Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 391

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:55
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người nói chuyện với nhau đến điểm là dừng, vừa vặn là giờ cơm, Giang Cầm giữ cô lại ăn cơm.

Khương Nặc không từ chối.

Giang Cầm lấy từ trong ngăn tủ ra mấy nắm cơm hâm nóng trên bếp, lại mở một cái túi đựng thức ăn lấy ra mấy viên thịt gà thái nhỏ ăn cùng với cơm nắm.

Hương vị cũng rất ngon.

“Ăn thêm đi.” Giang Cầm nói: “Gần đây căn cứ mới nhập kho, phần của tôi ăn không hết, cô lấy về một ít, để tôi làm phiếu nhận cho cô.”

Trong lòng Khương Nặc khẽ động, nhưng trên mặt lại không đổi sắc, chỉ hiếu kỳ nói:

“Trời rét căm căm thế này mà căn cứ còn có thể trồng được lương thực sao?”

“Là một loại hạt giống mới, sức sống rất mạnh, có thể sống sót trong vùng đất bị ô nhiễm, không sợ lạnh, thu hoạch cũng khả quan, chỉ là nghe nói có thể trồng một lứa.” Giang Cầm giải thích: “Tôi chỉ biết như vậy thôi.”

Khương Nặc dùng thìa múc một miếng lớn cho vào miệng, cẩn thận thưởng thức hương vị.

“Rất ngon.” Cô nói khẽ.

Giang Cầm cũng có chút xúc động: “Trước khi loại hạt giống này xuất hiện, chúng tôi đã từng tuyệt vọng, cũng đã chuẩn bị xong sách lược để ứng phó với nạn đói... Nhưng mà, cuối cùng thì ông trời vẫn ưu ái chúng tôi, cho chúng tôi một chút hi vọng.”

Đây là lần đầu tiên, Khương Nặc nhìn thấy một giọt nước mắt trong mắt Giang Cầm, mặc dù nó chỉ lóe lên rồi biến mất.

Ăn cơm xong, Khương Nặc tạm biệt bà ấy rồi rời khỏi khu vực thẻ bạc.

Bằng mắt thường có thể thấy được bây giờ bầu không khí của căn cứ số một không tệ, có lương thực, có ánh sáng ban ngày, khí hậu cũng đang dần ấm lên, những thứ này mang đến cho mọi người một chút hy vọng.

Càng nhiều ngôi nhà được xây dựng hơn, công nhân lao động cũng có chỗ cư trú.

Những người đang giãy dụa cầu sinh kia cuối cùng có thể thở phào một hơi được rồi.

Khương Nặc và Vân Diệu chia nhau hành động, nhìn xung quanh khu vực nhà máy, quả nhiên lại phát hiện tung tích của chuột biến dị.

Sau đó bọn họ trực tiếp đi tới bãi đỗ xe, đi tới vị trí thường xuyên gặp mặt Trịnh Nhất Hiên.

Bãi đậu xe có rất ít người đến, xe đỗ ở đó rất nhiều nhưng phần lớn đều là những người may mắn còn sống sót lái vào lúc đăng ký, sau đó vẫn luôn đỗ ở đây.

Cho dù muốn lái đi cũng không có nhiên liệu để chạy.

Khương Nặc lặng lẽ đặt một chiếc xe vào trong góc, cùng Vân Diệu ngồi lên đó.

Lúc này cô mới nhận ra Vân Diệu lại mặc một bộ đồ đen, mang theo túi xách nên bảo anh cởi quần áo ra, lấy quần áo khoác, mũ có phong cách khác từ trong không gian ra.

“Anh thay ở đây luôn đi, tôi sẽ không nhìn anh đâu.” Cô nói.

TBC

Thật ra cô có thể xuống xe tránh hiềm nghi, nhưng thấy Vân Diệu xấu hổ lại rất buồn cười, cô cố ý ngồi vào ghế lái, sau đó bị động tác kéo khóa cứng đờ của anh làm cho cười phá lên.

Khuôn mặt Vân Diệu nóng bừng, bất đắc dĩ thở dài.

Nhưng cuối cùng vẫn thay quần áo.

Hai người ngồi trên xe một lát, xe này rộng rãi, hoàn toàn đủ để pha trà.

Chậm rãi uống linh trà, qua mấy giờ, Khương Nặc nghe thấy có tiếng bước chân đều đặn từ xa đến gần.

Không hề có chút bất ngờ nào cả, là Trịnh Nhất Hiên.

Anh ta đi thẳng tới phía đó, ánh mắt dò xét xung quanh một lượt rồi mới lặng lẽ lên xe.

Không có khách sáo cùng hàn huyên gì, sau khi lên xe, trước tiên Trịnh Nhất Hiên nói cho Khương Nặc nghe về tình hình gần đây của hạt giống đặc biệt.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy vinh dự của hạt giống cũng thuộc về Khương Nặc, cho dù cô không muốn đứng ra thì cũng nên cẩn thận chia sẻ với cô.

