Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 350

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:03
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc âm thầm lắc đầu.

Quả nhiên cô đã đoán sai, nhà họ Văn cũng không phải đối tượng hợp tác đáng tin cậy.

Dù vậy, có lẽ lúc đó Vân Diệu cũng không tìm được người nào tốt hơn.

Nhưng nhà họ Văn quá phức tạp, lòng người tán loạn, khó thành việc lớn.

Có một số việc cần phải có một bầu nhiệt huyết mới có thể làm được.

Khương Nặc không cảm thấy mình cao thượng bao nhiêu, cô là người ích kỷ, cũng sẽ suy nghĩ kỹ càng ưu nhược điểm của mỗi chuyện, nhưng nếu trong đầu chỉ có những thứ này thì không thể sáng tạo ra được kỳ tích.

Văn Vịnh Vi hiểu biểu cảm của Khương Nặc, nói với cô: “Đừng vội thất vọng về tôi, có lẽ tôi ích kỷ, nhưng tôi biết lựa chọn như thế nào mới là đúng. Trong thời gian ba tháng, tôi sẽ để căn cứ được khởi công. Đây cũng sẽ không phải là căn cứ tư nhân của nhà họ Văn mà là căn cứ thuộc về các người, tôi sẽ dùng thành ý của tôi để chứng minh.”

“Đến cả căn cứ mà cô cũng không muốn, vậy cô muốn cái gì?”

Để xây dựng một căn cứ, nhà họ Văn sẽ phải bỏ ra rất nhiều rất nhiều.

Nhưng xem ra, Văn Vịnh Vi tuyệt không để ý.

Cô ta vuốt lại tóc, dịu dàng nói: “Tôi muốn nắm giữ vận mệnh của mình, muốn trở thành người may mắn trong quá trình tiến hóa.”

Cô ta chỉ vào vị trí trái tim của mình.

“Tôi có bệnh tim bẩm sinh, từng có người nói tôi không sống quá 26 tuổi, nhưng bây giờ tôi đã 28. Thịt của động vật biến dị mang lại cho tôi sức khỏe, khiến cơ thể tôi càng ngày càng tốt hơn. Nếu như tôi vẫn luôn ăn như vậy thì bản thân tôi chính là người trên người rồi, tại sao phải cần dựa vào nhà họ Diệp? Sau khi gả tôi cho Diệp Huy Dương, mấy lợi ích mà nhà họ Văn nhận được có liên quan gì đến tôi nữa đâu? Nhà họ Văn nhiều người như vậy, trong thời tận thế mà được đủ ăn đủ uống sống đến tận bây giờ là quá được rồi, còn muốn bảo vệ bọn họ cả đời nữa sao? Thế đạo này đã thay đổi, nào có chuyện tốt như vậy nữa.”

Nói xong những lời này, Văn Vịnh Vi cũng trầm mặc nhìn ngọn lửa trong lò sưởi.

Khương Nặc không cắt ngang lời cô ta, cũng không đáp lại.

Dù sao thì chuyện này kỳ thật cũng không liên quan gì đến cô.

Trước khi rời đi, Văn Vịnh Vi tựa như nghĩ tới điều gì đó, cô ta nhìn Khương Nặc, đột nhiên nói: “Thật ra có một việc, tuy rằng rất khó xảy ra nhưng nếu như cô sẵn lòng giúp tôi thì cô muốn đưa ra điều kiện gì cũng được.”

Cô ta nói thêm: “Ý của tôi là cô muốn gì cũng được, thậm chí sau này tôi cũng có thể làm việc cho cô, chỉ xem cô có chịu giúp đỡ hay không thôi.”

“Chuyện gì?”

Khương Nặc không tin cô ta chợt nghĩ ra, chỉ sợ là đã muốn nói từ lâu nhưng mãi không tìm được cơ hội, đến cuối cùng mới nhắc tới mà thôi.

“Tôi muốn có con với thầy.” Văn Vịnh Vi nhỏ giọng nói: “Có thể là thụ tinh nhân tạo, cũng có thể là hình thức khác.”

Khương Nặc sửng sốt một chút.

Hiện tại Vân Diệu đang ngồi ở trong phòng nghỉ nhưng thật ra những lời mà Văn Vịnh Vi nói thì anh vẫn có thể nghe được rõ ràng, không biết lúc này anh sẽ có biểu cảm thế nào đây.

Nghĩ đến đây, Khương Nặc không hiểu sao có chút buồn cười.

Văn Vịnh Vi không có nửa phần xấu hổ: “Có thể cô thấy buồn cười nhưng nếu như suy nghĩ kỹ thì điều này chẳng phải đáng tin cậy hơn chuyện hôn nhân mà ông nội tôi đấu tranh đó sao?”

Khương Nặc nói: “Chuyện này cô phải đích thân nói với anh ấy, tôi không giúp được.”

Văn Vịnh Vi gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa.

Trước khi đi, Văn Vịnh Vi quay đầu lại, mỉm cười nhìn Khương Nặc.

Đây cũng là góc độ đẹp nhất của cô ta, cô ta quá biết cách thể hiện bản thân, một khuôn mặt tinh xảo, khí chất lười biếng quyến rũ, dáng người mềm mại cao gầy, đâu đâu cũng là mỹ nhân.

Khương Nặc phản ứng bình thản, cô là gái thẳng, không lay động được.

Tổng giám đốc Văn còn chưa nói hết sao?

