Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:53:43
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi cậu rời đi, Khương Nặc và Vân Diệu cũng không tiện ở mãi trong nhà người khác nên xoay người đi vào phòng Vân Diệu.

Căn phòng này hoàn toàn trống rỗng nhưng lại vừa vặn, trống rỗng tức là nó rộng rãi.

Khương Nặc giãn gân giãn cốt một chút rồi kéo Vân Diệu cùng luyện đao.

Dù thế nào đi nữa thì Vân Diệu cũng là mục tiêu mà cô muốn vượt qua, mục tiêu đang ở trước mắt, không luyện với anh thì biết luyện với ai nữa đây?

Nơi này nhỏ hẹp, hoạt động không tiện lắm, Khương Nặc cầm dao, lúc đầu còn hơi lo sợ không dám nghiêm túc ra tay, sợ mình vô tình đ.â.m trúng Vân Diệu làm anh bị thương.

Nhưng sau khi cô đ.â.m hàng chục nhát bằng nhiều cách khác nhau mà vẫn không thể chạm tới được Vân Diệu thì cô bắt đầu thẳng tay, bắt đầu dùng đủ loại vũ khí c.h.é.m anh.

Dưới điều kiện tiên quyết là không được sử dụng không gian đến mức tối đa thì muốn làm Vân Diệu bị thương là một việc rất khó.

Nếu như không ngừng ném ra các chướng ngại vật để chặn đường thì cô có thể c.h.é.m rách được quần áo Vân Diệu, nhưng nếu chỉ luận về thân thủ thì thực sự không thể nào chạm được tới anh.

Trong một không gian chật hẹp như thế này, sự khéo léo trong di chuyển và né tránh là rất quan trọng, Khương Nặc vừa tấn công lại vừa học tập.

Hai người đánh tới đánh lui trong phòng, luyện suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Khương Nặc cũng thấm mệt.

“Huấn luyện viên Vân, tới uống trà này.”

Khương Nặc lấy ghế lười và bàn trà từ trong không gian ra, nhưng mùi thơm khi pha trà vẫn quá rõ ràng nên thứ mà cô lấy ra đều là những thứ đã được nấu trước đó.

“Vết thương của anh đã đỡ hơn chưa?” Khương Nặc hỏi, dù sau thì anh cũng vừa lấy được một linh nguyên.

Vân Diệu nhìn cô, không trả lời câu hỏi này mà chỉ nói: “Trên người Ngôn Tử Phàm có linh khí.”

Khương Nặc không khỏi sửng sốt.

Lần trước Vân Diệu nói như vậy là nói về bà cụ Lưu ở thôn An Bình.

“Ý của anh ta, trên người cậu ấy cũng đeo thứ gì đó có linh khí à?” Khương Nặc hỏi xong, lại lắc đầu: “Chắc là không phải đâu, nếu không thì tôi cũng có thể cảm nhận được.”

Nhưng mà trong kiếp trước, Ngôn Tử Phàm quả thật đã trở thành một trong những cường giả đứng đầu nhân loại.

Có lẽ cậu có kỳ ngộ của riêng mình.

Kiếp này cậu không mất mẹ, khuôn mặt không bị hủy hoại, không cần phải sống cực khổ nhưng số phận vẫn ưu ái cho cậu.

Cùng Vân Diệu ngồi uống trà, lại ăn chút gì đó.

Còn một lúc nữa Ngôn Tử Phàm mới quay lại, Khương Nặc chợt nảy ra một ý tưởng trong đầu.

Cô tìm thấy một chiếc bồn tắm bằng gỗ hoàn toàn mới trong không gian, đổ đầy nước suối không gian vào đó rồi lấy ra đặt trên sàn.

“Anh có muốn thử dùng cái này để ngâm mình không?” Cô nói: “Mỗi lần tôi ngâm nước suối đều cảm thấy rất thoải mái. Tôi nghĩ chắc chắn cái này cũng có tác dụng với vết thương của anh.”

Vân Diệu lắc đầu: “Nước suối này quý giá, đừng lãng phí.”

“Đương nhiên là có điều kiện.” Khương Nặc ho khan một tiếng: “Tôi cho anh nước suối để ngâm mình, anh dạy tôi đao thuật cùng với các bài tập di chuyển chân, được không?”

Điều kiện này rõ ràng rất mê người.

Suy cho cùng thì trên người có nhiều vết thương nghiêm trọng như vậy, có ai mà không muốn sớm khỏe lại đây?

