Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 320
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:53:39
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng Khương Nặc cũng chỉ nói vậy mà thôi, Vân Diệu vẫn có cảm giác hiện diện rất mạnh mẽ, chỉ nhìn thần thái thôi đã dễ dàng nhận ra, cách này không hoàn toàn có thể áp dụng được.
Nhưng làm thì vẫn tốt hơn là không làm.
...
Khi ngồi cùng Vân Diệu bên chiếc bàn nhỏ, Khương Nặc thường pha một ấm trà bằng nước suối không gian, lại uống từng ngụm nhỏ.
Ở đây cách âm kém đến nỗi ngồi trong phòng mà cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy ngủ ở bên cạnh, còn có tiếng nói chuyện của đôi vợ chồng ở xa hơn, tiếng đứa nhỏ nép vào bên người mẹ mình để sưởi ấm.
Đặt mình trong đó, Khương Nặc lại không bài xích những âm thanh này, đây là bằng chứng chứng minh rất nhiều người vẫn đang cố gắng sống sót.
Nhưng cô vẫn ghét sống ở căn cứ.
Ăn uống quá bất tiện, pha chút trà thì còn được, nhưng nếu lấy cơm và thịt ra thì mùi thơm có thể lan ra khắp nửa khu Z.
Tuy rằng cô có thể đi vào trong ngôi nhà trên cây để ăn cơm, nhưng mỗi một bước sinh hoạt đều cần cẩn thận từng li từng tí, thật sự có chút mệt mỏi, còn lâu mới thoải mái bằng ở doanh địa nhà mình.
Sau này nếu như xây dựng căn cứ ở Đại Hưng Lĩnh, Khương Nặc muốn chọn một nơi yên tĩnh không bị quấy rầy, tránh cho trộn lẫn với quá nhiều người.
Nghĩ đến những thứ này, Khương Nặc mang cho Vân Diệu chút khoai tây chiên và salad, lại để lại một cốc nước suối, nói chúc ngủ ngon rồi một mình quay lại ngôi nhà trên cây.
Ở trên địa bàn của mình, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Muốn uống gì thì uống cái đó.
Cô vận động tiêu hao rất nhiều, lại thường xuyên bôn ba bên ngoài, mỗi lần về doanh địa mẹ đều nói cô gầy đi, lúc này vừa lên cân, quả thật cô đã gầy đi 2 cân. Với chiều cao 165cm của cô, cân nặng này quả thật rất nhẹ, nếu có cơ hội thì vẫn nên ăn nhiều hơn một chút.
Nhiệt độ trong không gian thoải mái dễ chịu, cô cởi chiếc áo khoác dày nặng, chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu. Trời quá nóng nên cô dứt khoát thay bộ đồ ngủ.
Mở IPAD ra, chọn một bộ phim bỏng ngô.
Một phần tôm hùm đất cay, lúc bóc tôm vẫn còn nóng, thịt tôm tươi mềm, tôm vàng mê người, vị cay cùng với mùi thơm vô cùng kích thích, vừa ăn vừa uống rượu trái cây ướp lạnh, vô cùng sảng khoái.
Ăn tôm xong, lại thêm một ít xiên nướng, từ từ xem hết phim.
Loại phim này lúc xem cảm thấy cũng được, xem xong không bao lâu đã quên sạch, dùng để g.i.ế.c thời gian lúc ăn cơm cũng không tệ.
Sau khi tắm rửa xong, Khương Nặc chui vào chăn, tiếp tục đọc sách.
Sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh lại, cô cũng không vội vã đi ra ngoài mà thu dọn quần áo và giày dép gần đây mới thay ra rồi đặt ở trong phòng nhỏ trong không gian.
Sau đó, ý thức của cô đi tới mảnh ruộng nhỏ, cô đã chuyển mấy cây trúc trong rừng trúc ra trồng ở mảnh ruộng, thỉnh thoảng mới nhớ tới việc tưới nước cho chúng. Sau một thời gian dài, những cây trúc đã mọc ra, cây nào cây nấy xanh biếc đáng yêu, lá trúc xum xuê.
Điều này chứng tỏ rằng mảnh ruộng trong không gian hoàn toàn có thể trồng được thứ gì đó.
Nhưng chỉ có thể trồng được những thứ ở trong không gian.
Chỉ cần những thứ cô mang ở bên ngoài vào thì đều ở trạng thái thời gian đóng băng, sẽ không phát sinh biến hóa nên đương nhiên cũng không thể sinh trưởng được.
Nhưng cho đến nay, thực vật ở trong không gian chỉ có cây đại thụ và cây trúc.
Cây đại thụ bây giờ chỉ có cành lá, không có quả. Chỉ riêng cây trúc cũng không có ý nghĩa gì, lúc này Khương Nặc chợt nghĩ, không biết liệu thực vật biến dị có thể trồng được hay không? Ý nghĩ này thoáng quá đã khiến cho tinh thần của cô tỉnh táo lại.
Đầu tiên cô dùng ý thức điều khiển xẻng sắt, đào hết những cây trúc mà cô đã trồng ra rồi cấy vào bên cạnh rừng trúc, sau đó tưới nước suối không gian lên toàn bộ số cây đó.
Sau đó, cô tiện tay tìm một cây du đào được từ núi Việt, chọn một vị trí ở mảnh ruộng nhỏ rồi trồng vào đó, tưới nước thật nhiều.
Nước suối không gian trước kia cô dùng để tắm, lúc này được cô đổ hết thùng này đến thùng khác, dùng hết toàn bộ số nước đó, không hề lãng phí dù chỉ một giọt.
