Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 303

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:09
Lượt xem: 228

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh Nhất Hiên chằm chằm ba Trần, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu bây giờ ba Trần hành động quá khích gì thì sẽ lập tức rút súng.

ba Trần chẳng gì cả, chỉ hừ lạnh một tiếng về chỗ .

Tay Trịnh Nhất Hiên vẫn còn đặt súng, cũng thèm để ý đến gã nữa mà đến mặt Hồ Linh.

Hồ Linh c.h.ế.t lặng, vẫn luôn gục đầu hề ngẩng mặt lên.

“Cô nghỉ ngơi cho , việc gì thì thể tìm hoặc tìm đám Tiểu Lý.”

...

Sau khi Trịnh Nhất Hiên rời , Khương Nặc đột nhiên chút mất hồn.

Thật kỳ lạ, mà cô cảm giác quen thuộc với Trịnh Nhất Hiên.

Loại cảm giác chỉ chợt lóe qua, cũng rõ ràng khiến cô hiểu nguyên nhân là như thế nào.

Lúc Trịnh Nhất Hiên xử lý Lưu Minh, Khương Nặc ngừng đánh giá đám ở đó, thử tìm kiếm xem của họ Diệp trong những ở đây .

Cuối cùng vẫn phát hiện gì.

Như là kẻ giống Vũ Nô hẳn chỉ mới đến Nghi Thành.

Ngày đó Khương Nặc dùng ná nhắc nhở Trịnh Nhất Hiên dọa gã sợ chạy mất, hai ngày Trịnh Nhất Hiên ngoài việc lấy nước thì gần như rời khỏi nơi tránh nạn, phỏng chừng gã cũng tìm thời cơ thích hợp để tay.

Cũng là gã ẩn nấp quá mức tài tình mà đến lúc Khương Nặc vẫn phát hiện gì.

Ngày đó cô dọa cho đối phương bỏ chạy theo Trịnh Nhất Hiên tới chỗ tránh nạn, dễ đoán cô là dùng ná nhắc nhở .

Vì thế cô cẩn thận một chút thì mới nào trộn đây .

Nhìn vẻ mặt c.h.ế.t lặng của Hồ Linh, Khương Nặc âm thầm lắc đầu.

Nếu thuận lợi thì mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến căn cứ, cố gắng tới lúc báo danh thì chuyện sẽ hơn.

Căn cứ cũng phức tạp, nhưng mới đến ai cũng sợ đuổi , gần như nào mới đến gây sự.

Đến lúc đó, Khương Nặc sẽ suy xét bảo vệ một vài đường tới căn cứ.

Chờ đến căn cứ thì sẽ nghĩ cách âm thầm giao tài liệu của viện nghiên cứu cho Trịnh Nhất Hiên.

Cô hạ quyết tâm góc nhỏ của Vân Diệu, nhỏ tiếng với : “Trịnh Nhất Hiên dự định sáu ngày sẽ đưa đến căn cứ, đại khái sẽ lấy nhựa cây ba nữa, chờ lấy xong cuối cùng, tiếp tục tìm nguồn linh khí.”

Vân Diệu lời, gật đầu : “Ừ.”

Trò khôi hài kết thúc, cả nơi lánh nạn lâm trạng thái trầm tĩnh.

Cô nhắm mắt nghĩ ngơi một hồi, chợp mắt một lúc lặng lẽ rời khỏi đó, đến hầm mỏ lân cận luyện đao với Vân Diệu.

Luyện đao là việc tích lũy kinh nghiệm theo thời gian, cơ hội thì luyện, thể lười biếng.

Luyện một hồi thì Biên Mục cũng tới.

Khương Nặc chơi đùa với nó một lúc.

Cứ như , mấy ngày kế tiếp cũng xem như gió êm sóng lặng.

Cứ cách một ngày là sẽ phát lương thực, vì để đám Tiểu Lý hoài nghi, Khương Nặc cùng Vân Diệu đều lãnh, lúc lặng lẽ cho những khác, ai thấy.

Người nhận lương thực càng sợ khác phát hiện, đương nhiên sẽ lộ .

điều Khương Nặc ngạc nhiên chính là Hồ Linh ở cùng ba Trần.

TBC

Lúc thấy Hồ Linh ngoan ngoãn để ba Trần ôm trong ngực, cô khỏi nhíu mày.

Chỗ lánh nạn nhỏ như , ai mà thấy, cô thỉnh thoảng sẽ đến chỗ của ba Trần, một lúc đỏ mặt .

Chị Thẩm cũng từng âm thầm khuyên nhủ cô nhưng tác dụng gì.

Ngay cả Tiểu Lý cũng nhận thấy sự phát triển kỳ dị , chạy tới chuyện với Hồ Linh: “Cô tin thì cũng tin tưởng Trịnh, nếu là ức h.i.ế.p cô thì cô cứ .”

Hồ Linh cúi đầu, chuyện.

Tiểu Lý cố gắng chuyện với cô , cô cũng hề phản ứng.

“Hồ Linh, cô là Trịnh mang về, vẫn luôn bảo vệ , xem như xin cô, mặc kệ cô ở bên cạnh ai, tương lai tới căn cứ mong cô đừng đ.â.m lưng , đừng đến chỗ cấp bôi nhọ !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-303.html.]

Nói tới đây, Tiểu Lý chút sốt ruột.

