Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 306

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:16
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng giờ khắc này, Hồ Linh lại đột nhiên hành động, cô ta bổ nhào vào Trịnh Nhất Hiên, đôi tay gắt gao nắm lấy một chiếc bọc nhỏ treo trên người Trịnh Nhất Hiên, tay chân luống cuống muốn giật chiếc bọc đó xuống.

Tình huống phát triển như vậy khiến Trịnh Nhất Hiên không chuẩn bị kịp.

Dường như bọc nhỏ kia rất quan trọng với anh ta, anh ta dùng sức đẩy Hồ Linh ra, giữ chặt lấy bọc nhỏ nhưng Vũ Nô số hai cũng ý thức đây là cơ hội, gã ta lại tiếp tục nhào lên.

Một tay gã bắt lấy Hồ Linh, ném cô ta như một con chim cút để chặn họng súng, một tay khác cũng mau chóng nắm chặt túi nhỏ trên người Trịnh Nhất Hiên, dùng sức kéo xuống.

Trịnh Nhất Hiên làm sao địch lại gã ta, chiếc bọc nhỏ thoáng chốc đã bị cướp đi.

Khương Nặc rướn người nhảy về phía trước, một đao chuẩn xác bổ về phía Vũ Nô số hai, chủy thủ lướt qua hổ khẩu tạo ra một vết thương nhợt nhạt.

Mục đích của cô không phải là muốn c.h.é.m gã ta mà muốn nhân lúc gã ta khựng lại, cô lập tức bắt lấy cái bọc kia, nhanh chóng đoạt trở về.

Nhìn phản ứng của Trịnh Nhất Hiên, trong bao này hẳn là đang chứa thứ gì đó rất quan trọng.

Sau khi chiếc túi bị cướp đi thì Trịnh Nhất Hiên vẫn còn bình tĩnh nhưng Hồ Linh đang hoảng loạn lại bắt đầu thét chói tai và giãy giụa, tứ chi bắt đầu ôm chặt lấy Trịnh Nhất Hiên.

“Đem túi cho tôi! Cho tôi! Anh đưa cho tôi là tôi có thể đổi được thẻ căn cứ!” Cô ta gào lên.

Sau đó, giống như là bất ngờ không kịp đứng vững, cả người cô ta ngã ngược về phía sau, liên lụy cả Trịnh Nhất Hiên vốn đang đứng không vững cũng ngã xuống.

TBC

Mà phía sau bọn họ chính là vực sâu không thấy đáy và cái hố sâu kia.

Lúc bọn họ rơi xuống, tiếng kim loại xuyên qua da thịt cùng với tiếng hét chói tai của Hồ Linh đột nhiên im bặt, bầu không khí tĩnh lặng bao trùm khắp nơi.

Trận c.h.é.m g.i.ế.c của Khương Nặc và Vũ Nô số hai phút chốc ngưng trệ.

Vũ Nô số hai thầm mắng một câu: “Bại sự có thừa!”

Gã ta xoay người ném một nắm bột vào mặt Khương Nặc.

Trong bóng đêm, nguồn sáng duy nhất phát ra từ ánh đuốc của Trịnh Nhất Hiên mang đến, lúc này ngọn đuốc vẫn còn nằm dưới đất, ánh lửa chợt lóe chợt tắt, Khương Nặc chỉ mơ hồ cảm thấy có thứ bụi gì đó bay vào mắt nên vội vàng lui về phía sau, cẩn thận lui tới chỗ đón gió cách đó mười mét.

Vũ Nô số hai nhân cơ hội rời đi, Khương Nặc lúc này mới đeo mặt nạ vào.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Hồ Linh đột nhiên đoạt túi, sau đó lại mất đà kéo Trịnh Nhất Hiên rơi xuống.

E là Trịnh Nhất Hiên đã c.h.ế.t rồi.