Thực ra Khương Nặc đã từ chỗ Giang Cầm biết đôi điều, nhưng giờ phút này nghe anh ta nói tỉ mỉ, cảm giác vẫn khá vui mừng.

Kiếp trước, sau thời kỳ đêm vĩnh cửu, ở căn cứ có một khoảng thời gian rất dài xảy ra nạn đói.

Đây coi như là một chuyển biến tương đối tốt sau khi cô sống lại.

Khương Nặc lấy mấy thứ mà Chu Duyệt Nghiên nhờ cô chuyển cho anh ta từ trong ba lô ra, đưa cho cho anh.

Mấy quả trứng chim biến dị, mười cây nấm linh.

Mấy thứ này được Chu Duyệt Nghiên đựng vào trong một cái túi cũ, phía trên có ba nút thắt.

“Những thứ này thế gian hiếm có, đừng lãng phí tâm ý của cô Chu.” Khương Nặc nói.

Trịnh Nhất Hiên ngẩn người: “Bây giờ cô ấy sao rồi?”

“Cô ấy nhờ tôi nhắn lại cho anh là cô ấy rất tốt.” Khương Nặc thành thật trả lời.

“Vậy là tốt rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-391.html.]

Trịnh Nhất Hiên nói khẽ, giống như đã không cần nói thêm lời dư thừa nào, anh ta nắm chặt cái túi trong tay, kéo sợi dây thừng lên hôn một cái.

Hành động này quả thực có chút buồn nôn, nhưng anh ta làm rất trang trọng, cũng rất tự nhiên.

Vân Diệu không nói gì, vẫn tò mò nhìn anh ta, không biết đang suy nghĩ gì.

“Anh Trịnh, có chuyện này tôi muốn thương lượng với anh.” Sau khi Trịnh Nhất Hiên bình tĩnh lại, Khương Nặc nói: “Lần này tôi đến đây có nhìn thấy một ổ chuột ở gần khu xưởng, anh có phát hiện ra không?”

Trịnh Nhất Hiên lập tức nhíu mày: “Có, còn xuất hiện hiện tượng tấn công người nữa, chúng tôi đã bịt hết tất cả hang chuột lại nhưng tôi luôn cảm thấy mấy con chuột này có gì đó không thích hợp.”

“Đúng là có chút không thích hợp.” Khương Nặc nhìn anh ta: “Tôi ở bên ngoài cũng nhìn thấy loại chuột này, vô cùng hung dữ, sinh sôi nảy nở rất nhanh, nếu không giải quyết tốt thì sẽ nhanh chóng xuất hiện thương vong trong căn cứ, nếu tiếp tục kéo dài sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, còn có thể dẫn phát bệnh truyền nhiễm.”

Sắc mặt Trịnh Nhất Hiên càng thêm ngưng trọng, anh ta ngồi thẳng người: “Cô còn biết bao nhiêu? Có biện pháp gì để giải quyết không?”

“Tôi có thể giải quyết được.” Khương Nặc nói: “Nhưng hang chuột lại nằm ở khu hạch tâm của nhà máy, muốn giải quyết triệt để thì nhất định phải đào sâu xuống dưới lòng đất, nhưng tôi không muốn để người khác chú ý, anh có thể nghĩ ra được cách gì để xử lý không?”

Căn cứ số một Nam Giang được xây dựng ở núi Cửu Quần.

Dưới núi Cửu Quần này e rằng không chỉ có một linh nguyên.

Linh nguyên càng nhiều thì càng có nhiều sinh vật biến dị, con người còn tụ tập ở đây như thế, chờ khi những thứ này sinh sôi nảy nở số lượng lớn thì căn cứ có khả năng sụp đổ chỉ trong một đêm.

Tranh thủ hiện tại tình hình chưa quá nghiêm trọng, Khương Nặc muốn móc linh nguyên dưới đó ra.

Trịnh Nhất Hiên im lặng một hồi lâu: “Để tôi sắp xếp, tôi mang một nhóm người đi vào, hai người sẽ trà trộn vào trong đó. Nhưng việc này cũng không đơn giản, cần một ít thời gian để chuẩn bị, không thể gấp được.”

Mấy ngày sau đó, Khương Nặc và Trịnh Nhất Hiên đều không gặp nhau.

Về cơ bản cô đều ở trong phòng trong khu vực thẻ xanh với Vân Diệu, nhưng phần lớn thời gian cô đều ở trong ngôi nhà trên cây trong không gian của mình.

Thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi ra ngoài thăm dò tình hình ở gần khu vực xưởng với Vân Diệu.

Đôi khi cũng sẽ nghe thấy mọi người nói về nạn chuột phá hoại trong khoảng thời gian gần đây, chủ yếu là có người muốn bắt về ăn nhưng cấp quản lý đều nói thứ này có độc, cấm bắt.

Đương nhiên, chuyện này cũng không có mấy người tin, mọi người lặng lẽ xì xào bàn tán.

