Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:53
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quyết định xong mục đích, Khương Nặc bắt đầu cẩn thận nghiên cứu quy hoạch tuyến đường trên bản đồ, A Muội ở bên ngoài chơi đến đói bụng, chạy vào phòng trà đòi ăn, Khương Nặc lấy lò than và thịt ra, bảo Vân Diệu giúp đỡ nướng một chút.

Chờ cô ghi nhớ tuyến đường và chi tiết trong đầu một lần, thịt nướng cũng gần xong rồi.

Một người hai chó đều ăn một chút.

Vân Diệu không hứng thú với thức ăn thông thường, Khương Nặc bồi thường cho anh một cây măng, lột vỏ măng ra, măng non cắt miếng, cũng bỏ trên lò than để nướng.

“Anh ngược lại là rất biết ăn, cây măng này hiện tại là thứ đồ tốt nhất trong tay tôi hiện tại rồi.” Khương Nặc thấp giọng nói.

Vân Diệu hơi ngừng tay lại.

Nhìn vành tai anh nhanh chóng phiếm hồng, Khương Nặc suýt nữa bị chọc cười.

Người này cũng quá không có kinh nghiệm.

Ăn cơm xong, Khương Nặc để lại phòng trà cho Vân Diệu nghỉ ngơi, tự mình dẫn theo Biên Mục và A Muội trở về doanh địa.

Trước khi đi, vẫn phải nói một câu với mẹ, lại ở với bà một chút.

TBC

“Sáng mai đi sao?” Vu Nhược Hoa hỏi.

“Vâng.”

Khương Nặc dựa vào người mẹ, cùng nhau xem Luyến Tông mùa 2.

4 người khách nam, Vu Nhược Hoa tránh không được lại bình luận một phen, xem ra bà đối với kiểu chương trình như này vẫn rất hăng hái, Khương Nặc mở mục lục đã download ra, chương trình này thế mà có tất cả 6 mùa.

Tương tự Luyến Tông còn có mấy cái, đủ cho mẹ xem mấy năm.

Khương Nặc xem một lát là bắt đầu ngáp, Vu Nhược Hoa lay cô dậy, bảo cô uống sữa bò tắm rửa rồi ngủ tiếp.

Khí hậu quá lạnh, cô tắm rửa đều ở nhà trên cây trong không gian, rất lâu rồi không tắm ở biệt thự.

Thật ra biệt thự có lắp máy nước nóng, nhưng bây giờ lực ép nước không đủ, Vu Nhược Hoa lập tức đun cả một bồn tắm nước nóng, tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, ngả trên chiếc giường mềm mại, khỏi phải nói thoải mái biết bao nhiêu.

Thật ra trong không gian của Khương Nặc cái gì cũng có, nhưng lúc cô một mình, chỉ có đói bụng mới ăn gì đó, sẽ không nhớ trước khi ngủ phải uống sữa bò.

Mẹ thương cô, mới chú ý chăm sóc cô như thế.

Khương Nặc sờ lên cổ Vu Nhược Hoa, lần ra nút buộc linh nguyên.

Mỗi ngày đeo linh nguyên ở bên mình, cộng thêm những ngày này vẫn luôn uống nước suối, Vu Nhược Hoa nhìn qua thì trẻ tuổi hơn, nhưng cơ thể của con người hấp thu linh khí thật sự quá chậm.

Không có cách nào cả, trên trái đất có vô số giống loài, mà thích ứng nhanh chóng với linh khí để biến dị cũng chỉ có mấy chục loại, còn lại đều tiến hóa đào thải, con người chỉ là một trong số đó mà thôi.

“Mẹ, nhớ phải đeo.” Khương Nặc nói.

“Yên tâm đi, bảo bối của mẹ đó.”

Khương Nặc ngủ một giấc yên ổn, ngày hôm sau gặp Lý Mộng trước, bàn giao một số việc với cô ấy.

Sau đó lại dẫn Biên Mục đến biệt thự số 4, nói với Ngôn Tử Phàm: “Tình hình bây giờ không giống như trước, ngoại trừ phần đất trong doanh địa chúng ta, em cũng cần đi nhiều ở những khu vực xung quanh, phát hiện sinh vật biến dị thì cố gắng hết sức để loại bỏ, chị để Biên tướng quân lại, nó sẽ giúp em.”

