Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 324
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:53:48
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực ra cũng không khó để tưởng tượng, dù sao con chim kia nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quái, chắc chắn không phải là một con chim bình thường. Mà cậu ăn nhiều trứng của chim biến dị như vậy, dường như cậu cũng đã có dấu hiệu của biến dị.
Điều này khiến trong lòng cậu cảm thấy lo sợ bất an, sợ cơ thể mình xảy ra chuyện gì, lại lưỡng lự không biết có nên đưa cho mẹ ăn hay không.
Bình thường mà nói thì chim không thể đẻ được nhiều trứng như vậy.
Có một chú làm cùng chỗ với mẹ có kiến thức về sinh vật học rất rộng, thỉnh thoảng Ngôn Tử Phàm cũng hỏi ông ấy nhiều vấn đề, mà ông ấy cũng rất sẵn lòng chỉ dạy. Hôm nay, cậu hỏi tới hỏi lui, cuối cùng hỏi tới tần suất chim đẻ trứng.
Ông ấy nói với cậu rằng gà gô xám là loài có khả năng sinh sản mạnh nhất trong số các loài chim, chỉ đẻ trứng từ tháng 1 đến tháng 2 hàng năm, nhiều nhất là 25 quả trứng.
Còn ví dụ như chim sơn tước thì mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ sinh 4 lứa, mỗi lứa có từ 4 – 5 con.
Một con chim có thể đẻ trứng liên tục thì chắc chắn là không bình thường.
Nếu như có một con chim như vậy trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thì điều đó có nghĩa là nó đang tiến hóa, cũng lấy sinh sôi nảy nở số lượng lớn làm mục tiêu.
Chú ấy chỉ nói tùy tiện như vậy nhưng Ngôn Tử Phàm lại nhớ kỹ trong lòng.
Cậu ăn lâu như vậy rồi mà thân thể không có vấn đề gì ngoại trừ cao hơn, sức lực lớn hơn, vì vậy, cậu lén chia bớt trứng chim cho mẹ ăn để giúp bà ấy tăng cường thể chất.
Nhưng có đôi khi thời gian đưa cơm không đúng, cậu cũng không dám để trứng chim ở nhà, sợ bị con chim lạ kia tìm đến trả thù nên bình thường khi lấy về cũng tự mình ăn.
Sau khi ăn xong lại lặng lẽ ném vỏ trứng vào trong bếp lò để tiêu hủy mọi dấu vết.
Thỉnh thoảng cậu sẽ trộn dịch trứng vào cơm nắm, đưa cho mẹ, đồng thời cẩn thận xử lý vỏ trứng.
“Em cũng không biết con chim kỳ lạ đó là sao nữa, nhưng em ăn trứng chim lâu như vậy rồi, nhất định là tốt cho thân thể.” Ngôn Tử Phàm nói.
”Cảm ơn.” Khương Nặc nhận lấy trứng chim, đây là tâm ý của Ngôn Tử Phàm.
Sự thật về sự biến dị của cậu trong kiếp trước cũng đã được làm sáng tỏ.
Vận mệnh có thay đổi, nhưng lại dường như không hề thay đổi.
Đương nhiên Khương Nặc biết con chim mà Ngôn Tử Phàm nói đến là thứ gì, khi thứ này xuất hiện trên bầu trời, che khuất cả bầu trời thì cơn ác mộng của mọi người cũng ập đến.
Nó giống như vô số khuôn mặt của con người, lại giống như con người và động vật kết hợp, vô cùng kinh tởm.
Thứ này cực kỳ hung dữ, thích nhất là ăn nội tạng. Chúng nó kết thành từng nhóm tấn công con người, khi người còn chưa c.h.ế.t đã bị chúng mổ banh n.g.ự.c và bụng ra, móc nội tạng ra ăn.
Không chỉ nội tạng, ngay cả thịt thối bọn chúng cũng ăn.
Thịt của loài này rất độc, ai ăn vào sẽ c.h.ế.t ngay, chỉ có một chút thịt ở trên lưng là không có độc. Kiếp trước đã có người chuyên lấy chút thịt kia, nhưng phần thịt cắt ra được còn nhỏ hơn cả đầu ngón tay út, g.i.ế.c 10 con còn không đủ ăn một miếng, lại còn bị bọn chúng điên cuồng trả thù, tính ra cũng như làm chuyện vô ích. Bởi vậy nếu không phải đói đến điên lên thì không ai làm chuyện trộm gà không thành còn mất nắm gạo này.