Tuy nhiên, Vân Diệu từ chối.

“Cô không cần phải trả thứ gì hết, tôi có thể dạy hết cho cô, nhưng thân thể của cô bây giờ không thể chịu nổi. Cô đã học rất nhanh rồi, mà phương pháp rèn luyện của tôi cũng không quá phù hợp với cô. Cô rất đặc biệt, cô cần phải tự mình khám phá ra con đường thuộc về chính cô.”

Anh nói xong, hơi dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói khẽ.

“Chỉ cần đến khi nào cô có khả năng thì cho dù cô không cần nói thì tôi cũng sẽ dạy cho cô, tuyệt đối không giấu diếm thứ gì hết.”

Khương Nặc ừ một tiếng: “Vậy được rồi.”

Nói không thất vọng là nói dối, nhưng Vân Diệu rất chân thành, lời anh nói không phải không có lý.

Cô và không gian đã hòa làm một thể, không gian thăng cấp thì cô cũng sẽ thăng cấp theo. Đây chính là con đường phát triển chỉ thuộc về cô, cô không có ví dụ nào để tham khảo nên chỉ có thể đi theo con đường của riêng mình.

Bồn tắm đã lấy ra, cô cũng không thu lại.

Lấy cũng đã lấy ra, cũng không cần thiết phải thu hồi sau khi không đạt được thỏa thuận. Dù sao hai người cũng là hợp tác lâu dài, cứ coi như đây là một khoản tạm ứng cũng được.

Khương Nặc để Vân Diệu ngâm mình trong bồn tắm, còn mình thì ra ngoài đi dạo một vòng.

Bên ngoài trời lạnh nhưng không khí thì tốt hơn nhiều.

Cô nhìn thấy một số người vừa mới tan làm, sắc mặt mệt mỏi, cũng nhìn thấy mấy cha mẹ đưa con đi nhận đồ ăn, ôm bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ trong lòng bàn tay của mình.

Khoảng chừng 40 phút sau, Ngôn Tử Phàm lẫn trong đám đông quay về.

Từ xa cậu đã nhìn thấy Khương Nặc, ánh sáng trong mắt hiện lên rõ ràng không thể giấu được nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ cầm hộp đựng thức ăn bằng kim loại trong tay, nói chuyện với mấy người sống gần đó, không nhìn Khương Nặc mà chỉ xoay người mở cửa phòng mình ra.

Sau đó cánh cửa khép hờ, không chốt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-322.html.]

Tuổi còn nhỏ mà xem ra cũng rất cẩn thận.

Khương Nặc về phòng Vân Diệu trước, chắc anh vừa mới ngâm mình xong, tóc còn đang ướt nhẹp, đang mặc áo khoác.

Khương Nặc bất ngờ bước vào, rõ ràng anh luống cuống trong giây lát rồi vội vàng kéo khóa áo khoác lên.

Thấy dáng vẻ của anh, Khương Nặc suýt chút nữa đã bật cười.

“Anh mặc nhiều như vậy mà còn sợ tôi nhìn thấy sao?”

“Không phải.” Vân Diệu nói khẽ. Anh hơi cúi đầu, giọt nước trên tóc rơi xuống nên nền vải áo khoác, trên vành tai hiện lên một vết đỏ nhàn nhạt, nhìn rất ngoan ngoãn.

Cô bước tới thu bồn tắm vào trong không gian rồi tưới lên cây du mà cô trồng trong mảnh ruộng nhỏ.

Nhưng khi tưới nước, cô nhận thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì số nước mà cô dùng tưới này hoàn toàn không có chút linh khí nào cả.

Số nước này cô lấy từ trong không gian ra, nếu để ở bên ngoài thì linh khí sẽ không ngừng tiêu tán, sau 3 tiếng đồng hồ thì sẽ bay hết sạch.

TBC

Nhưng lần này, từ lúc cô lấy bồn tắm ra cho đến bây giờ nhiều lắm cũng chỉ mới một tiếng đồng hồ.

Xem ra là đều bị hút sạch.

Sau khi thu dọn xong bàn trà và bồn tắm, đảm bảo không còn sót lại thứ gì, Khương Nặc liền ra hiệu cho Vân Diệu cùng đi ra ngoài, xoay người đẩy cửa đi vào phòng của Ngôn Tử Phàm.

