Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 327

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:53:54
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mà anh ta cũng không nghĩ tới, vậy mà tận thế thực sự đến.

Nhìn bên ngoài mưa to không ngừng nghỉ, thành thị bị ngập trong lũ lụt, Dương Kiện lại có thể ăn ngon ngủ yên trong hầm trú ẩn đã được sửa chữa, lại còn có mỹ nữ ôm trong ngực.

Vận mệnh thật sự rất thần kỳ.

Nguyên nhân năm đó anh ta bị hủy bỏ học tịch, là do Khương Nặc đạp lên mặt anh ta mấy cái mới thổ lộ.

Cưỡng gian chưa thành.

Người anh ta yêu thầm, một nữ nghiên cứu sinh xinh đẹp lớn hơn anh ta 2 tuổi.

Theo như anh ta nói, cô gái này là Hải vương, thả thính mấy người con trai, ăn cơm gặp mặt bọn họ, lại không xác nhận quan hệ, có một ngày anh ta uống quá nhiều nên cưỡng ép cô ta, cô gái này vậy mà trực tiếp báo án, không cho anh ta bất cứ cơ hội ăn năn nào, kéo anh ta vào trong vực sâu.

Những năm này, thật ra Dương Kiện có thông qua mạng xã hội âm thầm theo dõi cô gái kia, cũng nghe ngóng tình hình gần đây của cô ta, biết cô ta đã gả cho người ta.

Nhắc tới cũng khéo, trước lúc mưa to, chồng cô ta thông qua một số quan hệ biết Giang Cầm đang làm trại tị nạn, nên muốn mua một danh ngạch.

Bọn họ chưa chắc thật sự tin có tận thế gì đó.

Nhưng trong giới đầu tư Giang Cầm có chút danh tiếng, có người cảm thấy mua một danh ngạch cũng không tệ, ngộ nhỡ thì sao?

Đương nhiên, chuyện này nhất định sẽ bị từ chối.

TBC

Ai cũng có thể tới mua danh ngạch, vậy thì đã sớm lộn xộn rồi.

Nhưng Dương Kiện có lòng riêng, tác động một phen, cho vợ chồng bọn họ đi cửa sau.

Vừa mưa to, tất cả mọi người đến hầm trú ẩn, đôi này cũng theo tới, chỉ là dù sao cũng là do Dương Kiện nhét vào, hầm trú ẩn không có vị trí của bọn họ, chỉ có thể ở cùng một chỗ với Dương Kiện.

Những chuyện xảy ra phía sau là có thể tưởng tượng ra.

Người đàn ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã chết, người phụ nữ rơi vào tay Dương Kiện.

Sau khi mưa to ngừng, Giang Cầm dựa vào chính phủ, quyên góp tất cả đồ dự trữ, tiến vào xây dựng căn cứ.

Liên quan đến toàn bộ đoàn đội của bọn họ, đều có thân phận ở căn cứ.

Dương Kiện cũng dẫn theo đàn chị.

Nhưng cái gì cũng không cho cô ta, cô ta muốn sống, chỉ có thể tiếp tục l.i.ế.m láp Dương Kiện, nghe lời anh ta.

Nhưng đàn chị này cũng kiên cường, sau khi tới căn cứ, thì chạy trốn khỏi anh ta, trực tiếp đi tìm Giang Cầm, bày tỏ rằng có thể làm lao công, làm cái gì cũng được, hi vọng Giang Cầm thương xót, đừng để Dương Kiện quấy rối cô ta là được.

Lúc đó đàn chị đã mang thai, cô ta khẩn cầu Giang Cầm giúp cô ta nghĩ cách phá thai, chỉ cần không chết, cô ta nhất định sẽ báo đáp.

Giang Cầm rất do dự, dù sao Dương Kiện là người bên cạnh bà ấy, nếu vì việc này mà xa cách, sẽ rất bất lợi với bà ấy.

Nhưng cuối cùng, Giang Cầm vẫn giúp đỡ cô ta.