Cô không thể luôn luôn dẫn theo Ngôn Tử Phàm, cũng phải để tự cậu đi rèn luyện.

Cậu có năng lực dựa vào chính mình để trở thành kẻ mạnh.

Khương Nặc có thể cung cấp trợ lực cho cậu, nhưng không thể thay thế cậu trưởng thành, có một số việc nhất định phải dựa vào kinh nghiệm của chính mình.

“Chỉ cần em còn sống, nhất định sẽ bảo vệ tốt doanh địa.” Ngôn Tử Phàm cam kết.

Biên Mục nghe hiểu ý Khương Nặc, nó dường như không quá muốn bị ở lại, nhưng vẫn thuận theo sự sắp xếp.

Khương Nặc nhìn đôi mắt đen nhánh của con chó, ôm cổ nó vuốt lông.

Không có cách nào cả, lần này là đến bờ biển, có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Cô có thể trốn vào nhà trên cây trong không gian bất cứ lúc nào, Vân Diệu cũng có sức tự vệ, mặc dù Biên Mục khoẻ mạnh, nhưng dù sao cũng không cần thiết đi theo mạo hiểm như vậy.

Ở lại doanh địa, có thể giúp Ngôn Tử Phàm, cũng có thể bảo vệ mọi người một chút, còn có thể chơi với Vu Nhược Hoa.

“Lần sau chúng tao sẽ dẫn mày theo.” Cô hứa hẹn.

“Ngao gâu.” Biên Mục cọ xát cô lhoong thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-390.html.]

“Ngao ngao ngao.” A Muội cũng dụi trên người cô tượng trưng mấy lần, thuận tiện gạt Biên Mục ra.

Tuyết đọng dần dần tan đi nhưng vẫn còn lại một ít.

Khương Nặc lấy giày trượt tuyết ra đưa cho Vân Diệu mỗi người một cái. Vân Diệu không cần người chỉ dạy, bản thân nhẹ nhàng bay ra ngoài, Khương Nặc cũng dùng sức đẩy hai gậy phóng hết tốc lực đi về phía trước.

Cả hai người đều có khả năng chịu lạnh, thể lực cũng đủ, đường đến căn cứ số một Nam Giang cũng quen thuộc nên chỉ mất nửa ngày đã đến gần căn cứ.

Nhiệt độ ở đây rõ ràng cao hơn mấy độ, tuyết đọng lại tan rất nhanh nên giày trượt tuyết lại trở nên bất tiện.

Khương Nặc muốn đổi xe lái thẳng vào bãi đỗ xe của căn cứ, nhưng lúc này bất cứ lúc nào cũng có xe ra ra vào vào, làm như vậy lại giống như quá kiêu căng nên dứt khoát đi bộ một lúc.

Cả cô và Vân Diệu đều có giấy chứng nhận căn cứ, đăng ký đi vào rồi trở về phòng của bọn họ ở khu chữ U.

Khương Nặc muốn tìm Trịnh Nhất Hiên nên cứ làm theo ước định của bọn họ, đi tới chỗ đăng ký dùng ám hiệu nhắn lại cho anh ta.

Anh ta nhìn thấy thì sẽ đến, không nhìn thấy thì chứng tỏ không có ở căn cứ.

Sau khi nhắn lại, Khương Nặc quyết định đi gặp Giang Cầm trước.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, khi cô đề nghị muốn tìm chủ nhiệm Giang thì lại được cho biết rằng Giang Cầm đã không còn làm việc ở Ban kỷ luật nữa.

Khương Nặc sửng sốt một chút: “Vậy bà ấy có còn ở căn cứ không?”

“Vẫn còn.”

Khương Nặc nhờ bọn họ liên hệ một chút, sau đó không lâu, đối phương cho cô một cái địa chỉ, nói là Giang Cầm đồng ý gặp cô.

Là khu vực thẻ bạc.

Khương Nặc không khỏi cảm thấy bất ngờ lần nữa, với vị trí trước đây của Giang Cầm thì cô còn tưởng rằng là ở khu vực thẻ trắng trung tâm nhất.