Lồng n.g.ự.c Khương Nặc đột nhiên khẩn trương, khi cô nhìn về phía Trịnh Nhất Hiên, đột nhiên lại sinh ra ý niệm muốn bảo vệ người này.

Không ngờ người của họ Diệp kia còn chưa g.i.ế.c được anh ta thì anh ta đã bị Hồ Linh hại chết.

Vội vàng như vậy, chẳng kịp để lại một câu nào.

Với khoảng cách khá gần khi nãy, Khương Nặc đã thấy rõ mặt của Vũ Nô số hai.

Nhìn từ xa thì có vẻ rất giống nhưng nếu tỉ mỉ so sánh thì vẫn phát hiện ra có điểm khác nhau.

Đều là đàn ông cường tráng, mặt chữ điền, trang phục và tướng tá đều như nhau nhưng ngũ quan lại có điểm khác biệt rõ ràng, gã ta cũng trẻ hơn Vũ Nô một chút.

Hẳn là có quan hệ huyết thống nhưng không phải là anh em song sinh.

Khương Nặc nhíu mày, nhìn hố sâu thật lâu, vốn dĩ hố sục này đã sâu không thấy đáy, địa tầng đứt gãy lại tạo thành một khe hở lớn, nói là vực sâu cũng không quá, trên vách đá còn có rất nhiều thanh kim loại nhọn, nếu một người bình thường ngã xuống đó thì khó mà sống nổi.

Khương Nặc nhắm mắt, ổn định nỗi lòng, nhìn xuống hầm hô lớn: “Anh Trịnh! Còn sống không? Lên tiếng đi!”

Ngoài tiếng gió thì không còn âm thanh nào đáp lại.

Nếu Trịnh Nhất Hiên đã c.h.ế.t thì Khương Nặc chỉ còn lại manh mối duy nhất là chiếc túi nhỏ trong tay.

Hồ Linh đã nói rằng có được cái túi này là có thể đổi lấy thẻ căn cứ, nhất định là chị Thẩm nói với cô ta như thế.

Trịnh Nhất Hiên luôn mang chiếc túi này ở bên người, buộc vào eo chung với khẩu súng, lần đầu tiên gặp anh ta, anh ta đã lấy thẻ chứng nhận công tác từ trong chiếc túi này ra.

Họ Diệp muốn nó vậy chứng tỏ nó rất có giá trị.

Khương Nặc không vội vã truy đuổi Vũ Nô số hai, cô mở chiếc túi ra xem trước, cô phải biết được thêm nhiều thông tin thì mới có thể phán đoán chính xác những chuyện xảy ra tiếp theo.

Mở chiếc túi nhỏ ra, đồ vật bên trong không nhiều lắm.

Thẻ chứng nhận công tác, thẻ căn cứ, một tấm bản đồ và hai bức ảnh.

Bản đồ là lộ tuyến từ căn cứ đến Hải Thành, Trịnh Nhất Hiên còn ghi chú một vài thứ ở trên đó, xem ra là anh ta có kế hoạch đi Hải Thành.

Điều này chứng tỏ người vợ Chu Duyệt Nghiên của anh ta có thể đang ở Hải Thành.

Hai bức ảnh chụp, trong đó có một bức ảnh chụp một cô gái tóc dài thướt tha, không tính là quá xinh đẹp nhưng ánh mắt vô cùng sinh động, nụ cười hiền hòa.

Hẳn là Chu Duyệt Nghiên.

Một bức khác là ảnh gia đình.

Lúc Khương Nặc nhìn thấy bức ảnh đó, đầu óc của cô lập tức trở nên trống rỗng.

Tim cô đập gia tốc, đầu ngón tay run rẩy.

Cô đã từng thấy bức ảnh này trước đây.

Trong tòa B của viện nghiên cứu, nằm trên bàn của ông Trịnh.

Ông Trịnh đứng ở phía cuối cùng, cả nhà đều lộ ra gương mặt tươi cười, ông ấy đứng thẳng người, là một ông lão vừa đứng đắn vừa thoải mái.

