Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 308
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:20
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ thật Khương Nặc cũng không trông cậy vào việc hỏi ra bí mật gì của ông chủ Diệp từ trên người gã ta.
Người như gã ta, địa vị ở nhà họ Diệp chắc chắn không cao, những thứ gã ta biết có hạn, có hỏi cũng vô ích, còn không bằng đi Hải Thành gặp Văn Vịnh Vi một lần.
Thứ mà cô muốn biết là còn có bao nhiêu người đang chấp hành nhiệm vụ bắt cóc Chu Duyệt Nghiên này.
Muốn đem tư liệu giao cho Chu Duyệt Nghiên thì cô ấy không thể rơi vào tay nhà họ Diệp được, nếu không thì mọi cố gắng sẽ đều vô ích.
Vũ Nô số hai mất m.á.u quá nhiều, thể lực đang từng chút một biến mất, nếu cứ tiếp tục chảy m.á.u như thế này thì gã ta sẽ nhanh chóng bất tỉnh.
Khương Nặc suy nghĩ một chút, lấy từ trong không gian ra ống tiêm mà Văn Vịnh Thần đã từng sử dụng với Nhân Nhân.
Chỉ cần tiêm một mũi, Vũ Nô số hai lập tức sẽ bởi vì chất độc đậm đặc mà thay đổi hoàn toàn, tứ chi biến dạng, ý chí bị hủy diệt, sẽ hỏi cái gì trả lời cái đó.
Khương Nặc muốn biết cái gì, gã ta đều sẽ nói ra toàn bộ từ đầu chí cuối.
Văn Vịnh Thần mang theo 4 ống tiêm, đã dùng hết 1 ống, còn lại 3 ống ở trên tay Khương Nặc.
Nhìn ống thủy tinh nho nhỏ trong tay, Khương Nặc có chút do dự.
Cũng không phải là lương tâm có gánh nặng gì mà là cô không xác định sau khi tiêm vào thì liệu có phát sinh hậu quả gì mà không thể khống chế hay không.
Người bị tiêm cái này vào đều sẽ bởi vì cơ thể không chịu nổi biến dị mà c.h.ế.t đi.
Nhưng cơ thể của Vũ Nô số hai mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Nắm đ.ấ.m của gã ta có thể dễ dàng đánh vỡ núi đá, sức lực mạnh đến mức đã không thể dùng khoa học để giải thích được.
TBC
Nếu tiêm cái này vào, lỡ như thân thể gã ta chịu được độc tố biến dị thì sao? Sẽ phát sinh vấn đề gì?
Dù sao ngay cả người có thân thể yếu ớt như Nhân Nhân, sau khi biến dị cũng phải xoắn nát trái tim mới hoàn toàn c.h.ế.t đi.
Cái này đã trở thành một câu hỏi lựa chọn, một bên là thông tin, một bên là rủi ro.
Cuối cùng Khương Nặc vẫn cất ống tiêm kia đi.
Cẩn thận luôn luôn đúng.
Nếu đã biết rõ có nguy hiểm, vậy thì không nên đụng chạm vào vẫn là tốt hơn.’
Ngày tận thế đã đủ phiền toái rồi, lỡ như lại làm ra zombie hay thứ gì đó thì đừng mong sống yên ổn.
Khương Nặc từ bỏ việc tra hỏi Vũ Nô số hai mà lột hết quần áo trên người gã ta xuống, cẩn thận lật xem.
Trên tay gã ta có một chiếc găng tay 4 ngón đặc biệt, khi đeo nó vào rồi nắm tay thành quyền thì sẽ tăng thêm lực sát thương, không biết là làm từ kim loại gì mà cầm trong tay thấy rất nặng, cũng rất cứng.
Với sức lực của gã ta, chịu một quyền này không c.h.ế.t cũng bị thương.
Chỉ tiếc rằng nó quá lớn, Khương Nặc không có cách nào dùng được nhưng vẫn có thể giữ lại.
