Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:39
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn những cái hộp kia, ngửi thấy mùi thơm của thịt.
Củi cháy làm cho đường hầm trở nên vô cùng ấm áp, mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ, vẻ u sầu trên khuôn mặt mọi người đều biến mất, trong nháy mắt phảng phất như lại có hy vọng.
Tiểu Lý vừa phát đồ ăn, vừa lớn tiếng nói: “Mọi người đừng ăn quá nhanh, cứ ăn từ từ thôi. Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây 9 tiếng, không cần vội vàng, ăn quá nhanh sẽ khiến dạ dày khó chịu đấy, đến lúc đó còn phải lên đường nữa, đừng bắt mọi người phải đợi mình.”
Khương Nặc và Vân Diệu cũng được phân đồ hộp.
Hai người bọn họ đi cùng nhau nên Tiểu Lý trực tiếp đưa cho bọn họ nguyên cả một hộp thịt rồi nói: “Hai người tự chia nhau đi, cứ thương lượng với nhau, đừng có tranh giành.”
TBC
Khương Nặc mỉm cười, nhìn dáng vẻ bận rộn mà lại nghiêm túc của chàng trai kia: “Chúng tôi biết rồi.”
Những đồ hộp này đương nhiên là cô bảo Vân Diệu mang ra ngoài.
Vân Diệu lại bảo Border Collie dẫn Vũ Tử đi tới đó lấy.
Ăn một bữa ngon lành, lại uống ngụm nước lớn, làm dịu đi những mệt mỏi và cơn khát của mấy ngày qua.
Trong đường hầm ấm áp, mọi người trong đội ngũ cứ như vậy lần lượt ngủ say.
Ngày hôm sau, mọi người lại chỉnh đốn đội ngũ, lại tiếp tục lên đường.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, không lâu sau đã đến trạm gác, Trịnh Nhất Hiên đi tới trạm gác tiến hành đăng ký.
Đến nơi này, trên cơ bản không cần lo lắng vấn đề an toàn nữa, trong trạm gác thỉnh thoảng sẽ có lực lượng vũ trang tuần tra.
Lại đi bộ thêm một lúc lâu nữa, cuối cùng mọi người cũng đến trước cửa căn cứ.
Từ đằng xa, mọi người đã nhìn thấy ánh đèn pha chiếu rọi trong đêm tối giống như mấy thanh kiếm sắc bén phá vỡ bóng tối, khiến tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Đã lâu lắm rồi quen với đêm vĩnh cửu, quen với cái lạnh buốt căm căm, cũng quen giơ đuốc lên nhưng chỉ có thể nhìn thấy một chút xíu ánh sáng.
Mà lúc này, căn cứ hùng vĩ tráng lệ đã gần ngay trước mắt, rốt cục lại một lần nữa thấy được ánh sáng, thấy được đèn điện.
Mọi người ai nấy cũng đều kích động.
Cũng giống như Ngô Đại Hà nhìn thấy căn cứ lần đầu tiên, rất nhiều người đã bật khóc ngay tại chỗ, khóc không thành tiếng.
Căn cứ không chỉ tượng trưng cho sự bảo đảm cơ bản của sinh tồn.
Cũng là đang lớn tiếng tuyên bố với bọn họ: Con người vẫn chưa hoàn toàn đi đến hồi kết!
Trịnh Nhất Hiên dẫn người đi xếp hàng đăng ký.
Lúc này, văn phòng đăng ký đã không còn cảnh xếp hàng dài như mấy tháng trước nữa, gần như không nhìn thấy cái gì.
Các điểm đăng ký về cơ bản đã đóng cửa, chỉ còn lại hai điểm tại lối vào.
Sau khi đăng ký, xác minh và lấy thẻ thì có thể tiến vào căn cứ, được căn cứ sắp xếp chỗ ở sinh hoạt.
Trịnh Nhất Hiên cũng phải đi báo cáo công tác với cấp trên.
Trước khi đi, anh ta tìm Khương Nặc, nói với cô: “Cô Vu, tôi có mấy lời muốn nói với cô nhưng tôi vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, bản thân cũng là lần đầu tiên đến căn cứ nên còn rất nhiều chuyện phải làm. Tôi muốn báo đáp ơn cứu mạng của cô hết mức có thể, nếu như được thì tôi hy vọng cô nói cho tôi biết lần sau tôi làm thế nào để gặp được cô.”
Khương Nặc vừa vặn cũng có việc muốn nói với anh ta, liền nói: “Mấy ngày tới đây tôi đều ở căn cứ, ba ngày sau chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe dưới ánh đèn pha là được.”
Trịnh Nhất Hiên nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Trước đó Khương Nặc đã mở tài khoản ở căn cứ số một Nam Giang, cũng đã có thẻ nên đương nhiên không cần phải đi đăng ký lại.
Nhưng Vân Diệu không có thẻ ra vào nên phải đăng ký mới được vào căn cứ.
Tuy nhiên, sau khi cô nói với Vân Diệu chuyện này, Vân Diệu lại yên lặng lấy ra một tấm thẻ.
Giống như Khương Nặc, đều là thẻ màu xanh lam, nói rõ là có chứng chỉ căn cứ và là nhân viên cơ sở trong căn cứ, có thể đi căn cứ để nhận một công việc, mỗi tháng được nhận điểm lao động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-317.html.]
Còn có một căn phòng của mình, tốt hơn rất nhiều so với đi làm lao công.
