Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 333

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:54:06
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó không lâu, Trịnh Nhất Hiên tỉnh lại trong tiếng nhạc ồn ào.

Bên ngoài một mảnh đen nhánh, xe chạy vững vàng trên đường quốc lộ, lúc giật mình thức giấc anh ta còn ngỡ là bản thân mình đang nằm mơ.

Đã lâu rồi anh ta không được nghe lại thứ âm nhạc này.

Dù anh ta có điều kiện thì cũng không có tâm tư làm chuyện đó.

Thiên tai tới quá nhanh, một ngày sau khi mưa to ập tới thì anh ta đã phải không ngừng bôn tẩu, tham dự vào việc nghiên cứu tìm kiếm phương pháp cứu viện, nhưng trong một đêm mà toàn thành phố đều bị nhấn chìm cả rồi, cứu bằng cách gì đây?

Mấy ngày này, chỉ cần mở mắt là có vô số chuyện để làm, nhắm mắt lại cũng bất an khó ngủ.

Lúc này, bên tai lại vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, loại này có phần đệm nhạc theo phong cách nhạc điện tử ồn ã, ca từ lạ lẫm nhưng lại khiến anh ta đột nhiên thấy cảm động.

Cứ như tất cả mọi thứ chưa từng xảy ra vậy.

Trịnh Nhất Hiên mở to mắt, ngồi thẳng người, dụi mắt, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một chú chó.

Anh ta đã từng tuổi này, ngày thường ít khi làm ra hành vi bất nhã nhưng lúc này biểu cảm của anh ta suýt nữa đã đóng băng.

Đột nhiên tỉnh ngủ, bên người lại nhiều thêm một sinh vật khổng lồ, dù là ai thì cũng bị làm cho kinh hoảng.

“Tỉnh rồi sao?”

Khương Nặc ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng.

Trịnh Nhất Hiên gật gật đầu, anh ta lấy lại tinh thần, cẩn thận đánh giá không gian trong chiếc xe.

Cô Vu lái xe, người trẻ tuổi đẹp trai trầm mặc ngồi bên cạnh lúc này đã kéo cao cổ áo, yên tĩnh nghỉ ngơi.

Con chó bên cạnh anh thật sự quá to, dưới ánh sáng mơ hồ, anh ta nhận ra hình như đây là một con ch.ó chăn cừu.

Nhưng trên đời lại có một con ch.ó lớn như vậy sao?

Trong lòng Trịnh Nhất Hiên kinh ngạc cảm thán, hẳn là con ch.ó này lên xe lúc anh ta đang ngủ, trước giờ anh ta ngủ rất nông, có động tĩnh gì là tỉnh ngay, từ đó có thể thấy dọc theo đường đi con ch.ó này rất an phận.

Trịnh Nhất Hiên ghé mắt nhìn bộ dáng an tĩnh vững vàng của nó, càng nhìn lại càng thích.

Cuối cùng anh ta cũng rõ sinh vật to lớn bảo vệ bọn họ trên đường tới căn cứ là thứ gì.

Sinh vật to lớn gì chứ, chỉ là một con cún to xác mà thôi.

Nghĩ đến đây, Trịnh Nhất Hiên không khỏi bật cười, cũng âm thầm kính sợ đám người Khương Nặc thêm một phần.

Đêm tối thật sự là quá lạnh lẽo.

Tố chất thân thể của Trịnh Nhất Hiên vẫn xem như là tốt, còn mặc rất dày nhưng lúc ngồi trên xe vẫn cảm giác hơi se lạnh.

Trên đường đi anh ta đã đưa ra yêu cầu sẽ cùng Khương Nặc luân phiên lái xe nhưng Khương Nặc lại cự tuyệt.

“Không sao đâu, dù sao cũng sắp hết xăng rồi, đường phía trước càng ngày càng khó đi, không lâu nữa chúng ta sẽ phải bỏ xe đi bộ thôi.” Khương Nặc nói.

Cô nói không sai.

