Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 357

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:18
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bận rộn suốt mấy ngày, miễn cưỡng đã thu dọn xong phòng ốc trong biệt thự số bốn, có thể cho người vào ở.

Cửa sổ của phòng chứa quần áo ở gác xép lầu hai đã được đóng đinh toàn bộ, còn được trang bị thêm mấy chiếc lồng sắt chuyên dùng để nhốt chim biến dị.

Ngôn Tử Phàm trực tiếp dọn qua đó trước.

Chỉ cần trải một cái đệm trên lầu hai là ngủ được, tạm thời không cần thêm yêu cầu gì khác.

Lại qua non nửa tháng, dưới sự nỗ lực của Ngô Đại Giang cùng Lâm Khiếu, một phòng thí nghiệm đơn giản đã ra đời.

Lúc này, Chu Duyệt Nghiên cùng Đường Nguyệt cũng dọn qua đó.

Kế tiếp, Khương Nặc lên kế hoạch làm một hàng rào phòng thủ cho biệt thự số bốn.

Biệt thự số bốn là một căn biệt thự nằm độc lập, diện tích lại khá lớn, có thể trồng mấy loại cây biến dị, sau đó lại xây dựng một căn phòng chuyên dùng để nuôi sâu biến dị.

Khương Nặc muốn thử nuôi bọ cánh cứng biến dị, loại sinh vật này sinh sôi nẩy nở nhanh, ấu trùng không độc, mang đi chiên ăn cũng rất ngon, còn có thể cung cấp nguồn protein phong phú.

Trước mạt thế, bọ cánh cứng cũng là một món côn trùng thường thấy, ở nước ngoài còn có không ít nhà xưởng chuyên nuôi trồng loại bọ này.

Chỉ là hiện tại cô còn chưa biết phải làm như thế nào.

Cô nỗ lực lục lọi trí nhớ về kiếp trước xem có thể tìm được manh mối nào hữu ích hay không nhưng vẫn còn chưa nhớ ra được gì.

Cô cũng nói ý tưởng này cho Ngô Đại Giang biết, Ngô Đại Giang cũng rất tán thành.

Nhưng chuyện cần làm thật sự rất nhiều, chỉ có thể tiến hành từng cái một.

Sau khi đám người Đường Nguyệt dọn vào, Vu Nhược Hoa chủ trương mời tất cả mọi người đến sân biệt thự số bốn ăn dê nướng nguyên con.

Bận rộn hơn nửa tháng trời, ngày nào cũng phải làm việc trong thời tiết giá lạnh, da dẻ cũng đã xuất hiện những vết thương lớn nhỏ khác nhau do giá rét, tiếp theo có thể chậm rãi làm việc, không cần vất vả như vậy nữa, cũng nên ăn một bữa thật ngon.

Lý Mộng đã rất quen thuộc với việc g.i.ế.c dê, cô ấy bắt lấy một con dê treo lên cao, cắt yết hầu, nhổ lông, liền mạch lưu loát.

Dê nướng nguyên con này chỉ cần làm sạch lông chứ không cần lóc da, lấy hết nội tạng ra ngoài, rửa sạch sẽ, rạch mấy nhát ở những phần thịt dày như khoang bụng và phần đùi sau của con dê, sau đó có thể bỏ gia vị vào trong bụng dê.

Hành băm, gừng thái lát, hoa tiêu, đại hồi, động tác của Vu Nhược Hoa vô cùng nhanh nhẹn, dùng muối và nước sốt ướp thịt dê.

Ngô Đại Giang dùng xiên sắt đ.â.m xuyên qua con dê rồi mang nó ra ngoài, lưu loát bôi dầu mè, bọn họ đã làm xong một chiếc lò nước tạm thời, bên dưới đã nhóm lửa, chờ than lửa cháy lên thì bắt đầu xoay xiên sắt để con dê được chín đều.

Vu Nhược Hoa tính toán tỉ mỉ, tìm được ba bốn hộp sắt đặt bên cạnh lò nướng để hứng mỡ dê nhỏ xuống trong khi nướng.

Rau được xào bằng mỡ dê này vô cùng thơm ngon.

