Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:42
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong bầu khí quyển chứa đầy những hạt tro núi lửa, trong trận bão tuyết này bị kết băng rơi xuống nên không khí đã được thanh lọc rất nhiều. Nếu như tro bụi núi lửa không còn che khuất cả bầu trời nữa thì giá lạnh và đêm vĩnh cửu có lẽ cũng sẽ qua.

Thiên nhiên rất tàn khốc, nhưng khả năng tự thanh lọc cũng rất mạnh mẽ.

Mỗi ngày anh ta đều nghe đài, nhưng sau khi hầu hết những người sống sót tiến vào căn cứ thì đài được đổi thành mỗi tuần phát sóng một lần, cũng không nghe được tin tức gì mấy.

Từ đó anh ta chuyển thành giám sát nhiệt độ hằng ngày, lại quan sát bầu trời.

Vẫn là bóng tối khắp nơi nhưng nhiệt độ quả thật đang ấm lên từng chút một.

Khi nhiệt độ tăng lên đến âm 40 độ, mọi người đã có thể rời khỏi biệt thự, đi ra ngoài đi lại.

Năng lực thích ứng của con người cũng thật sự đáng kinh ngạc, lúc âm 30 độ đều cảm thấy sắp c.h.ế.t cóng, bây giờ âm 40 lại cảm thấy cũng chỉ như thế mà thôi.

Thời tiết có lạnh hơn nữa thì A Muội cũng sẽ ra ngoài đi dạo, nó đối với tuyết rơi đầy đất cũng không hề có cảm giác khó chịu, ngược lại rất vui vẻ.

Bên ngoài doanh địa lại đốt một đống lửa, ngoại trừ Chu Duyệt Nghiên không muốn ra ngoài thì mọi người ngồi vây quanh nhau.

Hồ chứa nước một lần nữa được sử dụng, các thiết bị sinh hoạt cơ bản như ống thoát nước cũng phải được kiểm tra tu sửa một lần.

Vu Nhược Hoa nướng gà tây, nhồi bột phết bánh rồi dán vào nồi sắt, Đường Nguyệt ở bên cạnh hỗ trợ bà ấy, động tác cũng rất nhanh nhẹn.

Ngửi mùi thơm của thức ăn, nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót, có một loại cảm giác thỏa mãn không quá chân thực, cảm thấy thật may mắn vì lại vượt qua một đợt này.

Lúc này, Lý Mộng ngẩng đầu giống như phát hiện ra cái gì đó, thoạt đầu cô ấy gần như không thể tin nổi, sau đó nhíu mày, lại nhìn chằm chằm một hồi lâu mới cuống quít kéo ống tay áo Khương Nặc, nói với cô:

“Khương Nặc, cô xem... Có phải trời sắp sáng rồi không?”

Nghe thấy lời của cô ấy, những người khác cũng đồng loạt ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi.

Quả nhiên, ở phía chân trời xa xa có một tia trắng mờ nhạt yếu ớt.

Đây là lần đầu tiên từ khi đêm vĩnh cửu kéo dài đến nay, ngẩng đầu nhìn thấy một chút xíu sắc trời.

Đó thực sự là một tia sáng le lói sau một khoảng thời gian dài tăm tối.

“Trời ạ... Là thật.”

“Là thật.” Ngô Đại Hà lẩm bẩm, cảm giác mãnh liệt khiến hốc mắt anh ta không khỏi đỏ lên: “Đêm vĩnh cửu sắp qua rồi... Nhiệt độ không khí dần ấm lên, thời gian lạnh nhất đã qua rồi.”

Mọi người đều im lặng.

Vô số lần dấy lên hy vọng, lại vô số lần nghênh đón thất vọng.

Thế giới này còn có thể khôi phục được sao? Hoặc là, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa?

Nhưng dù thế nào đi nữa, niềm vui trước mắt cũng là thật.

Khương Nặc cũng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi kia.

Cô biết, đã đến lúc phải chuẩn bị cho những gì xảy ra tiếp theo rồi.