Cô ta mang thai gần ba tháng, dùng thuốc để sinh non là mạo hiểm rất lớn, nhưng cô ta vẫn kiên quyết uống thuốc, cuối cùng nhịn được xuống.

Giang Cầm lặng lẽ đưa cô ta đi, để cho cô ta vào làm việc trong đội xây dựng của nhà máy, như này gần như không có khả năng gặp Dương Kiện.

Nhưng cuối cùng, Dương Kiện vẫn biết chuyện Giang Cầm lấy thuốc làm sẩy thai, lại nghi ngờ là bà ấy đưa đàn chị đi.

Bởi vậy, anh ta ghi hận Giang Cầm trong lòng.

Đương nhiên, chuyện này chính anh ta sẽ không nói như vậy.

Trong lời kể của anh ta, khẳng định chính mình là người tốt, lúc học đại học bị đàn chị đùa giỡn tình cảm, hại anh ta mất hết tiền đồ, trước tận thế anh ta còn bất kể hiềm khích lúc trước, giúp hai vợ chồng đàn chị, cho bọn họ danh ngạch.

Sau tận thế, đàn chị cảm thấy chồng vô dụng, tự nguyện theo chính mình, chồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn c.h.ế.t đuối, chuyện không liên quan tới anh ta.

Anh ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn dẫn đàn chị đến căn cứ, kết quả cô ta chẳng những vứt bỏ anh ta, còn phá thai đứa con của anh ta.

Anh ta bị đàn chị và Giang Cầm bán đứng, sao lại xui xẻo như thế.

Khương Nặc lười nghe anh ta tẩy trắng, cho anh ta một d.a.o để anh ta trực tiếp ngậm miệng lại.

Một người phụ nữ đang mang thai, tình nguyện cược tính mệnh để uống thuốc phá thai, đến làm công trong nhà máy ở dưới lòng đất cũng phải rời xa anh ta, anh ta có thể là thứ gì tốt chứ.

Nhìn Dương Kiện bị đ.â.m một d.a.o vào đùi đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Khương Nặc lạnh lùng hỏi:

“Vũ Nô muốn anh giám sát Giang Cầm, anh lại hận bà ấy như thế, anh không nghĩ tới mượn tay Vũ Nô diệt trừ Giang Cầm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-327.html.]

Dương Kiện nghe vậy, thân thể không khỏi cứng đờ.

Khương Nặc đương nhiên không bỏ qua bất cứ phản ứng và biểu cảm nào của Dương Kiện.

Ở trong bóng tối, Dương Kiện cho là phản ứng của mình sẽ không bị người khác nhìn thấy, cho nên anh ta không hề che giấu chút nào.

Nhưng Khương Nặc lại nhìn thấy tất cả đều rất rõ ràng.

Dương Kiện bị dây thừng trói, trên đùi vừa bị đ.â.m một dao, m.á.u nhuộm dần ống quần, đau đến mức cả người co quắp lại, vừa mới trở lại bình thường thở ra một hơi.

Nhắc đến Giang Cầm, anh ta quả thực vừa tức vừa hận.

“Tôi... tôi phụ trách giám sát Giang Cầm, gần đây quả thực bà ta cũng làm rất nhiều chuyện bằng mặt không bằng lòng đối với Diệp gia... tôi chỉ phải thông báo tình hình thực tế lên trên, cũng không định báo thù riêng...” Anh ta nói.

“Cụ thể là bà ấy đã làm cái gì?” Khương Nặc hỏi.

Tiếp theo Dương Kiện liệt kê ra mấy tội trạng của Giang Cầm.

Tổng kết một chút, đơn giản chính là bên phía Diệp gia muốn bà ấy xếp người vào tầng quản lý, bà ấy đối xử tiêu cực.

Việc này căn bản bà ấy không đi làm, sách lược là có thể kéo dài thì kéo dài, kéo dài tới thời gian nhất định nói không xử lý được.

Còn có Diệp gia bảo bà ấy giao ra bản đồ bố cục kiến trúc của nhà máy dưới lòng đất.

Bà ấy cũng cố ý kéo dài, cuối cùng nói không xử lý được.