Ngoài ra, trên người gã ta cũng có một phần tư liệu về Chu Duyệt Nghiên và Trịnh Nhất Hiên, suy đoán rằng Chu Duyệt Nghiên đang ở Hải Thành hoặc Dư Thành.
Ngoài ra, còn có một tấm bản đồ.
Trên bản đồ đánh dấu một khu nghỉ dưỡng nào đó ở ngoại ô Hải Thành.
Sau đó không còn gì nữa.
Khương Nặc giũ giũ quần áo của gã ta, cuối cùng cũng cởi luôn đôi giày của gã ta ra.
Lưỡi d.a.o giấu dưới đế giày rất tinh xảo, dường như có cơ quan gì đó mới có thể kích hoạt, bình thường cũng không nhìn ra.
Bởi vì toàn thân Vũ Nô đều là độc nên Khương Nặc đốt hết quần áo giày dép của gã ta, nhưng cái trước mắt không có độc, có thể mang đôi giày này về cho Ngô Đại Ha nghiên cứu một chút, xem có thể làm theo được không.
Cũng là một thủ đoạn bảo mệnh không tệ.
Sau đó, Khương Nặc lại vào lều vải của gã ta, tìm được một cái ba lô rất lớn, trong ba lô có một ít đồ hộp, thịt hay hoa quả đều có, còn có một chút thịt khô cùng nhộng côn trùng chiên.
Trước tận thế, có rất nhiều người ăn nhộng, hàm lượng protein cao, vị cũng tạm được, gã ta có cả một bình lớn.
Khương Nặc nhét một con vào miệng Vũ Nô số hai để thử độc, sau khi thử xong mình cũng ăn một con, ăn thử cũng khá tươi, cũng rất giòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-308.html.]
Sau đó có hai con dao, ngoài ra không còn gì khác.
Khương Nặc lục soát mấy lần, đi ra nhìn Vũ Nô số hai.
Người này mạnh miệng đến mức hỏi cũng không ra được gì, cô không có nhiều thời gian để lãng phí, giải quyết cho mau.
“Cô căn bản không biết... cô chọc tới người nào... Cô sẽ hối hận.”
“Ồ.”
Khương Nặc nghe xong, một đao c.ắ.t c.ổ họng.
Xử lý người này xong, cô mới thu toàn bộ lều trại, ba lô, vật tư ở hiện trường vào không gian, thiêu hủy những thứ không cần thiết, tính cả vết m.á.u ở hiện trường cũng đốt sạch.
Trong nháy mắt rơi xuống, đầu óc Trịnh Nhất Hiên trống rỗng.
Cảm giác thân thể mất trọng lượng rơi xuống rất tệ, tiếng gió gào thét bên tai, thân thể giống như hoàn toàn mất kiểm soát, bên tai là tiếng thét chói tai của Hồ Linh. Anh ta cố gắng vung vẩy hai tay nhưng Hồ Linh vẫn bám chặt trên người anh ta, khiến anh ta ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.
Anh ta muốn đẩy tay Hồ Linh ra nhưng hai tay Hồ Linh lại ôm chặt lấy cổ anh ta, tựa như giòi bám trong xương.
Còn chưa kịp cảm nhận được quá nhiều sợ hãi thì Trịnh Nhất Hiên đã bị Hồ Linh kéo rơi xuống.
Mắt thấy hai người sắp cùng va vào khung kim loại nhô ra từ vách đá, Trịnh Nhất Hiên cắn răng dùng khuỷu tay đẩy Hồ Linh ra, cố gắng lăn sang một bên ngay lúc va chạm để tránh vết thương trí mạng.
Chờ sau khi giảm bớt lực, lại bắt lấy giá đỡ phía dưới.
Nhưng Hồ Linh không chịu phối hợp, cô ta mất hết lý trí cất tiếng thét chói tai, cũng dùng hết tất cả sức lực ôm chặt Trịnh Nhất Hiên không chịu buông tay.