Thính lực của Khương Nặc tốt, đứng ở góc tường tối đen lắng nghe những người đi ngang qua nói chuyện.

Nhưng lắng nghe mấy lần mà không nghe được tin tức hữu dụng gì, phần lớn chỉ là suy đoán hay tin đồn, dần dần cô không muốn nghe nữa, có thời gian này còn không bằng kéo Vân Diệu luyện đao.

Phòng ở khu vực thẻ xanh rất nhỏ, khả năng cách âm cũng kém, Vân Diệu yêu cầu cô không được đụng vào vách tường, cũng không thể phát ra tiếng động để tránh hàng xóm nghe thấy.

Thành thật mà nói, chuyện này cũng rất kích thích.

Tuy rằng bó tay bó chân, có chút không cách nào tập trung nhưng ở không gian nhỏ hẹp không ngừng di chuyển thanh d.a.o găm của mình vẫn khiến cô tìm được một loại cảm giác huyền diệu nào đó.

Cứ như vậy qua mấy ngày, Trịnh Nhất Hiên tìm tới cửa.

Anh không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo khoác màu xám hơi cũ, đội mũ công nhân nhà máy, ngụy trang một chút.

Sau khi anh ta đi vào, nhìn thấy trong phòng chỉ có một cái giường, trên giường dọn dẹp rất gọn gàng, đồ đạc không nhiều lắm, chỉ bày ra một cái bàn nhỏ cùng hai cái đệm ngồi, trên bàn có ấm trà cùng chén trà.

Lập tức, anh ta giống như phát hiện ra bí mật gì đó, nhanh chóng liếc nhìn Khương Nặc và Vân Diệu, ánh mắt đầy ẩn ý.

Khương Nặc không chú ý tới phản ứng của anh ta, bảo anh ta ngồi xuống đệm.

Vân Diệu không thích tiếp xúc với người khác, Trịnh Nhất Hiên tới, anh kéo cổ áo lên cao che nửa mặt, một mình dựa vào góc tường đọc sách.

Trịnh Nhất Hiên chủ yếu nói về những việc cần chuẩn bị mà anh ta làm mấy ngày nay.

Trong khu vực nhà máy có hang chuột, việc bọn chúng tấn công con người là chuyện xảy ra hai tuần trước, lúc ấy anh ta vừa mới chấp hành nhiệm vụ trở về, trên người có mấy vết thương đang nghỉ ngơi dưỡng sức nên nghe nói chuyện này.

Theo người bị thương nói, lúc ấy anh ta đang ở trong kho hàng chuyển đồ, đột nhiên có mấy bóng đen nhảy ra, nhanh đến mức anh ta gần như không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, anh ta bị cắn dữ dội vào mặt, lập tức hét lên thảm thiết rồi chạy ra ngoài.

Vừa vặn lúc đó đội trưởng đội bảo vệ đang ở hiện trường, lập tức kêu người vây lại đánh c.h.ế.t một con, những con khác chạy trốn khỏi đó.

Ngay từ đầu cũng không có ai để ý chuyện, chỉ bảo người bị thương trở về nghỉ ngơi, kết quả đêm đó anh ta liền xuất hiện phản ứng trúng độc, cả người ý thức mơ hồ lại còn sốt cao, nhưng anh ta lại không dùng thuốc, tự mình chịu đựng hai ngày rồi mới báo cáo lên cấp trên, đến lúc này, mọi người mới biết được những con chuột này là có độc.

Từ khi bị đánh c.h.ế.t một con, lũ chuột liền bắt đầu điên cuồng trả thù. Chúng nhắm vào người đội trưởng đội bảo vệ lúc đó để tấn công, sự thật này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không dám xem nhẹ bọn chúng nữa. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định tiến hành săn lùng các hang chuột rồi bịt kín các hang chuột lại.

Trịnh Nhất Hiên cũng không tham dự vào chiến dịch lần này, nhưng sau đó căn cứ tiến hành xét nghiệm độc tố trên xác con chuột chết, báo cáo cũng đưa một phần đến tay anh ta.

Sau đó, Trịnh Nhất Hiên gặp Khương Nặc.

Anh ta đã xin cấp trên kiểm tra kỹ lưỡng khu vực nhà máy, lại tìm được mấy hang chuột. Cân nhắc đến việc thứ này sẽ mang đến bệnh truyền nhiễm, các quan chức cấp cao của căn cứ cũng tương đối coi trọng nên Trịnh Nhất Hiên nhận lấy nhiệm vụ này.

Mấy ngày nay, anh ta dẫn người đi vào khu vực nhà máy, sắp xếp một số việc.

Nhưng nói cho cùng, những thứ này chỉ là để cho những người khác xem, cuối cùng vẫn phải xin ngừng sản xuất một ngày để cho bọn Khương Nặc đi vào xử lý.

Trịnh Nhất Hiên mang đến hai bộ quần áo, đều là quần áo công nhân của khu vực nhà máy.

Khương Nặc nhận lấy.

Loading...