Người đứng trước ông ấy là một thanh niên với nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt còn hơi hếch lên, chính là Trịnh Nhất Hiên.

Bức ảnh này hẳn đã chụp được mấy năm, Trịnh Nhất Hiên đã trưởng thành hơn và cũng đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa biểu cảm và khí chất cũng hoàn toàn khác biệt, Khương Nặc không thể, cũng chưa từng cảm thấy bọn họ có gì liên quan đến nhau.

Nhưng cũng có thể giải thích vì sao cô lại có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu đối với Trịnh Nhất Hiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-306.html.]

Bỗng nhiên cô lại nhớ tới lời Trịnh Nhất Hiên nói với Vũ Tử.

“Chuyện nên làm mà không làm, để cha tôi biết được thì ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi mất.”

Anh ta chính là con trai của ông Trịnh.

Lúc này trái tim của Khương Nặc không ngừng rung lên.

Lúc Vân Diệu tới nơi, Khương Nặc vẫn còn đứng yên tại chỗ.

Lúc anh ở dưới hầm đã nghe thấy tiếng Khương Nặc gọi, ý thức được đã xảy ra chuyện nên đã chạy tới đây.

Khương Nặc cũng biết sắc mặt mình khó coi, Vân Diệu nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cô ngẩng đầu, nỗ lực ổn định cảm xúc nhưng ngữ khí vẫn có chút nghẹn ngào.

“Hồ Linh kéo Trịnh Nhất Hiên xuống dưới, sinh tử không rõ, nhưng tôi muốn cứu anh ta.” Cô vừa nói vừa nhấn mạnh: “Tôi muốn cứu anh ta.”

“Tôi muốn cứu anh ta.”

Nghe thấy âm thanh của Khương Nặc, Vân Diệu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Để tôi đi.”

Khương Nặc nhíu mày.

Lúc này Biên Mục cũng đi tới, dường như nó nhận ra cảm xúc của Khương Nặc, nó yên lặng tựa vào chân cô.

Vân Diệu nói: “Cô cùng Biên Mục đuổi theo gã đi, tôi đi tìm anh ta, tôi quen thuộc với tình huống bên dưới hơn.”

Khương Nặc khẽ gật đầu.

Cô biết đây là quyết sách chính xác nhất, cô hẳn là nên làm như vậy.

Tuyệt đối không thể để Vũ Nô số hai chạy mất, hai người bọn họ đã giáp mặt với nhau, cô còn không biết tiếp theo gã ta sẽ làm gì nên nhất quyết phải giải quyết gã ta trong đêm nay.

Tình huống dưới hố sục bây giờ vô cùng phức tạp, hầm sâu không thấy đáy, Vân Diệu đã từng tra xét nơi đó một hồi, đương nhiên quen thuộc hơn cô nhiều, xác suất tìm được người cũng cao hơn.

Cô hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Vân Diệu, khẽ gật đầu.

Sau đó cô không hề nói thêm một lời vô nghĩa nào nữa, lập tức thu đao, nhặt lấy mảnh vải khi nãy đã cắt ra từ quần áo của Vũ Nô số hai, trên đó còn dính vài giọt máu, đưa cho Biên Mục ngửi một hồi.

“Có thể dựa vào mùi này để tìm người không?”

“Gâu!” Biên Mục trả lời không chút do dự.

Khương Nặc nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt rồi.”

Nhưng cô cũng không vội vã truy đuổi, chỉ chỉnh trang lại một chút rồi lặng lẽ trở lại chỗ tránh nạn.

Sau đó, cô đi đến bên cạnh chị Thẩm.

Chị Thẩm trông cứ như những người sống sót khác, đã thu dọn xong hành lý của mình, vui vẻ chờ xuất phát, nhìn không ra chị ta có gì khác thường.

Khương Nặc hưng phấn kéo tay chị ta: “Chị Thẩm, đi với tôi đi, tôi vừa phát hiện ra một thứ.”

