Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 325
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:53:50
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Diệu chưa bao giờ dùng từ “kì diệu” để nói về chúng.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Khương Nặc mỉm cười, dường như có thể hiểu được anh đang suy nghĩ gì: “Anh cũng là một trong những điều kì diệu, anh đi vào thế giới này, lại cùng tôi sống lại, xác suất anh gặp chúng tôi như vậy có khác gì so với va chạm notron hay là thiên thạch bay về trái đất đâu?”
Những lời này rất nhẹ nhàng giống như tơ liễu bị gió xuân thổi bay lên giữa không trung, rồi lại bay vào trong lòng anh.
Ý nghĩa của việc anh đi vào thế giới này, có phải là vào thời khắc này hay không?
Trong khi Vân Diệu trầm mặc thì hai mắt Khương Nặc đã tỏa sáng bắt đầu nhặt các thỏi vàng.
Sự cuồng nhiệt đối với vàng, từ Ai Cập cổ đại đến Tam Tinh Đôi, bắt đầu từ khi nền văn minh nhân loại sinh ra đều đã được khắc sâu vào DNA.
Có ai mà không cuồng nhiệt vì một đống vàng thỏi lớn thế này chứ?
Một lần thu nhiều vàng thỏi như vậy, thực sự rất sảng khoái.
Sau khi thu thập xong, cô giơ đèn lên, tiếp tục lục soát cả căn phòng này.
Từ những thỏi vàng này mà xem, căn phòng này là nơi Vũ Nô dùng để chứa của cải mà ông ta vơ vét được, cất giữ đồ đạc cá nhân.
Bởi vậy, rất có thể căn phòng này là do ông ta tự mở tài khoản, cũng không hề thông báo cho nhà họ Diệp.
Chỉ một mình Vũ Nô thôi mà đồ vật ông ta cất riêng đã có bao nhiêu rồi.
Những thỏi vàng này rất có thể là được chuyển ra từ một kho bạc nào đó, nhưng có thể gửi đến căn cứ, chắc chắn vẫn là dùng quan hệ của nhà họ Diệp.
Quả nhiên, con người không thể trung thành hơn chó được.
Ông ta có thể vì nhà họ Diệp mà cắn thuốc độc tự sát, nhưng cũng sẽ lén thu gom của cải, mưu đồ cho bản thân mình.
Khương Nặc không có ý định ở chỗ này lâu, cô trực tiếp thu hết tất cả mọi thứ nhìn thấy vào trong không gian.
Trong phòng này không có giường, chỉ có một cái túi ngủ.
Ngoại trừ vàng ra, trong này còn có mấy cái tủ gỗ đủ kích cỡ, vài thùng xăng lớn, một gói túi dệt lớn.
Đều thu hết.
Sau khi thu hết cả căn phòng, cô suy nghĩ một chút, lấy d.a.o rạch tấm cách âm trên tường ra, vừa kéo tấm cách âm xuống vừa nói với Vân Diệu: “Tới giúp tôi với.”
Vân Diệu cũng cầm đao tới gọt, động tác của anh rất lưu loát, chẳng mấy chốc đã gỡ hết tấm cách âm trên trần nhà.
Bởi vì d.a.o vô cùng sắc bén, gần như không gây ra tiếng động gì, cắt rất êm.
Những tấm cách âm này chắc hẳn là một loại vật liệu tổng hợp nào đó, rất đặc, có màu bạc, trách không được phải tốn mấy trăm điểm tích lũy để làm.
Tốt lắm, bây giờ nó là của cô.
Có Vân Diệu gia nhập, công tác vơ vét càng như hổ thêm cánh, không bao lâu đã cạo sạch sẽ toàn bộ căn phòng.
Ngoại trừ rèm cửa sổ không nhúc nhích, những thứ khác đều bị lấy đi.
Thu dọn xong, đang chuẩn bị trở về rồi từ từ kiểm kê xem có gì trong đó thì lúc này, Khương Nặc lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa, chậm rãi đi về phía căn phòng này.
Khương Nặc lập tức biến sắc, quay đầu nhìn về phía Vân Diệu, anh cũng đang nhìn Khương Nặc.
Hai người đều có dự cảm rất mạnh rằng âm thanh này là đang đi về hướng căn phòng này.
Cô lập tức muốn tắt đèn LED trong tay, nhưng sau khi nghĩ một lúc, lại từ bỏ ý nghĩ này.
Không còn kịp rồi.
Dù tấm rèm cửa có chặn ánh sáng tốt đến đâu nhưng ánh sáng vẫn có thể lọt qua các khe hở trên cửa.
Trong bóng tối dày đặc này, ánh sáng là không thể giấu được, chắc chắn là đã bị nhìn thấy. Nếu bây giờ đột nhiên tắt đèn đi thì lại lộ ra vẻ khả nghi.
Cô không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng.
Không trốn được, vậy thì không trốn nữa.
Không bao lâu, tiếng bước chân kia ngừng lại.
“Cộc, cộc, cộc.”
Trong bóng tối tĩnh lặng, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Lúc tiếng đập cửa vang lên, Vân Diệu chậm rãi đi tới, tới gần cửa.
TBC
Anh bước đi nhẹ vô cùng, người bình thường không nghe thấy có tiếng động.
Cốc, cốc, cốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-325.html.]
Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục.
Đồng thời, một giọng nam khàn khàn nhỏ giọng nói: “Đại ca, có ở đây không?”
Khương Nặc liếc mắt với Vân Diệu.
Vân Diệu hiểu ý, mở hé cửa ra.
