Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 392
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:57
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tôi đã xin tạm ngừng sản xuất rồi, 9 giờ tối mai tôi sẽ dẫn đội đi vào đó đào hang chuột, đến lúc đó tiếng động phát ra sẽ rất lớn, thuận tiện cho hai người hành động.”
Trịnh Nhất Hiên sắp xếp toàn bộ chi tiết với Khương Nặc, lại cầm giấy bút ra vẽ lại toàn bộ bố cục phần hạch tâm của khu vực nhà máy cho Khương Nặc xem, vừa vẽ vừa giải thích, cố gắng để cô làm quen với toàn bộ khu vực nhà máy.
“Hiện tại những nơi chúng tôi có thể vào chính là nhà kho, khu nghỉ ngơi, phân xưởng.” Trịnh Nhất Hiên nói: “Khu nghiên cứu và khu tài liệu muốn vào thì phải xin phép trước, mà hầu hết những nơi này đều có camera giám sát, không dễ làm lắm, nếu như muốn đi thì cho tôi thêm hai ba ngày nữa.”
“Không cần.” Khương Nặc lạnh nhạt nói.
Cô có thể cảm nhận được sự tin tưởng hết lòng của Trịnh Nhất Hiên, nếu vì lòng riêng của mình mà cô lôi kéo anh ta vào thì sẽ phải gánh trách nhiệm rất lớn.
Nhưng điều này cũng không cần thiết, chỉ cần đào xuống dưới đất rồi muốn đi tới đâu thì cứ đào tiếp, không cần phải làm quá nhiều thủ tục như vậy, còn khiến người ta hoài nghi.
Sau khi hai người thương lượng xong, Trịnh Nhất Hiên rời đi.
...
Ngày hôm sau, Khương Nặc thay quần áo công nhân khu xưởng, đi tới nơi hẹn gặp mặt cùng Trịnh Nhất Hiên.
Vân Diệu không đi cùng cô.
Vân Diệu cao như vậy, dù mặc đồng phục công nhân cũng khó đi vào, anh quá thu hút sự chú ý của người khác.
Cuối cùng Khương Nặc để anh mặc một thân toàn đồ đen, đeo khẩu trang, đội mũ, tự mình nghĩ biện pháp trà trộn vào, không đi theo đội ngũ thì tốt hơn.
Trịnh Nhất Hiên có vẻ hơi lo lắng.
Do đang tạm dừng sản xuất, lại có thêm hai nhóm người đi vào nên lối ra vào lúc này được kiểm tra nghiêm ngặt, anh ta sợ Vân Diệu căn bản không vào được, lặng lẽ nháy mắt với Khương Nặc.
Khương Nặc thì thần sắc bình tĩnh.
Cô đi theo sau lưng Trịnh Nhất Hiên tiến vào khu vực nhà máy, đi tới gần hang chuột mới được phát hiện.
Nơi này hẳn là một phân xưởng nhỏ, thiết bị đều che phủ bằng vải đen, công tắc nguồn điện cũng đóng lại, chỉ có thể dùng đèn pin chiếu sáng.
Trịnh Nhất Hiên dẫn người bắt đầu đi đào hang chuột.
Sàn xi măng lập tức bị đập vỡ ra.
Khương Nặc tranh thủ lúc này liền hành động một mình, xâm nhập vào khu vực nhà máy.
Cô đã cùng Vân Diệu tới đây thăm dò từ trước, suy đoán rằng linh nguyên là ở gần với núi Cửu Quần, cũng chính là chỗ sâu nhất trong khu vực nhà máy.
Cô chỉ đi theo hành lang công cộng hoặc khu vực xưởng, còn nhưng nơi không thể đến thì cô cũng đều biết, cứ vòng qua xa xa là được.
Trịnh Nhất Hiên ở bên kia đã bắt đầu dùng búa tạ đập vỡ cửa hang, lại khởi động máy nên phát ra âm thanh rất ồn ào, cô đi ra phía sau tìm kiếm hướng đi của hang chuột, cũng lấy ra máy khoan lỗ để chuẩn bị đào.
Lúc này, cô lại mơ hồ nghe thấy dưới mặt đất có âm thanh truyền đến.
Khương Nặc ngẩn người, tìm đến nơi phát ra âm thanh. Đi theo một cái cống thoát nước, cô nhìn thấy một cái cửa hang không nhỏ, theo cửa hang đi vào, đi tới một cái hố sâu.
Phía dưới là một màu đen kịt không nhìn thấy gì hết, cho dù là Khương Nặc thì cũng chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy hình dáng vật thể, không thể thấy rõ chi tiết.
Dao găm trong tay cô chậm rãi đi về phía trước.
Cái hố này thực sự quá nhỏ, chỉ có toàn thân lấm bùn nằm sấp bò về phía trước, càng đi về phía trước càng cảm thấy ngạt thở.
Cuối cùng, Khương Nặc đi vào một tầng trống trong lòng đất.
Không nói rõ được chỗ này dùng để làm gì, nó hơi giống một đường hầm dẫn nước, nước thì không có, chỉ còn lại bùn nhão đen sì.
Khương Nặc lần theo tiếng động đi về phía trước, ở cuối hố sâu tìm được Vân Diệu.
Lúc này anh cũng lấm lem, cả người đều là bùn đất.
Khương Nặc nhìn sang bên cạnh, anh đã đào ra một cái hố rất sâu, cứ đi sâu xuống dưới không biết đến tột cùng là bao nhiêu mét, mà miệng hố chỉ có thể chứa một người ra vào.
Chắc là phát hiện cô tới nên Vân Diệu mới từ bên trong đi ra tìm cô.
Khương Nặc ngửi thấy trong không khí có một mùi thối gay mũi, phỏng chừng Vân Diệu đào được hang chuột, đã đốt mấy đợt rồi.