Trịnh Nhất Hiên vì bảo hộ Hồ Linh mà đuổi Lưu Minh nhưng nếu hại ở phía đối lập thì Trịnh Nhất Hiên sẽ gặp nhiều bất lợi.

Hồ Linh buồn bã : “Anh sẽ đưa đến căn cứ thật ?”

“Sao ?” Tiểu Lý : “Lúc nên thì sẽ , Trịnh sẽ đưa , ngày cụ thể thì cứ chờ thông báo, như gì khó quá ? Anh từng bạc đãi ai ?”

Hồ Linh .

Thấy cô dầu muối ăn, Tiểu Lý chỉ thể thở dài.

Vân Diệu ngoài tìm nguồn linh khí hai ngày.

Trong lúc , Khương Nặc nhận lương thực thêm một nữa, chỉ là lúc lấy thức ăn cô đám ba Trần thì thầm Trịnh Nhất Hiên bỏ chạy.

nửa đêm ngoài vệ sinh trông thấy đám Vũ Tử đang đóng gói đồ vật.

hình dạng, tin, nghi ngờ hoảng loạn.

Khương Nặc thể thấy tiếng thảo luận với .

thấy là , Trịnh là , vẫn luôn cho đồ ăn thức uống, nếu thì c.h.ế.t , cần gì những chuyện đó?”

“Ai , bây giờ quả thật là chuyện ăn thịt mà.”

“Có khi nào sẽ g.i.ế.c chúng khi trốn ?”

Khương Nặc cứ cảm thấy sẽ chuyện gì đó xảy nên cũng ngủ , chậm rãi dời vị trí của đến gần kho chứa đồ, vì để trông coi vật tư, đám Trịnh Nhất Hiên và Tiểu Lý cũng ngủ ở đó.

Cách một cách, Khương Nặc thể thấy động tĩnh ở bên trong.

Khương Nặc trông giống như Vũ Nô là ai, tạm thời gọi gã là Vũ Nô hai .

Trịnh Nhất Hiên sắp rời khỏi nơi tránh nạn, khi nào gã sẽ tay.

...

Vũ Tử ngoài lấy nước, mang về một tin tức, trông thấy sống sót trong rừng bạch dương.

Khương Nặc thấy lúc lấy nước trông thấy hai bóng ở đằng xa, một phụ nữ và một lùn hơn cô nhiều, thể là một mang theo con của .

lúc cũng lộ vẻ hoang mang, ở sâu trong rừng bạch dương chính là khu vực hầm mỏ, đường khó , xung quanh cũng thôn làng nào, cũng sẽ nào tự qua đó, cứ cảm thấy gì đó kỳ quái.

Trịnh Nhất Hiên nghĩ một lúc : “Chờ ngày mai rảnh sẽ tìm thử, hôm nay vẫn nên tính cho xong đường tới căn cứ, cũng ghi nhớ chi tiết, sắp xếp vật tư, dù là một trong hai là cả hai chúng còn nữa thì những còn cũng thể thuận lợi đưa những sống sót về tới căn cứ.”

“Được.”

Một đám bắt đầu thương thảo chi tiết cho việc lên đường tới căn cứ, Tiểu Lý tới việc sống sót mà Vũ Tử thấy.

“Anh Trịnh, dù là sống sót thật thì cũng đừng ngoài tìm nữa, thấy đám đó căn bản hiểu cái gì gọi là ơn, cứu nhiều như , đưa bọn họ tới căn cứ là đủ , hà tất nhiều như , đáng.”

Tiểu Lý vô cùng xúc động, Trịnh Nhất Hiên cũng .

Anh : “Sao đáng chứ, cũng là do cứu về , thấy thấy đáng giá.”

Hốc mắt Tiểu Lý đỏ lên, chuyện.

Sau khi động đất xảy , đè đống đổ nát, dựa lương thực còn cùng với nước ngầm rỉ từ mấy khe đá để sống qua một tháng.

Nỗi sợ hãi cái c.h.ế.t và gian tối tăm đến giờ vẫn là cơn ác mộng của .

Lúc ban đầu vẫn thấy mấy đoàn cứu viện tìm tới, nhưng động đất liên miên khiến ngày càng tuyệt vọng.

Nếu Trịnh Nhất Hiên thấy tiếng kêu cứu, kiên trì kêu đào thì sớm c.h.ế.t mấy tấc đất.

Cái mạng của là do Trịnh cứu về cho nên thể chấp nhận việc chửi bới Trịnh.

“Đầu óc thông minh, là một học bá, thiện lương chính trực, xử thế nguyên tắc, quốc gia sẽ cần một nhân tài như .” Trịnh Nhất Hiên Tiểu Lý : “Cậu xem như đáng ?”

Anh xong lấy một khẩu s.ú.n.g đặt tay Vũ Tử.

“Thành tích xạ kích của hồi tham gia quân ngũ như thế nào?”

Vũ Tử hắc hắc: “Năm phát năm mươi điểm, chỉ là b.ắ.n tùy tiện thôi.”

“Vậy đêm nay b.ắ.n chuẩn cho , mỗi một viên đạn đều trân quý, dùng ngay thời điểm mấu chốt, nhớ kỹ đừng nổ s.ú.n.g loạn, chỗ chúng hai khẩu súng, giao một cái cho .”

“Anh Trịnh, yên tâm.” Vũ Tử nhận súng, cẩn thận cất giữ.

Loading...