Người bên ngoài thấy cửa đột nhiên cạch một cái, nhất thời cũng có chút ngây người, đang định đối chiếu ám hiệu, đột nhiên có một cánh tay từ bên trong cửa vươn ra ngoài, nhanh như tia chớp, trực tiếp kéo anh ta đi vào.
Anh ta giật nảy mình, đang định gọi, nhưng miệng đã bị bịt kín.
Anh ta muốn giãy dụa, nhưng thân thể không động đậy được, chuyện này khiến anh ta vô cùng hoảng hốt, anh ta không phân rõ thứ bắt lấy anh ta là người hay quỷ, vì sao có sức lực lớn như vậy, miệng mũi anh ta bị bịt kín lại, khiến anh ta không hô hấp được, dần dần thiếu dưỡng khí.
Cuối cùng, cảm giác hít thở không thông khiến trước mắt anh ta biến thành màu đen, ý thức cũng mơ hồ.
Động tác của Khương Nặc cũng nhanh, lấy ra chiếc khăn mặt lúc trước bịt mồm chị Thẩm, nhét chặt vào miệng người này.
Anh ta bị sặc khó chịu, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng cổ áo bị người phía sau xách lên, treo anh ta ở giữa không trung như một miếng thịt muối, vừa sặc vừa ngạt thở, một chút tiếng động anh ta cũng không phát ra được.
Khương Nặc nhìn anh ta, ít nhiều cũng có chút khó khăn.
Cô nhận ra người này là ai.
Người của Ban Kỷ Luật Thanh tra, ở bên cạnh Giang Cầm.
Đêm đó cũng là anh ta gặp mặt Vũ Nô ở bên ngoài căn cứ, nghe giọng điệu nói chuyện của bọn họ, người này hình như là thủ hạ của Vũ Nô.
Cô muốn từ trong miệng người này hỏi ra một vài chuyện, nhưng hệ thống cách âm của căn cứ thực sự quá kém, một người mất khống chế, kêu to lên là có thể kinh động tất cả mọi người.
Vừa vặn tường gỗ cách âm vừa được cô gỡ ra thu vào không gian.
Lúc này cũng không thể lắp trở lại.
Cô thậm chí cũng không thể xác nhận người này có đồng bọn hay không, có theo tới cùng hay không?
Càng nghĩ, Khương Nặc quyết định đưa anh ta ra ngoài.
Đầu tiên cô tắt đèn LED, để trong phòng thành một vùng tăm tối, sau đó tùy tiện tìm mấy tấm vải, bịt kín mắt người này.
Toàn bộ hành trình Vân Diệu đều xách anh ta trên tay như một miếng thịt khô, ngạt thở kéo dài, anh ta đã hôn mê.
Khương Nặc lại lấy dây thừng ra, trói người lại.
Lại lấy từ siêu thị ở trong không gian ra một cuộn băng dính, trong miệng vẫn nhét khăn tiến hành bịt kín lớp thứ hai, bảo đảm ngộ nhỡ anh ta tỉnh lại, cũng không phát ra được tiếng nào.
Cuối cùng lấy ra một cái vali cỡ lớn, hàng hiệu trước lúc tận thế, tổng thể màu đen, có hoa văn logo màu tối, nhìn không hiểu vì sao có thể bán đắt như vậy, là cái cô vớt được ở trong nước, không nghĩ tới có một ngày sẽ dùng để đựng người.
Sau khi đặt người vào, Khương Nặc cũng không kéo khoá hết, để lại một chút vừa đủ hít thở.
“Để tôi.” Vân Diệu nói xong, nhẹ nhàng nhấc cái vali lên.
“Bãi đỗ xe, gặp nhau ở chỗ lần trước chúng ta dừng xe.” Khương Nặc nói.
Vân Diệu khẽ gật đầu.
Dáng vẻ lạnh nhạt kia khiến Khương Nặc cũng không lo lắng.
Nhưng chờ anh rời đi trước, Khương Nặc lại lắc đầu, cảm thấy tâm thái này không được, tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác.
Con người giống như một dây cung kéo căng, dây buông ra rất nhanh, muốn một lần nữa kéo căng thì lại cần quá nhiều sức lực.
Cô nhất định phải chuẩn bị sẵn phương án Vân Diệu ở bên này bị phát hiện.
Đến lúc đó cô nên làm cái gì, xử lý như thế nào.
Khương Nặc đứng ở bên cửa sổ, nhắm mắt lại, điểm qua trong đầu những khả năng có thể xảy ra một lần.
Sau đó, cô vén rèm cửa ra một khe hở nhỏ, bình tĩnh nhìn ra ngoài, lắng nghe tất cả tiếng động.
Gần đó có người nói mớ trong mơ, có người ngáy ngủ, có người phổi khó chịu, trong lúc hít thở mang theo tiếng rít ở phổi.
Chưa từng xuất hiện động tĩnh khả nghi.
Cô lấy lại bình tĩnh, lần nữa kiểm tra gian phòng, thu sạch sẽ tất cả mọi thứ, chỉ còn lại có một cái xác không, lập tức kéo thấp vành nón, nhanh chóng đi ra ngoài.
Khương Nặc không trực tiếp đến bãi đỗ xe, mà chính là lượn đường hai vòng.
Trong quá trình này, cô bước đi lúc nhanh lúc chậm, muốn thử xem có phải có người ở phía xa theo dõi hay không?
Thỉnh thoảng dừng bước lại, ngồi xổm xuống buộc dây giày, cúi thấp cổ xuống, để lộ ra điểm trí mạng của mình.
Cuối cùng, không có ai tập kích cô.