Kiếp trước Khương Nặc cũng đã từng g.i.ế.c không ít loài chim này nhưng chưa từng nhìn thấy trứng chim của chúng, cho dù nhìn thấy cũng không dám ăn một miếng.
Ngôn Tử Phàm tính ra cũng may mắn, trứng chim hoàn toàn không có độc.
Cậu tìm thấy mấy quả trứng chim trong căn cứ, lại còn lần lượt ăn sạch, đây cũng coi như thuận tay làm chuyện tốt.
Khương Nặc và Vân Diệu âm thầm trao đổi ánh mắt, bọn họ đều biết con chim này là gì.
Bọn chúng xây tổ ở căn cứ chứng tỏ gần căn cứ có thứ gì đó mà bọn chúng có thể ăn được, có lẽ là côn trùng biến dị.
Chim biến dị chính là kẻ thù tự nhiên của côn trùng, nếu không có sự sinh sôi nảy nở của chim biến dị thì tương lai rốt cuộc không biết là côn trùng biến dị kinh tởm hơn hay là chim biến dị kinh tởm hơn, quả thật là một câu hỏi rất khó trả lời.
Căn cứ số một Nam Giang được xây dựng trên một số lượng lớn linh nguyên, con người trong lúc vô tình được tẩm bổ cơ thể, nhưng so với sự sinh sôi nảy nở của các loài động vật biến dị nhanh chóng thì vẫn là quá chậm.
Căn cứ này có thể tồn tại được ba năm mà không có vấn đề gì, nhưng sau này chỉ có thể lấy linh nguyên đi, nếu không chẳng mấy chốc sẽ bị hủy diệt.
Khương Nặc thu trứng chim của cậu, lại từ trong ba lô “lấy” ra 6 – 7 củ khoai tây cho cậu.
Số khoai tây này đều là tự mình trồng, mỗi củ nặng khoảng gần nửa cân.
Cũng chỉ có thể đưa ra chừng này, nếu như trong ba lô đựng quá nhiều khoai tây thì thật đúng là có vấn đề thật.
Lúc đầu Ngôn Tử Phàm không chịu nhận, nhưng Khương Nặc vẫn cứng rắn ép cậu phải lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-324.html.]
Những củ khoai tây này có linh khí, tùy tiện nấu nướng cũng có thể lấp đầy bụng, cũng coi như trao đổi với trứng chim.
Ngôn Tử Phàm nhận khoai tây, suy nghĩ một chút, lôi một cái túi từ dưới gầm giường ra, lấy ra một bộ áo quần công nhân rồi nói với Khương Nặc: “Chị Vu, trước đó khi em đi theo mọi người làm việc có lặng lẽ giấu một bộ quần áo của nhân viên dọn vệ sinh, là để dành cho mẹ em, vừa vặn đưa cho chị mặc.”
Cậu giũ quần áo ra rồi giải thích: “Em nghĩ lỡ như sau này có lúc cần đến thì có thể dùng số quần áo này để cải trang, em cũng giấu thêm mấy bộ quần áo khác nữa, đợi lớn lên rồi mặc.”
Nói xong, cậu dừng một chút, nhìn về phía Vân Diệu: “Nhưng mà có thể anh ấy không mặc được.”
Khương Nặc gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Vân Diệu quá cao, quần áo không vừa người mặc vào lại rất kỳ quái, càng khiến người ta chú ý hơn.
Khương Nặc có giác quan nhạy bén, có thể phát hiện sự hiện diện và tầm mắt của người khác, chỉ cần không có camera giám sát thì cô không hề lo lắng khi đi lại trong căn cứ.
Nhưng có dù sao cũng tốt hơn không, Khương Nặc nhận bộ quần áo kia.
Cậu bé này còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư lại rất chu đáo.
Khương Nặc ghi nhớ cách bố trí cùng của khu dân cư thẻ bạc cùng với những lời mà Ngôn Tử Phàm nhắc nhở cô cần phải chú ý, mặc bộ quần áo nhân viên vệ sinh rồi cùng Vân Diệu tách nhau ra, cùng đi tới phòng của Vũ Nô.
Cô đã từng đi qua đây một lần, lại có Ngôn Tử Phàm chỉ đường nên chỉ cần nhớ rõ số phòng, chẳng mấy chốc đã tìm được.