Chị Thẩm tránh né, rút tay về: “Chuyện gì.”

“Chị đi cùng tôi là biết, dù sao cũng là thứ tốt, ở hành lang bên kia, nói ở đây không tiện.” Khương Nặc hạ thấp giọng nói.

Cô nói xong thì cũng mặc kệ chị Thẩm có đi theo hay không, chính cô đã bước qua góc đó trước.

Hành động vừa rồi chỉ là để thử chị Thẩm.

Sự giãy giụa của chị ta rất nhỏ, rất khó để làm giả những phản ứng nhỏ nhặt như vậy, xem ra chị ta thật sự là người thường.

Chị Thẩm có chút khó hiểu nhưng vẫn đi theo.

Đương nhiên, chị ta chỉ vừa đi đến góc tối của đại sảnh thì không tiếp tục đi nữa, nhất quyết không chịu đến chỗ không người.

Nhưng vừa đến đây thì chị ta đã không thấy bóng dáng của Khương Nặc nữa, chị ta không nhịn được thì thầm: “Làm cái quỷ gì vậy.”

Chị ta đang muốn quay trở lại thì một bàn tay đột nhiên vươn ra từ trong bóng đêm, bịt chặt miệng chị ta, bàn tay kia mạnh mẽ như gọng sắt khiến chị ta không phát ra được âm thanh gì.

Chị Thẩm hiểu ra bản thân đã bị người ta ám toán, chị ta không ngừng giãy giụa nhưng Khương Nặc đã đánh thẳng mấy cái vào gáy chị ta.

Muốn đánh ngất một người ngoài việc có kỹ xảo ra thì cũng cần phải có một chút may mắn.

Đánh nặng thì sợ đánh c.h.ế.t người, đánh nhẹ thì chẳng có tác dụng gì.

Khương Nặc xuống tay không nhẹ nhưng cũng không đến mức gõ một cái là c.h.ế.t như trong phim điện ảnh mà chỉ làm não của chị Thẩm chấn động một chút, chị ta xụi lơ thoát lực, ý thức mơ hồ.

Chị ta chưa kịp phát ra âm thanh nào thì đã bị Khương Nặc kéo đi, kéo từ hành lang đi ra ngoài.

Khương Nặc tìm một khe đá khuất, vứt chị ta vào trong đó.

“Cô... cô muốn làm gì...”

Chị Thẩm vô cùng hoảng loạn: “Cô là ai?”

Khương Nặc không muốn nói chuyện với chị ta, lại đập vào gáy chị ta vài cái, suýt nữa thì chị Thẩm đã bị đánh chết, muốn nói cũng không nói được gì, đầu óc không ngừng ong ong, sau gáy đau tới mức muốn nứt ra, não chấn động khiến chị ta muốn nôn mửa, hơn nữa xung quanh đều tối đen không nhìn thấy thứ gì càng khiến chị ta vừa sợ hãi vừa khó chịu.

Khương Nặc trói chị ta vào tảng đá, sau đó lại dùng dùng khăn lông chặn miệng chị ta, chặn hẳn tới chỗ yết hầu khiến chị ta khó mà phát ra âm thanh.

Nơi này không có một chút ánh sáng, cách chỗ lánh nạn rất xa.

Hiện tại cô không có thời gian thẩm vấn chị ta nên cứ tạm thời trói chị ta ở đây trước đã.

Làm xong những chuyện này, cô đi ra ngoài gọi Biên Mục.

Biên Mục đã hiểu ý của cô, dựa vào mùi vị dẫn đường cho cô.

Một người một chó không cần chút ánh sáng nào mà vẫn có thể hành tẩu trong đêm tối, sở trường của chú chó lúc này đã được phát huy tối đa, nó đi đường vô cùng kiên định, dù mục tiêu đã chạy rất xa nhưng nó vẫn có thể dựa vào mùi hương để truy đuổi.

Loading...