Nhưng trên tay Khương Nặc vẫn còn một tấm thẻ nữa, là của Vũ Nô. Tấm thẻ này màu trắng bạc, là nơi mà chỉ có những người có giá trị cống hiến rất cao trong căn cứ mới có thể ở.
“Ở đâu ra thế?” Khương Nặc hỏi Vân Diệu.
“Nhà họ Văn cho.” Anh trả lời.
Khương Nặc ồ một tiếng.
Để đi qua cửa ra vào cần phải quẹt thẻ, Khương Nặc nhìn thấy tên trên thẻ của anh là “Văn Nguyên”.
Theo lời giải thích của Vân Diệu, lúc căn cứ số một Nam Giang thiết kế hệ thống an ninh, trong nhóm dự án này có một người của nhà họ Văn.
Tùy tiện tạo ra một thân phận cho Vân Diệu cũng không có gì khó.
Thứ mà đội trưởng Trần mang đến cho anh ngoại trừ tấm thẻ này thì còn có một chiếc găng tay lấy dấu vân tay để anh đeo khi cần xác minh danh tính.
Khương Nặc gật đầu: “Cũng khá thuận tiện đấy.”
Anh cũng chỉ mới mở tài khoản, không cần làm việc trong căn cứ, không tiếp xúc gì với những người khác, lại không nhận bất cứ trợ cấp gì. Chỉ cần căn cứ số một Nam Giang không cập nhật lại hệ thống trong phạm vi lớn thì dùng tấm thẻ này lăn lộn trong này 7 – 8 năm cũng không thành vấn đề.
Sau khi đi vào trong căn cứ, bọn họ trực tiếp đi tới khu dân cư thẻ xanh.
Ấn tượng đầu tiên của Khương Nặc chính là căn cứ này thật sự rất lớn.
So với căn cứ số hai Nam Giang thì lớn hơn rất nhiều. Mà căn cứ lớn như vậy, muốn thực hiện quản lý thống nhất cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, chính sách của căn cứ này là thu nhận hết tất cả những người cần sống sót. Một lượng lớn người lao động tràn vào, vấn đề thức ăn chỗ ở đã trở thành một vấn đề lớn. Hầu hết mọi người chỉ có thể trải ra đất để nằm, dựa vào nhiệt lượng do máy móc phát ra để chịu đựng qua cái giá lạnh khắc nghiệt.
Nhưng tốt xấu gì cũng có một miếng ăn, có người duy trì trật tự, vẫn tốt hơn ở bên ngoài.
Trung tâm chỉ huy, nhà kho, các nhà xưởng quan trọng của căn cứ về cơ bản đều nằm trong khu vực dưới lòng đất. Khu dân cư thẻ xanh hiện đang là một khu nhà tiền chế rộng lớn.
Vô số khối nhà chi chít nằm chen chúc nhau, mỗi khối nhà có mấy trăm phòng, có một phòng vệ sinh và phòng tắm chung.
Nhưng bây giờ thiếu nước, chuyện tắm rửa trong phòng tắm cũng là chuyện xa vời.
Đây là lần đầu tiên Khương Nặc tiến vào căn cứ số một Nam Giang, nhưng cô không xa lạ gì với cuộc sống ở căn cứ.
Đi đăng ký trước, kiểm tra số phòng của mình.
Cô cũng cầm thẻ của Vân Diệu đi kiểm tra, không ở cùng khu với cô, cách khá xa.
Nếu chưa quen thuộc thì chỗ này cũng không đẹp lắm, Khương Nặc dẫn Vân Diệu tới phòng của anh trước, đây là lần đầu tiên cửa mở ra, bên trong không có gì cả.
Phòng rất nhỏ, giường chiếm gần một nửa không gian, có một cái tủ để đựng đồ.
Những vật dụng khác như chăn đệm gì đó, hoặc là tự mình mang vào, hoặc là cần dùng điểm số để đổi với căn cứ.
Khương Nặc đưa thẻ cho Vân Diệu rồi quay đầu đi về phía gian phòng của mình.
Không ngờ khi cô quay đầu nhìn lại, Vân Diệu vẫn đi theo phía sau cô.
Khóe miệng cô không khỏi giật giật.
Cũng muốn nhắc nhở anh rằng không cần phải đi theo, nhưng nghĩ lại, chỗ ở của hai người cách xa nhau như vậy, nếu cô có việc muốn tìm anh cũng không tiện, muốn đi theo thì cứ đi.
Trong đêm vĩnh cửu, ngoại trừ đèn pha chiếu sáng trên các tòa nhà không phân biệt ngày đêm và hệ thống chiếu sáng ở nơi cần thiết thì khu dân cư hầu như không có đèn điện.
Thỉnh thoảng sẽ có một chút ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở trên cửa sổ và cửa ra vào.
Có thể đó là nến, cũng có thể là đèn dầu, mấy thứ này dù sao cũng không quá đắt, mọi người sống trong khu dân cư thẻ xanh này dù sao cũng có công việc, mỗi ngày dùng một chút thì ít ra cũng vẫn đổi được.
Cộng thêm ánh đèn pha chiếu qua chiếu lại nên để nhìn thấy đường đi cũng không thành vấn đề, tốt hơn nhiều so với nơi hoang dã ở bên ngoài.
Trong thời gian này khu dân cư gần như không có ai, trời lại tối thui, hai người thuận lợi tìm được gian phòng của Khương Nặc.