Thịt dê còn chưa chín nhưng mùi hương đã tỏa ra khắp nơi.

Người trước nay chẳng quan tâm gì tới món ngon như Chu Duyệt Nghiên cũng không nhịn được nhìn ra sân liên tục.

Vu Nhược Hoa phụ trách nướng, Đường Nguyệt giúp đỡ bà ấy.

Có thể nhìn ra sau khi tới doanh địa này, Đường Nguyệt đã mở lòng và thả lỏng hơn một chút, không còn bộ dáng căng thẳng miễn cưỡng như trước kia.

Sự quen thuộc với Vu Nhược Hoa ở một số phương diện nào đó rất có tác dụng trong việc tiếp cận bà ấy, gần đây hai người đều cùng nhau làm việc, nấu cơm, có thêm người giúp đỡ, đồng thời cũng có thêm người tâm sự.

Ngôn Tử Phàm trông thấy tất cả, trong lòng cũng vô cùng kiên định, lại cảm thấy may mắn vì bản thân đã quyết định tới đây.

Cách ánh lửa, cậu nhìn Khương Nặc đang ngồi ở phía bên kia lò nướng.

Gương mặt của cô bị lửa làm cho nóng lên, chóp mũi hơi hơi phiếm hồng, đang ngồi bên cạnh mẹ cô, bộ dáng vô cùng thả lỏng.

Nếu rời khỏi doanh địa này thì khó mà có thể trông thấy bộ dáng đó của cô.

Ngôn Tử Phàm bước qua rồi ngồi xuống bên cạnh Khương Nặc, dưới sự chào mời của Vu Nhược Hoa, Chu Duyệt Nghiên và Lý Mộng cũng bước sang đó ngồi.

Dê nướng nguyên con thật sự quá thơm.

Dưới ngọn lửa, nước thịt và dầu mè hòa quyện vào nhau, chảy xuống phát ra tiếng xèo xèo, da dê đã bắt đầu xém cạnh, hơi quéo lại một chút.

Tùy tay xé một miếng nhưng rồi lại ăn tới mức miệng đầy mùi thịt, căn bản là không thể dừng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-357.html.]

Còn m.á.u dê và lòng dê đều được Vu Nhược Hoa giữ lại cho bữa ăn tiếp theo.

Ăn uống no say rồi, Khương Nặc thần thanh khí sảng, thừa dịp tâm tình không tồi, cô gọi Ngôn Tử Phàm sang một bên rồi nói: “Bắt đầu từ ngày mai, em theo chị học dùng đao.”

TBC

Kiếp trước, ban đầu Khương Nặc chỉ nhìn lén Trần Chính Vũ tập thể dục buổi sáng để học trộm và rèn luyện một ít kỹ xảo.

Sau này giãy giụa ở mạt thế nhiều năm, thời gian càng dài, bản thân càng mày mò được không ít.

Sau khi sống lại, cô thông qua những video trên mạng để tổng kết và thay đổi một số chiêu thức mà bản thân đã đúc kết, sau này cô báo danh học vật lộn thì đã học được thêm một số sát chiêu từ chỗ huấn luyện viên.

Trên cơ bản thì đều là do cô tự mày mò, tự mình luyện, về sau còn có Vân Diệu dạy cô một ít thủ pháp và kỹ xảo ra chiêu cơ bản, nhưng Ngôn Tử Phàm tạm thời không cần học những thứ này.

Khác với việc thiết kế toàn bộ hệ thống và kế hoạch huấn luyện như Lý Mộng đã làm với Ngô Tiểu Giang, từ cơ sở đến lý thuyết rồi đến thực chiến, bản thân cô chỉ chú trọng vào những chiêu thức thực chiến.

Cũng may Ngôn Tử Phàm là một tuyển thủ có thiên phú ở phương diện này.

Không cần phải tốn quá nhiều công sức để bồi dưỡng sự tập trung và chuyên chú cho cậu.

Cô bước vào biệt thự số bốn quan sát tình huống.

Dù sao Ngôn Tử Phàm cũng đã lớn như vậy, lúc trước là vì sinh tồn nên mới phải ở chung với Đường Nguyệt, nhưng bây giờ đã đến biệt thự, hai người đương nhiên cũng tách ra.

