Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 364
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:33
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng không nói tỉ mỉ nhưng Ngôn Tử Phàm vừa nghe đã biết người đó là Vân Diệu.
Cậu từng gặp qua Vân Diệu, tuy rằng Vân Diệu chưa từng nói với cậu một câu nào nhưng cậu có thể cảm giác được người này rất lợi hại, lúc có mặt người này, Khương Nặc cũng sẽ lỏng một ít, không đề phòng như bình thường nên cũng khiến Ngôn Tử Phàm sinh ra một loại cảm giác an toàn.
Nếu là anh đưa tới thì cũng không có gì kỳ quái.
Đã có sẵn lồng gỗ, tổng cộng một trăm ô, Ngôn Tử Phàm bỏ từng con chim biến dị vào đó, kiểm kê một hồi, vừa vặn ba mươi con.
Từ giờ trở đi, số lượng trứng chim cũng sẽ tăng lên một số lượng lớn.
Quyết tâm muốn trở nên cường đại của Ngôn Tử Phàm càng thêm mãnh liệt, không cần Khương Nặc chỉ điểm cái gì, cậu đã cẩn thận khóa kỹ lồng gỗ, lấy một miếng thịt cho vào trong rồi nói: “Khương Nặc, em nghe anh Ngô nói sẽ lắp thêm hệ thống cảm âm vào lưới phòng ngự, em cảm thấy không cần đâu, bình thường em đều ở đây, chỉ cần có người tới gần thì bọn chúng sẽ tông cửa ầm ĩ, có tác dụng hơn hệ thống cảm âm nhiều. Em sẽ bắt một con chim trống mang tới lầu ba để cô Chu cảnh giác một chút.”
“Được.”
Khương Nặc cảm thấy biện pháp này cũng ổn.
Từ khi Chu Duyệt Nghiên chuyển đến biệt thự số bốn thì không rời khỏi đây nữa, lần trước Khương Nặc đưa rễ củ biến dị cho cô ấy thì cô ấy gần như chẳng bước ra khỏi phòng, chỉ một lòng làm nghiên cứu.
Mấy chuyện cơm nước Đường Nguyệt sẽ lo liệu, quan hệ giữa hai người họ cũng không tệ.
Gần đây Đường Nguyệt nếu không làm việc cùng Vu Nhược Hoa thì sẽ tìm Chu Duyệt Nghiên tâm sự, trạng thái tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, Ngôn Tử Phàm cũng yên tâm, bắt đầu dồn hết tinh lực tăng cường sức mạnh của mình.
...
Từ biệt thự số bốn về nhà, A Muội vẫn còn đang triển lãm mấy món đồ chơi của nó cho Biên Mục xem nhưng Biên Mục hoàn toàn quen thuộc với mấy thứ này của A Muội vì cái nào nó cũng có.
Nó lẳng lặng nhìn A Muội biểu diễn.
Két nước lầu ba đã đóng băng, Khương Nặc lười đợi tuyết tan nên trực tiếp lấy nước trong không gian ra dùng, nước sinh hoạt thì dùng nước mưa, nước uống thì dùng nước suối.
Vu Nhược Hoa lại đến lầu một dọn dẹp, bảo đảm trên lầu ấm áp, Biên Mục thấy thế thì cũng chạy theo giúp Vu Nhược Hoa kéo gỗ.
Sức nó lớn, kéo thế nào cũng không tốn sức, động tác cũng linh hoạt.
Vu Nhược Hoa bị nó làm cho mềm lòng, thừa dịp A Muội không chú ý, nhanh chóng nựng nịu Biên Mục, càng nhìn càng thuận mắt.
Nhưng A Muội lại nhìn chằm chằm bà ấy, Khương Nặc đã thất thủ, không thể để Vu Nhược Hoa bị bé ba này quyến rũ!
Sau đó, A Muội gần như luôn kề cạnh Vu Nhược Hoa, nhìn bà ấy như hổ rình mồi.
Ngay cả khi Vu Nhược Hoa lén nhìn Biên Mục thì nó cũng kêu ăng ẳng giả vờ khóc lóc.
Vu Nhược Hoa bị nó làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ đành an ủi: “Rộng lượng một chút, người ta là khách, hiểu chưa?”
Buổi tối, Vu Nhược Hoa ôm A Muội về phòng ngủ, Biên Mục lại theo Khương Nặc vào phòng.
Khương Nặc đến chỗ Vu Nhược Hoa trước, chơi đùa cùng A Muội một hồi, đút cho nó ít nước suối.
Lúc này A Muội rất ngoan, đầu chó đầy lông vẫn luôn cọ cọ vào người cô, móng vuốt đã thu lại, là bộ dáng hoa sen trắng nhu nhược đáng yêu, cứ kêu ăng ẳng hồi lâu.
Chắc là không ai nói với nó một con husky làm mấy động tác này trông rất giống một kẻ thậm thà thậm thụt.
Khương Nặc trở về phòng mình, khóa cửa kỹ càng rồi mới mang ổ chó của Biên Mục trong nhà container ra ngoài, còn có mấy món đồ chơi, chén ăn, lại đổ cho nó một đống thức ăn.
Đột nhiên lại cảm thấy hưng phấn lạ kỳ, chẳng lẽ đây là niềm vui khi làm một kẻ câu tam đáp tứ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-364.html.]
Đỉnh Đại Hưng.
Núi non trùng điệp, đêm đen vô tận, công cuộc tìm kiếm một chút ánh sáng của đội xây dựng trông có vẻ vô cùng nhỏ bé.
