Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 391
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:55
Lượt xem: 206
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai chuyện với đến điểm là dừng, vặn là giờ cơm, Giang Cầm giữ cô ăn cơm.
Khương Nặc từ chối.
Giang Cầm lấy từ trong ngăn tủ mấy nắm cơm hâm nóng bếp, mở một cái túi đựng thức ăn lấy mấy viên thịt gà thái nhỏ ăn cùng với cơm nắm.
Hương vị cũng ngon.
“Ăn thêm .” Giang Cầm : “Gần đây căn cứ mới nhập kho, phần của ăn hết, cô lấy về một ít, để phiếu nhận cho cô.”
Trong lòng Khương Nặc khẽ động, nhưng mặt đổi sắc, chỉ hiếu kỳ :
“Trời rét căm căm thế mà căn cứ còn thể trồng lương thực ?”
“Là một loại hạt giống mới, sức sống mạnh, thể sống sót trong vùng đất ô nhiễm, sợ lạnh, thu hoạch cũng khả quan, chỉ là thể trồng một lứa.” Giang Cầm giải thích: “ chỉ như thôi.”
Khương Nặc dùng thìa múc một miếng lớn cho miệng, cẩn thận thưởng thức hương vị.
“Rất ngon.” Cô khẽ.
Giang Cầm cũng chút xúc động: “Trước khi loại hạt giống xuất hiện, chúng từng tuyệt vọng, cũng chuẩn xong sách lược để ứng phó với nạn đói... mà, cuối cùng thì ông trời vẫn ưu ái chúng , cho chúng một chút hi vọng.”
Đây là đầu tiên, Khương Nặc thấy một giọt nước mắt trong mắt Giang Cầm, mặc dù nó chỉ lóe lên biến mất.
Ăn cơm xong, Khương Nặc tạm biệt bà rời khỏi khu vực thẻ bạc.
Bằng mắt thường thể thấy bây giờ bầu khí của căn cứ một tệ, lương thực, ánh sáng ban ngày, khí hậu cũng đang dần ấm lên, những thứ mang đến cho một chút hy vọng.
Càng nhiều ngôi nhà xây dựng hơn, công nhân lao động cũng chỗ cư trú.
Những đang giãy dụa cầu sinh cuối cùng thể thở phào một .
Khương Nặc và Vân Diệu chia hành động, xung quanh khu vực nhà máy, quả nhiên phát hiện tung tích của chuột biến dị.
Sau đó bọn họ trực tiếp tới bãi đỗ xe, tới vị trí thường xuyên gặp mặt Trịnh Nhất Hiên.
Bãi đậu xe ít đến, xe đỗ ở đó nhiều nhưng phần lớn đều là những may mắn còn sống sót lái lúc đăng ký, đó vẫn luôn đỗ ở đây.
Cho dù lái cũng nhiên liệu để chạy.
Khương Nặc lặng lẽ đặt một chiếc xe trong góc, cùng Vân Diệu lên đó.
Lúc cô mới nhận Vân Diệu mặc một bộ đồ đen, mang theo túi xách nên bảo cởi quần áo , lấy quần áo khoác, mũ phong cách khác từ trong gian .
“Anh ở đây luôn , sẽ .” Cô .
Thật cô thể xuống xe tránh hiềm nghi, nhưng thấy Vân Diệu hổ buồn , cô cố ý ghế lái, đó động tác kéo khóa cứng đờ của cho phá lên.
Khuôn mặt Vân Diệu nóng bừng, bất đắc dĩ thở dài.
cuối cùng vẫn quần áo.
Hai xe một lát, xe rộng rãi, đủ để pha .
Chậm rãi uống linh , qua mấy giờ, Khương Nặc thấy tiếng bước chân đều đặn từ xa đến gần.
TBC
Không hề chút bất ngờ nào cả, là Trịnh Nhất Hiên.
Anh thẳng tới phía đó, ánh mắt dò xét xung quanh một lượt mới lặng lẽ lên xe.
Không khách sáo cùng hàn huyên gì, khi lên xe, tiên Trịnh Nhất Hiên cho Khương Nặc về tình hình gần đây của hạt giống đặc biệt.
Anh vẫn luôn cảm thấy vinh dự của hạt giống cũng thuộc về Khương Nặc, cho dù cô thì cũng nên cẩn thận chia sẻ với cô.