Đa số người ở khu vực thẻ bạc đều nhờ số vật tư quyên góp mà vào sống ở đây, tuy rằng hoàn cảnh không tệ, nhưng long xà hỗn tạp hơn một chút.

Khương Nặc cầm số nhà trực tiếp đi đến gõ cửa phòng Giang Cầm.

Rất nhanh, Giang Cầm liền mở cửa: “Vào đi.”

Bà ấy vẫn ăn mặc mộc mạc lịch sự, vẻ mệt mỏi trên mặt đã phai nhạt đi rất nhiều, xem ra gần đây nghỉ ngơi không tệ, trạng thái tinh thần rất tốt.

Trong phòng rất đơn giản, không có quá nhiều đồ dư thừa, sàn nhà trải một tấm thảm tập yoga cũ kỹ, xem ra vẫn luôn tập thể dục.

Khương Nặc suy nghĩ một chút, bây giờ gọi tổng giám đốc Giang và chủ nhiệm Giang cũng không thích hợp cho lắm, vì thế mới cất tiếng chào: “Bà Giang, từ khi chia tay đến giờ vẫn tốt chứ?”

Giang Cầm nghe thấy cách xưng hô này, lập tức nở nụ cười: “Cô không thể gọi một tiếng chị Giang được sao?”

Khương Nặc cũng cười: “Chị Giang.”

Giang Cầm rót cho cô một ly nước, hai người ngồi đối diện nhau, khoảng cách liền kéo gần hơn rất nhiều.

“Tôi biết cô đang rất tò mò không biết tôi bị làm sao.” Giang Cầm nói: “Mấy ngày nay có không ít người tới tìm tôi, tôi cũng đã giải thích với mọi người rằng tôi mệt mỏi quá, từ trước tận thế đến bây giờ không ngơi tay, không được nghỉ ngơi một phút nào cả, bây giờ sức khỏe xảy ra chút vấn đề chỉ có thể tạm thời lui xuống nghỉ ngơi.”

Nói tới đây, bà ấy dừng một chút: “Nhưng tôi biết là cô sẽ không tin nên tôi sẽ nói thật cho cô biết, tôi là vì đắc tội quá nhiều người, lại bị thế lực mà tôi không chọc nổi để mắt tới. Để giữ mạng, không muốn ở lại đầu sóng ngọn gió nữa nên tôi mới chủ động lui xuống. Trong tay tôi không có chức quyền thì không có quá nhiều giá trị, cứ khiêm tốn một chút trước, bảo vệ cái mạng đã rồi lại nói sau, chỉ thế thôi.”

Khương Nặc gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Chuyện ở tầng quản lý của căn cứ lớn thực sự quá phức tạp, cô cũng không có ý hỏi thêm.

Về phần thế lực không chọc nổi thì có lẽ là nhà họ Diệp, vậy thì quả thực bà ấy không thể trêu vào.

“Bà có từ bỏ căn cứ được không?” Khương Nặc hỏi.

Phản ứng của Giang Cầm rất lạnh nhạt: “Giữ mạng đã rồi lại nói sau, nếu c.h.ế.t rồi thì còn có cái gì mà từ bỏ được hay không chứ, hiện tại tôi rất ổn.”

Sự thoải mái này không hề giống như giả vờ.

Giao dịch với Diệp gia, lại là cấp cao trong căn cứ, thật ra Khương Nặc đã nghĩ tới kết cục của Giang Cầm sẽ không quá tốt, nhưng bà ấy lại lựa chọn đúng thời điểm để lui xuống, đó lại là một chuyện khác.

Người phụ nữ này thực sự khiến cô thỉnh thoảng phải nhìn bằng ánh mắt khác.

“Sau này còn cần tôi làm gì nữa?” Khương Nặc hỏi.

“Tôi không ngốc, Khương Nặc.” Giang Cầm nhìn cô: “Cô có thực lực, tôi căn bản không có cách nào ép được cô cả. Lời này phải nên nói ngược lại mới đúng, sau này nếu cô còn cần dùng đến tôi thì nhớ tới tìm tôi.”

“Khách sáo rồi, chị Giang.”

Loading...