Dưới sự sợ hãi cái chết, cô ta đã không còn năng lực suy nghĩ gì, chỉ có thể ngăn chặn bản năng của Trịnh Nhất Hiên.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Trịnh Nhất Hiên không thể thoát khỏi Hồ Linh trên không trung, chỉ có thể cùng cô ta va thẳng vào khung kim loại sắc nhọn.
Trịnh Nhất Hiên cắn răng, dùng chút sức lực cuối cùng xoay chuyển phương hướng hai người, để thân thể Hồ Linh hướng xuống dưới.
Sau đó, một âm thanh nặng nề vang lên, khung kim loại xuyên thẳng qua người Hồ Linh, lại đ.â.m mạnh vào người Trịnh Nhất Hiên.
Tuy nhiên, xương cốt cứng rắn của Hồ Linh vẫn giúp giảm đi được rất nhiều, có cô ta đỡ ở bên dưới cộng với bộ áo quần dày cộp của Trịnh Nhất Hiên nên anh ta bị đ.â.m trúng cũng chỉ bị bầm tím một chút.
Tiếng hét chói tai của Hồ Linh đột ngột dừng lại, cuối cùng anh ta cũng thở được.
Nhưng một giây sau, khung kim loại lại không thể chịu đựng được tác động của hai người rơi xuống, sau khi phát ra một tiếng giòn vang, từ trên vách đá trượt xuống.
Trịnh Nhất Hiên lại rơi xuống, nhưng lần này tốc độ rơi xuống cũng không nhanh nên anh ta tìm được cơ hội, bám vào một cái khung kim loại khác ở phía dưới, miễn cưỡng ổn định thân hình.
Giữ được một mạng, lúc này toàn thân Trịnh Nhất Hiên đã đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù không ngã chết, nhưng vấn đề vẫn nghiêm trọng như cũ. Lúc này anh ta đang lơ lửng ở giữa không trung, cũng không biết phía dưới sâu bao nhiêu. Hai tay anh ta nắm chặt khung kim loại, không cách nào tiến hành các động tác khác, chỉ có thể treo lơ lửng trên không trung, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu.
Nhưng Trịnh Nhất Hiên không bỏ cuộc.
Sau khi suy nghĩ một hồi, anh ta quyết định tự cứu mình càng sớm càng tốt, treo người ở giữa không trung tiêu hao quá nhiều thể lực, treo thêm một phút đồng hồ thì bớt đi một phần hy vọng sống sót, nhất định phải cố gắng ngay lập tức mới được.
May mà thời tiết lạnh nên anh ta có thói quen đeo găng tay.
Nếu không, trong thời tiết cực lạnh này, hai tay nắm chặt khung sắt đổ mồ hôi thì da sẽ nhanh chóng dính vào kim loại, nếu muốn gỡ ra thì tất nhiên sẽ da tróc thịt bong.
Trịnh Nhất Hiên cắn chặt răng, dùng sức cơ thể liên tục nâng chi dưới lên. Lúc còn đi học, anh ta có thể lộn qua lộn lại trên xà đơn xà kép mà không gặp vấn đề gì, lúc này lớn tuổi hơn, thể lực không bằng lúc trước nhưng anh ta vẫn kiên trì tập thể dục nên phong độ cũng không giảm sút quá nhiều.
Anh ta tin tưởng, mình có thể làm được!
Chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu thất bại và rơi xuống lần nữa thì kết quả không c.h.ế.t cũng là bị thương.
Ngày mai sẽ đi căn cứ, nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt đẹp thì anh ta có thể xin nghỉ, đi trung tâm nghiên cứu gặp vợ một lần.
Cô ấy đang làm một chuyện vô cùng có ý nghĩa, Trịnh Nhất Hiên rất tự hào về cô ấy.
Còn chưa được tận mắt nhìn thấy hạt giống của cô ấy phát triển thành cây lương thực.
Anh ta tuyệt đối không thể c.h.ế.t ở chỗ này.
Trịnh Nhất Hiên hết sức chăm chú, tập trung toàn lực cơ thể vào cánh tay, sử dụng kỹ xảo điêu luyện của mình, lật người rồi xoay lên phía trên khung kim loại.