Chu Duyệt Nghiên ở trên lầu ba, phòng thí nghiệm cũng được dựng ở gác xép lầu ba, cô ấy có một căn phòng nhỏ vừa đủ đặt một chiếc giường, thuần túy là một nơi để ngủ.

Nhưng căn phòng nhỏ này cũng có ưu điểm của nó, chính là vô cùng ấm áp.

Không gian nhỏ, chỉ cần một chậu than là bầu không khí sẽ mau chóng ấm lên bằng không nhiệt độ sẽ tăng lên rất chậm.

Phòng để quần áo trước kia được cải tiến thành một căn phòng nhỏ độc lập, dùng để đặt linh nhưỡng, cô ấy chuẩn bị thí nghiệm với nhiều loại thực vật khác nhau, dùng linh nhưỡng để tối ưu hóa hạt giống.

Sau khi thương nghị với Khương Nặc, mục tiêu đầu tiên của cô ấy chính là cây du mang về từ Càng Sơn.

Cây du đã tự mình biến dụ, dịch nhầy đặc thù kia có rất nhiều điều khiến cô ấy cảm thấy vô cùng tò mò.

Hơn nữa tính ứng dụng của cây du này rất cao, lá cây có thể mang đi nuôi vịt nuôi dê, còn có thể nở hoa, nói không chừng tương lai có thể dùng để nuôi ong.

Chu Duyệt Nghiên trúng độc nên tình trạng cơ thể cũng không được tốt lắm, nhưng khi đến doanh địa này, được ăn thức ăn chứa linh khí mà Vu Nhược Hoa nấu, lâu ngày cũng có thể cải thiện được một chút.

Cũng không cần cố quá làm gì, những ảnh hưởng cứ tới một cách âm thầm, cứ chậm rãi tốt lên là được.

Đường Nguyệt ở lầu hai, Ngôn Tử Phàm ở lầu một.

Lầu một được trang bị nhiều chiếc lồng riêng biệt để nhốt sinh vật biến dị, ở ngoài sân cũng có một vài chiếc lồng.

Ngôn Tử Phàm ở lầu một, đồng thời nhận nhiệm vụ bảo vệ hai người còn lại ở trong biệt thự này.

Mà Đường Nguyệt cùng Chu Duyệt Nghiên là phụ nữ, để bọn họ ở lầu hai lầu ba, ngày thường qua lại cũng thuận tiện hơn một chút.

Khương Nặc đi dạo xung quanh biệt thự số bốn, lúc này Vu Nhược Hoa vừa mới mang vật tư tới nơi.

Những thứ này đều là Khương Nặc nhờ bà ấy chuẩn bị.

Có xà phòng thơm, xà phòng, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lông và mấy món đồ phục vụ sinh hoạt hằng ngày.

Cũng có thịt khô, lạp xưởng, đồ hộp, đồ chua, gạo, muối, dầu ăn và mấy thứ vật tư để sinh tồn.

Giường đệm đã sớm chuẩn bị từ lâu, Vu Nhược Hoa lại mang đến cho bọn họ một ít quần áo.

Ở doanh địa có máy may, hiện tại Vu Nhược Hoa và Lý Mộng đều biết dùng, có một vài bộ quần áo là hai người bọn họ may nhưng đa số vẫn là thành phẩm có sẵn.

Đường Nguyệt nhận lấy mấy thứ này, miệng không ngừng cảm ơn.

Bên ngoài trời giá rét, trừ phi cần thiết thì bọn họ gần như không ra ngoài.

Khương Nặc cũng mang tới hai bộ đàm, một cái cho Chu Duyệt Nghiên, một cái cho Đường Nguyệt để bọn họ tiện liên lạc với nhau.

Trong phòng ngủ của Ngôn Tử Phàm chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn nhỏ, ngoài ra thì không còn thứ gì khác, trong góc là một chiếc túi cói to, chính là hành lý của cậu.

Có rất nhiều thứ trong đó như chăn bông và quần áo đều là do những hương dân trên đường tị nạn tặng cho cậu ngày đó và cậu vẫn dùng cho tới bây giờ.

Loading...