Thật ra lúc này đã là 1 giờ đêm, mọi người đều đã đi ngủ. Thời tiết lạnh giá, mọi người hầu như đều khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ, sáng sớm đều phải làm việc, rất ít người còn thức.
Các giác quan của cô và Vân Diệu đều vô cùng nhạy bén, lại cẩn thận cả một đường nên quẹt thẻ vào phòng rất cẩn thận.
Trước khi vào phòng, Khương Nặc tập trung lắng nghe, trong phòng không có bất kỳ âm thanh gì nhưng trước đó Vũ Nô đã yêu cầu làm cách nhiệt, cách âm cho căn phòng này nên khi cô đi vào vẫn hết sức cẩn thận.
Sau khi đóng cửa lại, cô xác nhận lại một lần nữa rằng không có ai ở trong phòng mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Căn phòng này được cách nhiệt cách âm nên toàn bộ căn phòng kín mít không kẽ hở, rèm cửa cũng rất dày, Khương Nặc sờ xem, là chất liệu cản sáng tốt.
Sau khi kiểm tra sơ bộ tính an toàn của căn phòng, cô mới lấy một cái đèn LED từ trong không gian ra.
Vừa nhìn kỹ, Khương Nặc liền sửng sốt.
Trong một góc phòng có chất rất nhiều thỏi vàng.
Vàng óng, xếp gọn gàng, nhìn qua khoảng chừng 5 mét khối!
5 mét khối là khái niệm gì?
Khương Nặc thu vàng trong mấy cửa hàng vàng trong trung tâm thương mại về chất thành đống, nhưng so với vàng ở chỗ này thì chẳng là gì cả.
Vân Diệu nhìn đống đồ vật này cùng với đôi mắt sáng rực của Khương Nặc, ít nhiều có chút khó hiểu.
TBC
Phản ứng này cũng không khác gì phản ứng của cô khi ban đầu nhìn thấy linh nguyên.
Khương Nặc nhận thấy được ánh mắt của anh, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:
“Anh biết không, vàng không phải là sản phẩm của trái đất. Nó cũng đến từ một thế giới khác giống như anh.”
Vân Diệu khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc.
“Có rất nhiều nhà khoa học cho rằng trong thời kỳ hình thành sơ khai trong vũ trụ mênh m.ô.n.g này có hai ngôi sao neutron đã xảy ra va chạm, sự va chạm này đã sinh ra một lượng lớn nguyên tố vàng. Các nguyên tố này cuối cùng lại hình thành thiên thạch, bay trong vũ trụ vô biên, cuối cùng đi tới Hệ mặt trời, bị phản ứng nhiệt hạch của mặt trời biến thành một đợt mưa sao băng bay về phía trái đất, cuối cùng rải rác khắp các góc của trái đất.”
Khương Nặc trầm tư, tiếp tục nói: “Số vàng này có phần chìm xuống bề mặt trái đất, có phần nằm sâu ở trong lòng đất, là ở độ sâu mà con người còn chưa thể khám phá được. Nghe như vậy có thấy quen không? Anh nói xem, về phương diện này thì có phải có tương tự với linh nguyên không? Hành tinh này của chúng tôi thật phức tạp.”
Vân Diệu lặng lẽ lắng nghe cô nói, nghiêm túc ghi nhớ những câu chữ này, đồng thời đưa tay chạm vào số vàng đó, trầm ngâm suy nghĩ.
Khương Nặc lại nói: “Vàng tưởng chừng như dễ kiếm nhưng trên thực tế, trong cả vũ trụ này nó cũng là thứ hiếm có. Nó cần có những vụ nổ siêu tân tinh, va chạm notron mới có thể hình thành được. Mà cuối cùng khi nó bay xuống trái đất, hòa làm một thể với trái đất cũng là xác suất một phần tỷ mới có trái đất hiện tại. Khi chúng tôi không ngừng tìm hiểu về quá khứ của loài người, nguồn gốc của hành tinh này, chúng tôi nhìn thấy vô số những điều kì diệu.”
Vân Diệu mím môi, anh cảm thấy những lời mà Khương Nặc kể, còn có biểu cảm trên gương mặt cô thật sự vô cùng động lòng người.
Vân Diệu không quá yêu thế giới của mình, hoặc là nói, anh chưa bao giờ suy nghĩ như vậy, anh cũng không quan tâm nhiều đến lịch sử quá khứ.
Có một số thứ, nếu chúng tồn tại thì đó chỉ là sự tồn tại của chúng trên đời này.