Thực Khương Nặc từ chỗ Giang Cầm đôi điều, nhưng giờ phút tỉ mỉ, cảm giác vẫn khá vui mừng.
Kiếp , thời kỳ đêm vĩnh cửu, ở căn cứ một thời gian dài xảy nạn đói.
Đây coi như là một chuyển biến tương đối khi cô sống .
Khương Nặc lấy mấy thứ mà Chu Duyệt Nghiên nhờ cô chuyển cho từ trong ba lô , đưa cho cho .
Mấy quả trứng chim biến dị, mười cây nấm linh.
Mấy thứ Chu Duyệt Nghiên đựng trong một cái túi cũ, phía ba nút thắt.
“Những thứ thế gian hiếm , đừng lãng phí tâm ý của cô Chu.” Khương Nặc .
Trịnh Nhất Hiên ngẩn : “Bây giờ cô ?”
“Cô nhờ nhắn cho là cô .” Khương Nặc thành thật trả lời.
“Vậy là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-391.html.]
Trịnh Nhất Hiên khẽ, giống như cần thêm lời dư thừa nào, nắm chặt cái túi trong tay, kéo sợi dây thừng lên hôn một cái.
Hành động quả thực chút buồn nôn, nhưng trang trọng, cũng tự nhiên.
Vân Diệu gì, vẫn tò mò , đang suy nghĩ gì.
“Anh Trịnh, chuyện thương lượng với .” Sau khi Trịnh Nhất Hiên bình tĩnh , Khương Nặc : “Lần đến đây thấy một ổ chuột ở gần khu xưởng, phát hiện ?”
Trịnh Nhất Hiên lập tức nhíu mày: “Có, còn xuất hiện hiện tượng tấn công nữa, chúng bịt hết tất cả hang chuột nhưng luôn cảm thấy mấy con chuột gì đó thích hợp.”
“ là chút thích hợp.” Khương Nặc : “ ở bên ngoài cũng thấy loại chuột , vô cùng hung dữ, sinh sôi nảy nở nhanh, nếu giải quyết thì sẽ nhanh chóng xuất hiện thương vong trong căn cứ, nếu tiếp tục kéo dài sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, còn thể dẫn phát bệnh truyền nhiễm.”
Sắc mặt Trịnh Nhất Hiên càng thêm ngưng trọng, thẳng : “Cô còn bao nhiêu? Có biện pháp gì để giải quyết ?”
“ thể giải quyết .” Khương Nặc : “ hang chuột ở khu hạch tâm của nhà máy, giải quyết triệt để thì nhất định đào sâu xuống lòng đất, nhưng để khác chú ý, thể nghĩ cách gì để xử lý ?”
Căn cứ một Nam Giang xây dựng ở núi Cửu Quần.
Dưới núi Cửu Quần e rằng chỉ một linh nguyên.
Linh nguyên càng nhiều thì càng nhiều sinh vật biến dị, con còn tụ tập ở đây như thế, chờ khi những thứ sinh sôi nảy nở lượng lớn thì căn cứ khả năng sụp đổ chỉ trong một đêm.
Tranh thủ hiện tại tình hình quá nghiêm trọng, Khương Nặc móc linh nguyên đó .
Trịnh Nhất Hiên im lặng một hồi lâu: “Để sắp xếp, mang một nhóm , hai sẽ trộn trong đó. việc cũng đơn giản, cần một ít thời gian để chuẩn , thể gấp .”
Mấy ngày đó, Khương Nặc và Trịnh Nhất Hiên đều gặp .
Về cơ bản cô đều ở trong phòng trong khu vực thẻ xanh với Vân Diệu, nhưng phần lớn thời gian cô đều ở trong ngôi nhà cây trong gian của .
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ ngoài thăm dò tình hình ở gần khu vực xưởng với Vân Diệu.
Đôi khi cũng sẽ thấy về nạn chuột phá hoại trong thời gian gần đây, chủ yếu là bắt về ăn nhưng cấp quản lý đều thứ độc, cấm bắt.
Đương nhiên, chuyện cũng mấy tin, lặng lẽ xì xào bàn tán.