“Chúng tôi tra được rồi.” Ngôn Tử Phàm thấp giọng nói, cũng báo cho Khương Nặc biết số phòng.

Lúc cậu đến đưa đồ ăn đã lặng lẽ nói với mẹ chuyện này.

Đường Nguyệt rất vui, dù sao đó cũng là ân nhân cứu mạng của bà ấy.

Vốn tưởng rằng bọn họ tiến vào căn cứ là có thể gặp lại nhưng thời gian qua lâu như vậy rồi mà đối phương vẫn bặt vô âm tín.

Công việc của Đường Nguyệt là phân loại các loại thông tin đăng ký, sau đó tiến hành ghi chép và lưu trữ.

Làm công việc này lâu như vậy nên đã rất quen thuộc rồi.

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, lúc nhận được mã của Vũ Nô, bà ấy cũng có chút ấn tượng nên nhanh chóng kiểm tra. Chỉ một lúc sau bà ấy đã tìm ra được một tờ đơn yêu cầu, là chủ căn phòng này yêu cầu tiến hành cải tạo cách âm cách nhiệt cho phòng của ông ta.

Dù sao thì yêu cầu này quá đặc biệt, để làm theo yêu cầu thì ông ta phải trả 460 điểm.

Đây tuyệt đối là một con số lớn.

Tra nhanh nên đương nhiên Ngôn Tử Phàm quay về cũng nhanh. Cậu nói chuyện với mẹ một lúc, lại tranh thủ đến giờ tan làm liền cùng với mọi người quay trở lại khu dân cư thẻ xanh.

Ngôn Tử Phàm nói: “Hơn nửa năm trước, ông ta bị trừ 460 điểm để cải tạo lại căn phòng của mình. Chuyện này có công nhân và nhân viên ghi chép lưu trữ hồ sơ biết. Một chuyện phách lối như vậy, đoán chừng bây giờ vẫn còn có người nhớ nên sẽ không có người nào liên tưởng đến mẹ em đâu.”

Cậu nói mấy lời này đương nhiên là để cho Khương Nặc an tâm.

Khương Nặc âm thầm nhìn cậu, cậu bé này tâm tư tỉ mỉ, đúng là một người thông minh.

“Vậy thì chị đi đây.” Khương Nặc đứng dậy.

Ngôn Tử Phàm cũng đứng lên: “Để em đi cùng với chị.”

Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp không thể để Ngôn Tử Phàm can thiệp quá sâu, điều đó không tốt cho cậu.

Hai mẹ con cậu khó khăn lắm mới có được cuộc sống an ổn ở căn cứ, không cần phải làm tăng thêm những rủi ro không đáng có.

Ngôn Tử Phàm nhìn Khương Nặc, lại nhìn Vân Diệu bên cạnh.

Dường như cậu có chút mất mát nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại: “Chị Vu, vậy chị có thể đi cùng em tới một chỗ này không, em có thứ này muốn cho chị xem.”

Khương Nặc giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ.

Mặc dù là đêm vĩnh cửu nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của căn cứ vẫn bình thường, bây giờ là hơn 7 giờ, đi muộn hơn một chút vẫn được.

“Được, đi thôi.”

...

Ngôn Tử Phàm dẫn theo hai người Khương Nặc bước đi trong bóng tối của căn cứ.

Cậu đã rất quen thuộc với tất cả mọi thứ ở nơi này, biết rõ chỗ nào có ánh sáng chiếu tới, chỗ nào không, có thể đi lại rất linh hoạt.

Căn cứ thật sự rất lớn, bọn họ đi hơn một tiếng đồng hồ, dừng ở bức tường nhà xưởng ở bên ngoài khu hạch tâm.

Nếu đi về phía trước thêm 10 mét nữa thì chắc chắn sẽ có camera giám sát.

Những tấm biển cấm vào bên trên hàng rào cũng làm cho mọi người theo bản năng chùn bước.

Ngôn Tử Phàm quay đầu ra hiệu với Khương Nặc, cũng không đi về phía nhà xưởng mà là vòng qua bức tường vây, bò lên trên một cái khung thép.

Khương Nặc cũng không nhìn ra được cậu muốn làm gì.

Bốn phía tối đen như mực, nếu đổi lại là người khác thì căn bản không nhìn thấy gì cả, nhưng động tác của cậu lại nhanh nhẹn, chỉ một lúc sau đã lên tới đỉnh của khung thép.

Loading...