...

Sau đó, mỗi ngày đều sẽ có một khoảng thời gian ngắn ngủi, bầu trời sẽ có chút ánh sáng, từ vài phút rồi dần dần kéo dài đến nửa giờ.

Mặc dù ánh sáng ảm đạm nhưng miễn cưỡng vẫn có thể thấy rõ đường.

Nhiệt độ không khí cũng tăng lên tới âm 25 độ, những người quen với cái lạnh khắc nghiệt căn bản không coi chuyện này ra gì, hoàn toàn tiếp tục với cuộc sống và công việc bình thường của mình.

Trong doanh địa cũng có nhiều âm thanh hơn, Lâm Khiếu và Ngô Đại Hà gõ gõ đập đập, giống như làm không hết công việc. Mỗi ngày Đường Nguyệt đều tới giúp Vu Nhược Hoa dọn dẹp chuồng nuôi gia súc, Lý Mộng cũng đi ra ngoài đốn củi.

Khương Nặc dẫn A Muội đi cùng Lý Mộng đến công viên rừng rậm một chuyến.

Khương Nặc chặt nhanh, Lý Mộng đứng ở bên cạnh chất lên xe, rất nhanh đã bảo A Muội kéo hai xe củi trở về.

Trong khi chặt cây, Khương Nặc cũng sẽ cẩn thận lắng nghe những âm thanh xung quanh.

Nhiệt độ không khí ấm lên, vạn vật hồi phục, cơn mưa axit mạnh cũng sắp qua được hai năm, ô nhiễm tạo thành do mưa axit sẽ bị tự nhiên thanh lọc một phần, công viên rừng rậm lớn như vậy, có thể sẽ có sinh vật biến dị.

Nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra.

Trên đường trở về, Khương Nặc nói: “Hai ngày nữa đi với tôi đến thị trấn Ngô Hưng một chuyến đi, nhìn xem bọn họ thế nào rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-368.html.]

Lý Mộng gật đầu: “Được!”

Có một chút ánh sáng xuất hiện ở trên bầu trời đại khái bắt đầu vào khoảng 10 giờ sáng, 10 giờ rưỡi thì hoàn toàn biến mất, lại lần nữa rơi vào bóng tối.

Khương Nặc tranh thủ thời gian, 8 giờ đi tới cửa biệt thự số 2, Lý Mộng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tuyết đọng quá sâu, thực sự không có cách nào để lái xe được, chỉ có thể đợi tuyết tan từ từ.

Hơn nữa mùi tuyết này thật sự không dễ ngửi.

Ngô Đại Hà và Lâm Khiếu làm một chiếc xe trượt tuyết đơn giản, được kéo bởi hai sợi dây thừng thô, phía sau được cải tiến từ một chiếc xe ba bánh chở hàng bỏ đi, có dây an toàn, vẫn có thể ngồi vững vàng.

Nỗi lo duy nhất của Khương Nặc chính là A Muội chạy loạn, kéo các cô vào trong mương.

Ánh mắt của con hàng này thật sự quá hưng phấn.

Hai người ngồi trên xe trượt tuyết, không đợi Khương Nặc gọi A Muội, nó đã tự mình đeo dây lên, vắt chân lên cổ chạy như bay ra ngoài.

Ngô Đại Hà vốn còn muốn điều chỉnh vòng dây một chút, sợ siết chặt cổ A Muội nhưng A Muội chạy quá vui vẻ, khí thế kia trực tiếp hất văng Ngô Đại Hà ra xa.

Gió lạnh gào thét không ngừng quất vào mặt, sắc mặt Khương Nặc cũng đầy vẻ thống khổ.

Lý Mộng ở bên cạnh càng hỗn loạn hơn.

Nhưng A Muội kéo xe trượt tuyết đã vui không dừng được. Công việc kéo xe trên tuyết này đã đốt cháy ngọn lửa linh hồn của nó, nó vui vẻ giống như có thể cất cánh bay lên.

