Nhất Hiên bắt thóp.
Bây giờ nhiệt độ thấp như vậy, rời khỏi chỗ lánh nạn chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Gã ta chỉ có thể cầu xin anh ba Trần: “Anh Trần, tôi phải làm sao đây?”
Anh ba Trần tâm phiền ý loạn, cũng hận Trịnh Nhất Hiên đến ngứa răng: “Lãnh đạo, vợ chồng nhà người ta cãi nhau, cậu có thương hương tiếc ngọc thì cũng đâu thể phán chồng người ta tội chết? Cậu làm như vậy không phải là vì có lòng riêng đó chứ?”
Tiểu Lý đã nhẫn nhịn từ lâu, hiện tại lại thấy anh ba Trần trực tiếp bôi nhọ Trịnh Nhất Hiên thì tức giận đến mức mặt đỏ bừng, bèn bước lên mắng: “Anh nói chuyện chú ý chút đi, mấy người nói vậy là có ý gì? Bớt ở đây ngậm m.á.u phun người!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-302.html.]
Anh ba Trần cười lạnh: “Cậu hỏi chúng tôi có ý gì hả, mấy người bọn tôi đây còn sống được lúc này chính là may mắn. Nếu chuyện đã thành ra thế này, không bằng lãnh đạo Trịnh nói một lần cho rõ đi, rốt cuộc lúc nào mới đến căn cứ? Đã sắp c.h.ế.t đói hết rồi mà cậu ta còn chạy khắp nơi tìm người, nuôi một đám phế vật như vậy, chúng ta còn đi được sao? Nói một câu rõ ràng đi!”
Trịnh Nhất Hiên lạnh lùng nhìn gã: “Anh muốn nói cái gì thì nói thẳng ra đi.”
Anh ba Trần nói: “Cậu có từng suy xét cho bọn tôi chưa? Lương thực còn thừa không bao nhiêu, thời tiết thì càng ngày càng lạnh, nếu tất cả mọi người đều c.h.ế.t ở đây thì ai chịu trách nhiệm?”
“Chỉ cần phân phối hợp lý thì sẽ không có người nào phải c.h.ế.t đói.” Trịnh Nhất Hiên nói.
“Rốt cuộc chúng ta có đến căn cứ không?”
“Đương nhiên là đi, đây là lời hứa của tôi ngay từ ngày đầu tiên.”
Anh ba Trần cười lạnh: “Vậy khi nào đi?”
“Chờ tới lúc thích hợp.” Trịnh Nhất Hiên nói: “Tôi không chỉ nói một lần, đưa mọi người đến căn cứ là nhiệm vụ của tôi, chúng tôi vẫn đang chuẩn bị. Ai không phục thì có thể đến chỗ tôi lãnh năm phần nước và lương thực, tự mình đến căn cứ, không ai ngăn cản mấy người!”
Anh ta nói xong thì bắt lấy Lưu Minh đang bò dưới đất.
Sức lực anh ta lớn, khí thế lại hừng hực, Lưu Minh nhất thời quên mất phản kháng, bị anh ta kéo từ trong đám đông ra ngoài.
“Cút!”
Trịnh Nhất Hiên vừa dứt lời thì Lưu Minh đã bị ném ra ngoài, anh ta lại quay sang nói với Tiểu Lý: “Trông chừng anh ta cho kỹ, không cho phép anh ta quay về.”
“Không thể! Cầu xin anh mà anh Trịnh! Tôi không dám nữa đâu anh Trịnh!” Lưu Minh gần như phát điên, gã ta không ngừng cầu xin nhưng vốn dĩ Tiểu Lý đã ôm đầy một bụng tức giận, lúc này cũng chẳng muốn nhìn thấy gã ta, lập tức túm lấy quần áo kéo gã ra khỏi nơi lánh nạn.
Lúc này, một giọng nói âm dương quái khí không biết là của ai vang lên trong đám người.
“Lưu Minh nặng hơn năm mươi ký, đủ để anh Trịnh ăn mấy ngày?”
Trịnh Nhất Hiên quay đầu nhìn, không phải là anh ba Trần, cũng không giống giọng của đồng bọn gã ta.
Đám người vẫn duy trì bộ dạng như lúc trước, người nằm người dựa, không một ai dám ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ai nấy trông cũng rất yếu ớt và thành thật.
Chỉ có anh ba Trần trong lòng khoái ý, cười như không cười nhìn Trịnh Nhất Hiên.
Trịnh Nhất Hiên lại quay sang nhìn anh ba Trần.
Lúc này trong lòng anh ta có một dự cảm mạnh mẽ, anh ba Trần này chắc chắn là một mối phiền toái.
Anh ta sờ vào s.ú.n.g theo bản năng.
Giết anh ba Trần, giải quyết tên cầm đầu thì mấy này sẽ trở nên thành thật, sau này lên đường tới căn cứ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, giải quyết rất nhiều hậu hoạn.
Nhưng loại sợ hãi này cũng sẽ khiến trong lòng bọn họ sinh ra suy nghĩ đen tối.
Sau này, ở những nơi mà anh ta không nhìn thấy được, loại hắc ám này sẽ không ngừng gây ra tổn thương cho những người khác.
Muốn g.i.ế.c anh ba Trần rất dễ dàng nhưng trên đời này thứ khó khăn nhất và cũng quan trọng nhất không có gì khác ngoài hai chữ “khắc chế”.