TBC
Lúc này Văn Vịnh Vi đang ngồi trong một căn phòng container.
Khu nhà này đã được mua trước mạt thế vài năm, khoảng hơn hai mươi ngàn tệ, thiết kế trang trí không tệ, trang thiết bị cũng đầy đủ hết. Căn phòng này của cô được thiết kế khác biệt, quy cách cao hơn phòng ở bình thường một chút, cũng tinh xảo hơn rất nhiều.
Đỉnh Đại Hưng quá lớn, chạy qua nhiều tỉnh thành khác nhau, trấn nhỏ này rất gần khu rừng rậm, mấy năm trước đã bị nhà họ Văn mua lại gần hết, những nhà xưởng ở trấn trên đều là của nhà họ Văn, dựa vào danh nghĩa của nhà xưởng để xây một lượng kho hàng lớn trên đỉnh núi, dùng để trữ vật tư.
Người ở trấn trên phần lớn đều là công nhân của nhà họ Văn, dưới sự sắp xếp của nhà họ Văn, những người này đều có thể sống ổn định kể từ khi mạt thế bắt đầu cho đến nay.
Chưa nói đến cảm kích, ít nhất là tất cả đều cảm thấy may mắn, đều biết nếu rời khỏi sự che chở của nhà họ Văn thì bọn họ căn bản không sống nổi.
Nơi này nghèo, vật giá rẻ, giá trị nhân công cũng thấp, hậu cần không phát triển, dưới sự kiến thiết của Văn Vịnh Vi, nơi này dần dần trở thành nơi trữ vật tư và khí giới, nhân lực cũng không thiếu, dần dần có thể trở thành một căn cứ tầm trung.
Có thể nói nhà họ Văn đã đổ hết của cải vào chuyện này.
Nhưng nói cho đến cùng thì đây đều là tài sản riêng của Văn Viễn Tùng, đều là mẹ của ông ta để lại cho ông ta, ông ta muốn xài thế nào thì xài thế đó, ông ta bị một đại sư ảnh hưởng, lúc nào cũng khao khát thân thể mạnh khỏe và cuộc sống trường thọ, trả giá một ít vật ngoài thân cũng chẳng làm sao.
Căn cứ này xây xong, người nhà họ Văn cũng có thể dọn tới đây, rời xa Hải Thành, thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Diệp, nói đến cùng thì ông ta không hề chịu thiệt.
Nhưng so với người ông luôn muốn vớt vát chỗ tốt từ chỗ đại sư, Văn Vịnh Vi lại có tính toán của mình.
Cô ta không muốn ở lại căn cứ này.
Quản lý căn cứ thật phiền toái, nắm quyền trong tay thì cũng phải gánh vác trách nhiệm, lương thực dự trữ cạn đi thì tất cả mọi người đều đến tìm cô ta đòi, Văn Vịnh Vi thật không có tâm tư xử lý.
Nếu đại sư muốn căn cứ này thì cứ xây xong cho ông ta là được, những chuyện khác Văn Vịnh Vi cũng không để ý, cô ta chỉ muốn bản thân sẽ là kẻ chiến thắng trong quá trình tiến hóa.
Chỉ khi bản thân đủ mạnh mẽ thì mới có thể chân chính nắm giữ vận mệnh của mình trong thời mạt thế.
Ông nội muốn duy trì vinh quang của nhà họ Văn, chuyện này đúng thật là quá sức.
Ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ bản thân còn khó giữ mà còn muốn bảo toàn gia tộc, cô ta chẳng rảnh rỗi dư hơi như vậy.
Chờ căn cứ xây xong, cô ta sẽ đến chỗ đại sư làm một cuộc giao dịch, đổi lấy một số đồ vật cần thiết.
Nghĩ vậy, ánh sáng trong mắt Văn Vịnh Vi dần dần trở nên u ám.
Thứ cô ta muốn, cô ta nhất định phải có được.
Cô ta sợ lạnh, đỉnh Đại Hưng cao hơn mặt nước biển rất nhiều, nhiệt độ càng thấp hơn những nơi khác, Văn Vịnh Vi đứng bên ngoài, chỉ cần hít một ngụm khí lạnh là khiến lục phủ ngũ tạng đều phát đau cho nên cô ta đa phần đều ở trong phòng sưởi ấm, toàn thân được gói gọn trong áo lông vũ dày nặng.
Cô ta có một đội bảo tiêu, ngoài việc trông coi nơi này thì còn có nhiệm vụ bảo vệ cô ta và Văn Vịnh Thần.
Văn Vịnh Vi cầm bình giữ ấm, mới vừa uống một ngụm trà nóng thì cánh cửa đã bị người ta đẩy ra.
Không khí lạnh tràn vào khiến Văn Vịnh Vi nhẹ nhàng nhíu mày.
Người không cần xin phép đã có thể vào phòng của cô ta cũng chỉ có Văn Vịnh Thần.
Văn Vịnh Thần giống cô ta, cả người đều bọc kín, trên mũ vẫn còn đọng tuyết, vừa đến đã sáp lại chỗ bếp lò, lầm bầm oán giận.
“Lạnh c.h.ế.t em.” Cậu ta mắng: “Sao cứ phải xây căn cứ ở đây, không biết nghĩ gì, thời tiết cứ thế này thì mọi người đều c.h.ế.t cóng! Ai biết khi nào màn đêm vĩnh cửu mới kết thúc? Thật là phí sức.”