Khương Nặc không còn cách nào khác đành phải xách chiếc ba lô từ dưới chân lên, lấy khẩu trang ra đeo lên rồi đội mũ vào, sau đó quấn khăn quàng quanh cổ, từ từ che khuất mặt và hai tai, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Bên kia, Lý Mộng khó khăn lắm mới thắt được dây an toàn, trước khi ra cửa cô ấy đã đeo khẩu trang và mũ, nhưng gió quất vào mặt vẫn vừa lạnh vừa đau, chỉ đành mò mẫm trong ba lô lấy ra một cái khăn choàng, trùm cả đầu lại.

Một hồi lâu sau Lý Mộng mới thích ứng được với trạng thái hỗn độn này, thò tay vào trong túi của mình lấy ra bình giữ nhiệt, muốn uống một ngụm nước ấm để xoa dịu cơn sốc.

Kết quả dưới đáy xe trượt tuyết đụng phải tảng đá, bật ngược lên trên, nếu không phải Khương Nặc phản ứng nhanh, đặt tay lên miệng bình giữ nhiệt nhanh chóng lấy đi thì cô ấy đã bị hắt nước lên mặt.

TBC

“Đợi lát nữa rồi uống.” Khương Nặc nói.

Lý Mộng đành phải gật đầu.

Cô ấy phát hiện Khương Nặc không gài dây an toàn, liền nhắc nhở cô: “Xe trượt tuyết này không an toàn đâu, cô có muốn cài dây an toàn vào không...”

“Không được.” Khương Nặc nói: “Như thế này thì nếu xe bị lật tôi có thể phản ứng nhanh hơn.”

Lý Mộng không phản bác được, chỉ có thể quấn khăn choàng lên đầu chặt hơn một chút.

Cũng may cũng không thật sự bị lật xe.

Đường đi hơi điên đảo một chút nhưng tốc độ thật sự rất nhanh, một đường gió cuốn mây tan, không bao lâu đã đến thị trấn Ngô Hưng.

Lúc này, xung quanh vẫn là một vùng tăm tối.

Khương Nặc bảo A Muội dừng lại, A Muội vẫn còn chưa thỏa mãn.

Bỏ xe trượt tuyết ở lại đây, Khương Nặc để cho A Muội có thể tùy tiện chơi, nhưng không được chạy xa quá.

Từ trên xe bước xuống, một chân giẫm vào trong tuyết, Lý Mộng cuối cùng cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Cô ấy đeo ba lô sau lưng, kéo khăn choàng trên đầu ra quấn lên vai, cùng Khương Nặc đi về phía thị trấn Ngô Hưng.

Lần trước tới đây, nhiệt độ không khí còn lạnh như thế này, mỗi ngày còn có mấy giờ có ánh sáng.

Lúc ấy Lý Mộng đi theo người trong thị trấn học cách trồng nấm, làm nhà nấm.

Nhưng sau đó thời tiết thực sự quá lạnh, chuyện nhà nấm vẫn không thu xếp được, chỉ có thể tìm một gian phòng nhỏ ở tầng ba để trồng một ít, đáng tiếc là chúng không phát triển tốt lắm.

Hai người đi bộ một lúc, đi thẳng tới rìa thị trấn.

Lý Mộng không khỏi có chút sững sờ, dù sao lần trước tới đây bọn họ đã bố trí lưới phòng ngự bên ngoài thị trấn, còn có người canh giữ nhưng bây giờ lại là tùy ý đi vào.

Lúc này thế giới là cả một màu đen kịt, chỉ có nơi xa có vài căn nhà đang đốt lửa.

Người trong thị trấn gần như đều biết các cô nhưng Lý Mộng cũng không dám sơ suất, cô ấy thuận tay nhặt củi của chủ nhà lên, lấy bật lửa ra, chậm rãi châm lửa rồi giơ lên cao.

“Không sao đâu, đi vào đi.” Khương Nặc nói, vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Loading...