Hiển nhiên, chuyện mà bà ấy sẵn lòng giúp Diệp gia làm, đơn giản chỉ là một ít chuyện, ví dụ như nghe ngóng tin tức, tìm người, tìm đồ.

Nếu liên quan đến việc của căn cứ, bà ấy lại khéo léo đưa đẩy xử lý.

Dương Kiện cảm thấy, người phụ nữ này là bởi vì chồng không yêu, tâm lý biến thái, bắt đầu hận đàn ông, lại bởi vì tuổi đã cao không có con, nên trút xuống quá nhiều tình cảm cho căn cứ, coi căn cứ là bảo bối của chính bà ấy.

Đơn giản chính là một người phụ nữ già biến thái, đáng đời bà ấy không có chồng.

Đồ ở căn cứ là của chính phủ, cũng không phải của bà ấy.

Chính bà ấy hận đàn ông, lại muốn làm mất con của anh ta, bà ấy là thứ gì chứ?

Bà ấy nhận được chỗ tốt từ Diệp gia, lại đối xử tiêu cực với những đòi hỏi của Diệp gia, bằng mặt không bằng lòng, đây là vấn đề của chính bà ấy.

Khương Nặc càng nghe càng thấy phiền, tên này cũng thật càu nhàu.

Nói tới nói lui vẫn là hận Giang Cầm giúp đàn chị sinh non, lại còn phá bỏ đi, đối với việc giữ lại thứ gen thấp kém của chính mình lại càng có chấp niệm.

Cô lại đá một cái vào mặt Dương Kiện: “Đủ rồi.”

Dương Kiện ngậm miệng lại, trong bóng tối, trong mắt anh ta loé lên một tia sáng đầy oán độc.

“Anh và Vũ Nô liên hệ thế nào?”

Dương Kiện âm thầm cắn răng, đè xuống oán khí trong lòng, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi liên hệ từ một phía, anh ta sẽ tới tìm tôi, lúc anh ta không đến, tôi không có cách nào liên hệ với anh ta. Nói cụ thể, có khi anh ta sẽ tới căn cứ, ở Ban Kỷ Luật Thanh tra viết một chuỗi 7 chữ số ngẫu nhiên ở trên cuốn sổ, chữ số viết linh tinh, nhưng tôi nhìn thấy như vậy là biết anh ta tới.”

“Các người gặp mặt ở đâu?” Khương Nặc lại hỏi.

“Tôi nhìn thấy tín hiệu, sẽ gõ cửa phòng anh ta trong đêm đó.” Dương Kiện trả lời: “Có đôi khi, anh ta cũng sẽ trực tiếp hiện thân ở căn cứ, tôi nhìn thấy anh ta, lặng lẽ theo sau lưng anh ta, đến nơi không có ai để nói chuyện.”

Khương Nặc nghĩ một chút, cảm thấy đây cũng là lời nói thật.

Lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, chính là ở một chỗ không có người bên ngoài căn cứ.

Lần này, là anh ta tới chủ động gõ cửa.

Đoán chừng hình thức bọn họ gặp mặt chỉ như vậy, không có gì màu mè khác.

“Vậy tối nay vì sao anh lại gõ cửa?”

“Bởi vì tôi ở đối diện...” Dương Kiện thành thật trả lời: “Mỗi ngày tôi đều sẽ theo thói quen nhìn cánh cửa phòng kia, đêm nay, tôi nhìn thấy trong phòng lộ ra chút ánh sáng, nên muốn tới sớm để báo cáo chuyện của Giang Cầm một chút, thế là chủ động gõ cửa...”

Cô lại hỏi một số chi tiết cụ thể khi Dương Kiện và Vũ Nô gặp mặt, còn có anh ta biết gì về Diệp gia.

Chuyện mà Dương Kiện có thể nói thì mới nói.

Không nhớ nổi, đ.â.m cho mấy dao, chậm rãi cũng nhớ ra được, không có cốt khí gì.

Anh ta nói rất vụn vặt, mặc dù Khương Nặc nghe toàn bộ, nhưng tin tức được coi là có ích thì chỉ có một.

Loading...