Trịnh Nhất Hiên cảm giác rõ ràng đường đi càng ngày càng xóc nảy, đã không còn là đường quốc lộ bằng phẳng nữa, nhiều lúc còn phải đi đường vòng.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước một con đường nhỏ đã đứt gãy.

“Vừa lúc xe cũng hết xăng.” Khương Nặc nói: “Bỏ xe đi.”

Chiếc xe này bây giờ căn bản không đáng tiền, thứ bọn họ thiếu chính là xăng.

Trịnh Nhất Hiên xoa xoa đôi tay bị lạnh đến ửng hồng, mở đèn pin quan sát một hồi rồi xoay người nói với Khương Nặc: “Cô Vu, gần đây không có chỗ nào để tránh gió, cô kiên trì một chút, chúng ta đến phía trước xem thử xem có nơi nào có thể trú tạm không.”

“Được.”

Trịnh Nhất Hiên đã quen với việc săn sóc người khác, sau khi xuống xe, anh ta đi khắp nơi tìm củi, Khương Nặc chạy xe đến một chỗ kín đáo rồi thu nó vào không gian, sau đó mới quay về hội họp với người của mình.

Lúc này Trịnh Nhất Hiên đã thắp được đuốc, anh ta đưa một cây cho Vân Diệu nhưng Vân Diệu lại không phản ứng, không nói chuyện cũng không đưa tay ra nhận lấy.

Trịnh Nhất Hiên cũng không bực tức, Vân Diệu không phải người thường, trong lòng anh ta rất rõ ràng.

Anh không nhận chứng tỏ là anh không cần.

Trong lòng Trịnh Nhất Hiên ít nhiều vẫn cảm thấy tò mò về Vân Diệu, dù sao đây cũng chính là ân nhân cứu mạng của anh ta.

Anh thật sự quá an tĩnh, trông cứ như chẳng hứng thú với thứ gì, cũng chẳng để bụng chuyện gì, không muốn nói là xem như không nhìn thấy.

Từ ngày cõng anh ta từ hầm tối ra, Vân Diệu gần như chưa từng nói một câu nào với anh ta.

Khương Nặc cất xe quay về thì thấy một màn như vậy.

Cô nói với Vân Diệu: “Bảo anh cầm thì anh cứ cầm đi.”

TBC

Vân Diệu nhìn cô một lúc rồi nói: “Được.”

Trịnh Nhất Hiên có chút ngượng ngùng, lại đưa cây đuốc trong tay cho người trước mặt.

Lần này Vân Diệu đã nhận lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-333.html.]

Ba người một chó vòng qua đường quốc lộ nứt gãy nghiêm trọng, hiện tại đã là đêm khuya, tuy rằng ngày đêm trông chẳng khác gì nhau nhưng nhiệt độ ban đêm lại thấp hơn rất nhiều, gió cũng vô cùng lớn.

Gió lạnh gào thét thật sự khiến tai người ta muốn rơi xuống đất.

Thời tiết mỗi ngày một lạnh lẽo hơn.

Đi gần một tiếng đồng hồ thì Khương Nặc mới nhìn thấy một tòa nhà ở phía xa xa, hình như là một trạm dừng chân trên đường cao tốc nhưng hiện tại đã sụp đổ một nửa.

Nhưng mà bên cạnh vẫn còn có hiệu sách, quán ăn, cấu trúc vẫn hoàn hảo, hơn nữa còn mở rộng cửa.

Bên trong có không ít đống tro tàn, phỏng chừng là của những người trên đường đến căn cứ để lại.

Những thứ có thể dùng để đốt cũng không còn lại thứ gì.

Trịnh Nhất Hiên đi đường cũng sẽ tiện tay nhặt thêm củi, một mình anh ta ôm không hết, Khương Nặc cùng Vân Diệu cũng hỗ trợ, ba người đi đến nơi thì đã ôm theo được một bó củi lớn.

Trịnh Nhất Hiên lau dọn căn nhà cho sạch sẽ một chút, bật lửa nhóm củi, ánh lửa mau chóng lan tỏa sự ấm áp.