Thính lực của Khương Nặc , ở góc tường tối đen lắng những ngang qua chuyện.
lắng mấy mà tin tức hữu dụng gì, phần lớn chỉ là suy đoán tin đồn, dần dần cô nữa, thời gian còn bằng kéo Vân Diệu luyện đao.
Phòng ở khu vực thẻ xanh nhỏ, khả năng cách âm cũng kém, Vân Diệu yêu cầu cô đụng vách tường, cũng thể phát tiếng động để tránh hàng xóm thấy.
Thành thật mà , chuyện cũng kích thích.
Tuy rằng bó tay bó chân, chút cách nào tập trung nhưng ở gian nhỏ hẹp ngừng di chuyển thanh d.a.o găm của vẫn khiến cô tìm một loại cảm giác huyền diệu nào đó.
Cứ như qua mấy ngày, Trịnh Nhất Hiên tìm tới cửa.
Anh mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo khoác màu xám cũ, đội mũ công nhân nhà máy, ngụy trang một chút.
Sau khi , thấy trong phòng chỉ một cái giường, giường dọn dẹp gọn gàng, đồ đạc nhiều lắm, chỉ bày một cái bàn nhỏ cùng hai cái đệm , bàn ấm cùng chén .
Lập tức, giống như phát hiện bí mật gì đó, nhanh chóng liếc Khương Nặc và Vân Diệu, ánh mắt đầy ẩn ý.
Khương Nặc chú ý tới phản ứng của , bảo xuống đệm.
Vân Diệu thích tiếp xúc với khác, Trịnh Nhất Hiên tới, kéo cổ áo lên cao che nửa mặt, một dựa góc tường sách.
Trịnh Nhất Hiên chủ yếu về những việc cần chuẩn mà mấy ngày nay.
Trong khu vực nhà máy hang chuột, việc bọn chúng tấn công con là chuyện xảy hai tuần , lúc mới chấp hành nhiệm vụ trở về, mấy vết thương đang nghỉ ngơi dưỡng sức nên chuyện .
Theo thương , lúc đang ở trong kho hàng chuyển đồ, đột nhiên mấy bóng đen nhảy , nhanh đến mức gần như thấy chuyện gì đang xảy . Sau đó, cắn dữ dội mặt, lập tức hét lên thảm thiết chạy ngoài.
Vừa vặn lúc đó đội trưởng đội bảo vệ đang ở hiện trường, lập tức kêu vây đánh c.h.ế.t một con, những con khác chạy trốn khỏi đó.
Ngay từ đầu cũng ai để ý chuyện, chỉ bảo thương trở về nghỉ ngơi, kết quả đêm đó liền xuất hiện phản ứng trúng độc, cả ý thức mơ hồ còn sốt cao, nhưng dùng thuốc, tự chịu đựng hai ngày mới báo cáo lên cấp , đến lúc , mới những con chuột là độc.
Từ khi đánh c.h.ế.t một con, lũ chuột liền bắt đầu điên cuồng trả thù. Chúng nhắm đội trưởng đội bảo vệ lúc đó để tấn công, sự thật khiến cảm thấy sợ hãi, dám xem nhẹ bọn chúng nữa. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định tiến hành săn lùng các hang chuột bịt kín các hang chuột .
Trịnh Nhất Hiên cũng tham dự chiến dịch , nhưng đó căn cứ tiến hành xét nghiệm độc tố xác con chuột chết, báo cáo cũng đưa một phần đến tay .
Sau đó, Trịnh Nhất Hiên gặp Khương Nặc.
Anh xin cấp kiểm tra kỹ lưỡng khu vực nhà máy, tìm mấy hang chuột. Cân nhắc đến việc thứ sẽ mang đến bệnh truyền nhiễm, các quan chức cấp cao của căn cứ cũng tương đối coi trọng nên Trịnh Nhất Hiên nhận lấy nhiệm vụ .
Mấy ngày nay, dẫn khu vực nhà máy, sắp xếp một việc.
cho cùng, những thứ chỉ là để cho những khác xem, cuối cùng vẫn xin ngừng sản xuất một ngày để cho bọn Khương Nặc xử lý.
Trịnh Nhất Hiên mang đến hai bộ quần áo, đều là quần áo công nhân của khu vực nhà máy.
Khương Nặc nhận lấy.