Sau khi trồng xong, cô nhìn cây du đứng ở một góc của mảnh ruộng, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Không biết liệu có thể thành công hay không.
Nếu có thể phát triển được thì sau này có thể trồng thêm nhiều thứ trong không gian rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-320.html.]
Làm xong những việc này, cô mới rời khỏi căn nhà trên cây, trở lại gian phòng nhỏ thuộc về mình.
Nhìn đồng hồ đặt trên tủ để đồ, lần này cô đã ở trong không gian gần như cả một ngày.
Thời gian trôi qua quá nhanh, nếu có thể, cô thật sự muốn ở lại trong đó, trồng cây, uống trà sữa, xem phim truyền hình, cuộn mình trong chăn của cô, cầm điện thoại chơi game, dù thế nào cũng không chán.
Nhưng nói cho cùng thì sống một thân một mình ở trong thế giới kia cả đời vẫn là một điều viển vông.
Khương Nặc ngồi xuống bên bàn nhỏ, Vân Diệu cũng ngồi bên cạnh.
Lúc Khương Nặc không có ở đây, anh hoặc là đi ra ngoài, hoặc là ngồi xem sách. Khương Nặc thấy anh đã sắp đọc hết nửa cuốn sách liền quyết định thăng cấp cho anh, từ tuyển tập truyện ngắn học sinh cấp hai chuyển lên cấp ba.
“Lịch sử và văn học của loài người vô cùng phức tạp, có ngôn ngữ và đạo đức khác nhau, nếu như anh có hứng thú thì xem qua một chút cho biết đi.”
Cô cầm ra một quyển truyện ký lịch sử, một quyển dư địa chí.
Vân Diệu ừ một tiếng, dù sao anh cũng chỉ muốn đọc để nhận biết chữ và g.i.ế.c thời gian mà thôi, đọc cái gì cũng được.
Anh cất sách đi, lại đặt một tờ giấy lên bàn.
“Hai tiếng trước Trịnh Nhất Hiên nhét vào đây.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Anh ngồi ở đây mà không mở cửa sao?”
Vân Diệu lắc đầu, anh vốn không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác.
Chỉ cần giữ lại mảnh giấy này rồi đưa cho Khương Nặc là đủ rồi.
Khương Nặc cầm tờ giấy, nhìn số phòng trên đó, khẽ sửng sốt: “Khu chữ U, đó không phải là cùng dãy nhà với anh sao? Phòng của anh là 105, cách phòng của anh cũng rất gần. Trùng hợp thật, thế này thì thuận tiện hơn rồi.”
Phòng của Vân Diệu là ở khu chữ U, phòng số 103, thật sự rất gần.
Nói xong cô đứng lên, nói với Vân Diệu: “Đi nào, đi qua chỗ anh đi.”
…
Đêm vĩnh cửu thực sự quá lạnh.
Khương Nặc ngủ trong ngôi nhà trên cây trong không gian nên đương nhiên không cần đốt lửa sưởi ấm, Vân Diệu cũng không sợ lạnh nhưng những người khác trong căn cứ thực sự sống rất khó khăn. Những căn phòng này có thể chắn gió che mưa nhưng cái lạnh khủng khiếp này thì không thể nào ngăn được.
Căn cứ lại không giống như ở vùng hoang dã bên ngoài, là nơi mà khắp nơi có thể chặt củi đốt lửa sưởi ấm.
Khương Nặc đã gần như quên mất trong kiếp trước mình đã làm cách nào để tránh bị c.h.ế.t cóng khi ở nằm ở trên mặt đất, có thể là do các loại máy móc cỡ lớn của căn cứ sẽ phát nhiệt, hoặc cũng có thể do nhiều người tập trung đông đúc như vậy nên cũng sẽ sinh ra một chút nhiệt lượng.
Đi tới khu chữ U, Khương Nặc tìm được gian phòng của Vân Diệu. Lúc này, một cánh cửa gần bên cạnh đột nhiên mở ra, một cậu bé mặc quần áo trượt tuyết nặng nề đi ra.
Khi ánh mắt cậu liếc nhìn Khương Nặc, cậu không khỏi khựng lại, như thể cảm thấy bóng dáng này trông quen quen.
Nhưng cậu cũng rất cẩn thận, cũng không dừng lại quá lâu mà chỉ vội vàng lướt qua, rồi lại nhịn không được đứng trong bóng tối, mượn một chút ánh đèn phát ra từ giữa khe cửa lén nhìn về phía cô.
Khương Nặc nhìn phản ứng của cậu liền biết cậu ít nhiều cũng đã nhận ra mình.
Vì vậy cô trực tiếp bước tới một bước, nói khẽ: “Ngôn Tử Phàm.”
Ngôn Tử Phàm nghe vậy, lập tức cứng đờ.
Cậu quay đầu nhìn lại, trong bóng tối,cậu nhìn thấy một đôi mắt đang khẽ mỉm cười, mà đôi mắt kia là thứ mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên.
“Là... là chị.”
Khương Nặc đi về phía trước mấy bước, cố ý nói:”Mau gọi dì.”
Khuôn mặt Ngôn Tử Phàm lập tức đỏ bừng, có chút luống cuống không biết phải làm sao.
TBC
Thời gian trôi qua chưa tới một năm mà cậu bé này đã cao hơn cả một khúc, những thay đổi của mấy cậu bé con trong giai đoạn này thật đúng là kinh người, ngay cả giọng nói cũng thoáng cái đã mất đi vẻ ngây thơ, trở thành giọng nói trầm thấp cùng ngây ngô.
Cậu chỉ đứng đó, lúng túng gãi đầu.