Hai chân gần như đã đông cứng bắt đầu lấy lại cảm giác.

Trịnh Nhất Hiên nhẹ nhàng thở ra: “Cô Vu, tôi biết trạm dừng chân này, xem ra chúng ta đã tới bên cạnh Hải Thành rồi.”

“Anh rất quen thuộc với đường sá Hải Thành sao?” Khương Nặc hỏi.

Trịnh Nhất Hiên đáp: “Tôi xuất phát từ Hải Thành rồi đi tới Nghi Thành, ít nhiều gì cũng quen thuộc đường đi, nhưng sau này động đất nghiêm trọng như vậy, không biết có thay đổi gì quá nhiều hay không.”

“Chúng ta còn cách trung tâm nghiên cứu khoảng bao xa?”

Trịnh Nhất Hiên lấy một tấm bản đồ mà anh ta đã đánh dấu ra, bắt đầu tìm kiếm vị trí của trạm dừng chân trên tấm bản đồ rồi trầm ngâm nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần đi thêm một ngày nữa là chúng ta sẽ đến nơi.”

Khương Nặc đã từng trông thấy tấm bản đồ này nhưng cũng chưa có cơ hội nhìn kỹ, lúc này cũng đưa tay nhận lấy từ tay Trịnh Nhất Hiên, anh ta có dùng bút chì vẽ một ký hiệu nho nhỏ bên cạnh Hải Thành.

“Đây chính là vị trí hiện tại của chúng ta.”

Sau khi mạt thế ập tới, thời gian Khương Nặc xem bản đồ tăng lên rất nhiều, dần dần đã quen với nó, ấn theo vị trí được đánh dấu trên bản đồ, ước chừng phải đi sáu tiếng nữa thì mới tới Hải Thành, còn muốn tới trung tâm nghiên cứu thì phải cần tới mười tiếng đồng hồ.

Nhưng đó là trong tình huống giao thông trên đường đi thuận lợi, thời gian thực tế chắc chắn sẽ nhân lên gấp bội.

Cụ thể là bao nhiêu lần thì còn phải xem là bọn họ sẽ gặp phải phiền phức gì trên đường đi.

Khương Nặc trải toàn bộ tấm bản đồ ra, phát hiện rất nhiều chỗ đã được Trịnh Nhất Hiên đánh dấu, Hải Thành, Nghi Thành và Vạn Thành đều có, có thể thấy anh ta đã chạy đến rất nhiều nơi để làm nhiệm vụ.

“Tình huống hiện tại của Hải Thành như thế nào?” Khương Nặc hỏi.

Trịnh Nhất Hiên khẽ nhíu mày: “Nói thật thì tôi cũng không biết, lúc tôi rời khỏi nơi đó thì Hải Thành còn chưa xảy ra động đất, sau này tôi ra ngoài phân phát vật tư, cũng chỉ nghe được một ít tin tức rời rạc mơ hồ, sau khi tôi vào Nghi Thành thì cũng mất hết liên lạc bên phía Hải Thành.”

“Mấy ngày nay anh quay về căn cứ mà vẫn không nghe ngóng được gì sao?” Trịnh Nhất Hiên thở dài nói: “Không có, những thông tin nghe được đều chẳng khác gì lúc tôi mới rời đi, gần Hải Thành cũng có hai căn cứ tầm trung của chính phủ, một căn cứ tầm trung của tư nhân, người sống sót đều tập trung ở những chỗ đó, rất ít người tìm tới Nam Giang.”

Khương Nặc cũng có ấn tượng với mấy căn cứ mà anh ta vừa nhắc qua nhưng kiếp trước cô cũng chỉ là nghe qua mà thôi, chưa từng tới những nơi đó.

Đặc biệt là căn cứ của tư nhân kia, hình như gọi là căn cứ Thái Thương, người muốn vào đó thì phải trải qua việc sàng lọc chứ không giống như mấy căn cứ của chính phủ cứ tới bao nhiêu là nhận bấy nhiêu cho nên cô nghe nói điều kiện sống và sinh hoạt của tù nhân ở nơi đó thoải mái hơn rất nhiều.