“Cô Vu, cô là khách quý của nhà họ Văn chúng tôi, nếu cô có bất kỳ nhu cầu gì thì cô cứ nói cho Trần Chính Vũ, tôi nhất định sẽ làm cho cô.”

Nói xong, Văn Vịnh Vi mang theo vệ sĩ rời đi.

Lúc này, Trần Chính Vũ mới trở lại đại sảnh.

Khương Nặc mang nước và thức ăn do Trần Chính Vũ mang đến lên phòng trên lầu hai, đưa cho Chu Duyệt Nghiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-350.html.]

“Cô có nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài không?” Khương Nặc hỏi cô ấy.

Chu Duyệt Nghiên trả lời: “Nói thật thì tôi có ghé tai vào cửa nghe một lúc nhưng chẳng nghe thấy cái gì cả, lại không dám mở cửa nên đành bỏ cuộc.”

Đây không phải là nói dối, Khương Nặc quả thật không hề nghe thấy tiếng mở khóa nào.

Nếu như Chu Duyệt Nghiên mở cửa, cô nhất định có thể phát hiện ra được.

Khoảng cách từ lầu hai đến đại sảnh ở lầu một rất xa, lại có cánh cửa chặn lại, phía dưới nói chuyện cũng không lớn tiếng nên quả thật không nghe được cái gì.

Thật ra cho dù cô ấy có nghe thấy, đối với Khương Nặc mà nói cũng không có vấn đề gì.

Nhà họ Diệp và nhà họ Văn không có quan hệ trực tiếp với cô, càng không liên quan đến những bí mật của cô.

Việc Chu Duyệt Nghiên tiếp xúc với những người này chỉ là vấn đề thời gian.

“Cô ăn chút gì đi rồi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, đoán chừng không lâu nữa chúng ta lại phải lên đường.” Khương Nặc nói, ánh mắt nhìn về phía bóng tối mênh m.ô.n.g ngoài cửa sổ: “Mấy ngày tới sẽ còn lạnh hơn nữa.”

Chu Duyệt Nghiên gật đầu.

Cô ấy thực sự mệt mỏi, cả về tinh thần lẫn thể xác.

Sau tận thế, để dự án hạt giống đặc biệt nhanh chóng có đột phá, cô ấy đã cùng với các học trò của mình làm việc không quản ngày đêm, đến khi dự án bị hủy bỏ, cô ấy lại đến căn cứ Thái Thương. Để có thể đứng vững gót chân ở đó, cô ấy cũng chưa từng dừng làm việc.

Thân thể suy yếu, mệt mỏi kéo dài, còn có bôn ba mấy ngày liên tục khiến cô ấy sức cùng lực kiệt, nằm ở trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ đây cũng là một cơ hội để cho cô ấy có thể hơi thở dốc một chút.

Tình huống trước mắt đã không còn là chuyện mà cô ấy có thể xử lý được. Ở trong lĩnh vực mà cô ấy không am hiểu, cô ấy chỉ có thể tin tưởng cô Vu.

TBC

Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.

Khương Nặc nói với cô ấy: “Lúc ngủ cô có thể lấy mặt nạ phòng độc ra, khóa cửa lại, đừng kéo rèm cửa ra. Phòng này chỉ có tôi tiến vào, ngoại trừ tôi ra thì với bất cứ ai cô cũng đều có thể nổ súng.”

Chu Duyệt Nghiên lần nữa gật đầu: “Tôi hiểu.”

...

Sau khi Khương Nặc rời khỏi đó liền đi tìm Vân Diệu.

Phòng của anh là phòng lớn nhất, vừa nhìn đã biết đây là một căn phòng đôi, đồ đạc nhiều nhất, chiếc giường trông cũng rất thoải mái.

Anh đang ngồi ở bên cạnh lò sưởi đọc sách.

Nhìn dáng vẻ trầm tĩnh này của anh, Khương Nặc đột nhiên muốn trêu chọc anh, bước tới nói: “Tổng giám đốc Văn nói muốn sinh con với anh, anh cảm thấy thế nào?”

Vân Diệu khép sách lại, khẽ nhíu mày.

Có lẽ là bị lửa trong lò sưởi làm nóng lên nên lỗ tai anh ta có một chút phiếm hồng.

Một lúc lâu sau, anh hạ giọng nói: “Sẽ không có ngày đó.”

Khương Nặc cảm thấy dáng vẻ của anh rất thú vị, nhưng thấy anh nghiêm túc như vậy nên cô không tiếp tục nói cái này nữa.

Đóng cửa lại, lấy ra một cái bếp pha trà từ trong không gian, pha một bình trà, hai người cùng nhau uống.

“Lúc nào chuẩn bị đi?” Cô hỏi.

“Ngày mai.” Anh nói khẽ.

Lần này đến nhà họ Văn, đối với Vân Diệu mà nói chắc hẳn rất thất vọng.

Chờ đến khi đêm vĩnh cửu kết thúc, nhiệt độ không khí tăng trở lại, sinh vật biến dị sẽ bắt đầu sinh sôi nảy nở với số lượng lớn.

Không lâu nữa, sinh vật biến dị của đại dương sẽ tràn lên đất liền, mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Nhưng cho dù ở thời điểm này, nhà họ Văn vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để đầu tranh vì lợi ích của chính mình. Khi căn cứ được xây dựng xong, lại thật sự là điều anh muốn sao?

Nghĩ tới đây, Khương Nặc nhìn lên trên bàn, quyển sách kia Vân Diệu đã sắp đọc xong, chỉ còn lại vài trang cuối cùng.

Loading...