Sau này căn cứ bắt đầu phong bế thì đã dựng nên một hệ thống phân tầng, rất ít tin tức lọt ra ngoài nên tới giờ nó vẫn còn khá bí ẩn.

Nhưng hiện căn cứ này đã bị Khương Nặc phơi bày trên mặt cát.

Ở Hải Thành này, người có thực lực làm căn cứ tư nhân chắc chắn có liên quan tới họ Diệp gia kia.

Trịnh Nhất Hiên lại nói sơ qua hiểu biết của anh ta về Hải Thành.

Hải Thành một mặt tựa biển, địa thế thấp, nếu so sánh với các thành thị khác Hải Thành sẽ bị ngập lụt rất nhanh, cơn mưa to ba ngày đó đã khiến gần một nửa số người mất tích.

Nước dâng lên quá nhanh, lúc ấy đám người Trịnh Nhất Hiên chỉ kịp bảo vệ một vài chuyên gia và tài sản bí mật của chính phủ rời đi, công tác cứu viện người dân bình thường diễn ra vô cùng gian nan và khó khăn.

Tám tháng sau, ngập lụt ở các nơi bắt đầu rút đi, từng mảng đất dần dần lộ ra, chỉ có Hải Thành vẫn chìm trong nước, nước bẩn cao gần hai mét đến cuối cùng vẫn không hề rút đi.

Hải Thành là thành phố lớn, mật độ dân cư đông đúc nên lượng người tử vong cũng nhiều, sau khi mưa to ngớt đi, trong thành thị xuất hiện dịch bệnh nghiêm trọng khiến những người còn sống sau cơn lũ cũng sụt giảm nhân số trên diện rộng.

Trịnh Nhất Hiên lúc ấy đi theo đại đội đưa người sống sót đến căn cứ, trong lúc đó anh ta cũng biết vợ mình đã đến trung tâm nghiên cứu.

Nhưng anh ta thật sự không có cơ hội đi gặp vợ mình, hai người chỉ có thể gián tiếp thông qua đồng nghiệp để nghe ngóng một chút tin tức của đối phương.

Trịnh Nhất Hiên bên này chỉ biết Chu Duyệt Nghiên đi theo giáo sư nghiên cứu một loại hạt giống đặc thù.

Anh ta vẫn luôn biết sự tồn tại của dự án này, chủ yếu là Chu Duyệt Nghiên cùng giáo sư và đoàn đội thực hiện, cô ấy đi theo giáo sư vừa học vừa làm.

Sau khi nhận được tin tức thì Nghi Thành xảy ra động đất nghiêm trọng, Trịnh Nhất Hiên lại đưa đội đến Nghi Thành, từ đó cũng không còn nghe được tin tức về vợ mình nữa.

Trung tâm nghiên cứu nằm ở chỗ giao giữa Hải Thành và Vệ Thành.

Nơi này từng có một khu nhà xưởng của quân đội được xây dựng trên núi, sau mạt thế thì nhà xưởng này cũng bị dẹp bỏ, biến thành trung tâm nghiên cứu tạm thời, bọn họ triệu tập toàn bộ lực lượng có thể triệu tập để chuẩn bị cho hai giai đoạn thực nghiệm cuối cùng của dự án nghiên cứu hạt giống đặc thù.

Trước khi Trịnh Nhất Hiên tới Nghi Thành còn từng hộ tống một lô vật tư tới khu lân cận trung tâm nghiên cứu.

Đây là lần mà anh ta và vợ ở gần nhau nhất kể từ khi mạt thế ập đến.

Đáng tiếc cả hai đều mang nhiệm vụ trên người nên không thể nào gặp nhau.

Nói tới đây, trên mặt Trịnh Nhất Hiên chợt lóe lên một tia u sầu nhàn nhạt.

Loading...