Cô lấy đèn pin ra chiếu vào cửa hang: “Anh đào bao lâu mới đến được đây?”
Cái hố cống thoát nước kia cũng là anh đào, một đường đi tới nơi này, khối lượng công trình cũng không nhỏ.
Vân Diệu trả lời: “Bắt đầu từ buổi chiều.”
Trước khi nhà máy ngừng hoạt động, anh đã lẻn vào và tìm một nơi bí mật để ẩn náu, sau đó khi các công nhân rời đi, anh nhân cơ hội này tìm một cống thoát nước để ra tay trước.
“Linh nguyên còn ở phía dưới không?”
Khương Nặc có chút kinh ngạc, từ mặt đất đến cái hố sâu này, lại nhìn cái hố phía dưới, đã rất sâu.
Trách không được ở căn cứ số một Nam Giang không nhìn thấy thực vật biến dị, chỗ này cách mặt đất thật sự quá xa.
“Để tôi.”
Khương Nặc chui vào trong hố trượt tới tận đáy.
Cái hố này quá nhỏ, ngay cả một cái máy đào nhỏ cũng không thể dùng được, cũng may Khương Nặc đã dùng rất thuần thục, dựng xong liền mở hết công suất, toàn bộ bùn và cát đào ra đều bị cô quăng vào bãi đất trống trong không gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-392.html.]
Thao tác trơn tru mượt mà này khiến máy khoan lỗ có thể tiếp tục khoan xuống.
Mỗi lần khoan được 5 mét, cô lại dừng lại để Vân Diệu nhìn xem, Vân Diệu lắc đầu, cô lại tiếp tục khoan thêm 5 mét nữa.
Ở độ sâu 25 mét, Vân Diệu đột nhiên nói: “Được rồi, để tôi.”
Khương Nặc thu máy khoan lỗ lại.
Không khí dưới lòng đất không được lưu thông, lượng oxy trong hố sâu lại càng loãng hơn nữa, hô hấp của cô càng lúc càng khó chịu, thật ra cô có thể đi vào nhà cây trong không gian để nghỉ ngơi nhưng bây giờ cả người đều là bùn đất, cô lại không muốn đi vào, chẳng thà chịu đựng một chút còn hơn.
Đợi tới lúc không chịu nổi nữa, cô chỉ có thể để Vân Diệu lại, tự bò ra ngoài cửa hang.
Đến khi bò ra bên ngoài, đầu óc đã có chút choáng váng.
Nhìn thời gian, từ khi cô đi vào hố sâu, lại bắt đầu đào hang, đã qua gần 3 giờ.
Người bình thường trong trạng thái thiếu dưỡng khí 10 phút sẽ hôn mê, chẳng trách hô hấp của cô càng ngày càng khó chịu.
Khương Nặc tìm một chỗ ngồi xuống, trực tiếp lấy ra bình oxy ra bắt đầu thở.
Thứ này rẻ, lúc ấy cô trữ rất nhiều, kết quả cũng không có cơ hội dùng, chủ yếu là bởi cô không xuống nước.
Nghỉ ngơi nửa giờ, Khương Nặc cảm thấy hơi nhàm chán, lại chui vào trong hố sâu tìm Vân Diệu, kết quả là anh lại đào rất sâu, người đã không thấy đâu nữa.
Khương Nặc cũng không muốn tìm, chỉ giúp đem số bùn cát đào ra kia thu vào không gian, chừa ra một lối đi rộng rãi hơn rồi lại bò ra ngoài.
Vừa đi ra, cô nghe thấy hàng loạt âm thanh khiến người ta nghe rất khó chịu, cô lần theo âm thanh đó đi tới, lại phát hiện một ổ chuột con, số lượng nhiều đến mức làm cô tê cả da đầu.
Nếu cứ để bọn chúng ở dưới lòng đất sinh sôi nẩy nở thêm nửa năm, số lượng chuột biến dị chắc chắn sẽ hủy diệt cả căn cứ.
Khương Nặc không hề thương xót, tưới xăng bắt đầu đốt.
Ngọn lửa bùng lên khiến oxy dưới lòng đất biến mất nhanh hơn, Khương Nặc lùi về vị trí an toàn, đeo bình dưỡng khí lên.
Cô hơi lo lắng Vân Diệu ở dưới đó có bị ngạt c.h.ế.t không.
Con người dù lợi hại đến đâu thì cũng phải hô hấp.
Cô xách bình dưỡng khí chui vào trong hố tìm người, nhưng không đợi cô tìm được Vân Diệu thì đã thấy một người bằng bùn đất bò ra.
Đầu, mặt, quần áo trên người anh toàn là đất, các đường nét trên mặt cũng toàn là bùn. Khương Nặc bước tới cầm mấy thứ trong tay anh lên xem, tim đập thình thịch.
3 cái linh nguyên, 3 cái!
“Đi trước đi đã.” Cô nói khẽ.
Đây là lần mà hai người chật vật nhất. Đất ở dưới lòng đất rất ẩm ướt, trên người toàn là bùn, lại có mùi hôi thối không tả nổi.
Khương Nặc một đường leo đến trên đỉnh hố sâu mới đem hết toàn bộ bùn đất ném vào lại trong hố.
Bịt kín cái hố, đồng thời cũng xóa hết dấu vết bọn họ đã từng tới đây.
Một đường lui trở về cống thoát nước, nước thải đã cuốn trôi đi một phần bùn đất trên người, nhưng cũng làm cho mùi thối càng thêm ấn tượng.
Khương Nặc lấy mấy hòn đá không lớn nhỏ trong không gian ra, hoàn toàn bịt kín cái hang này.
Cứ như vậy, dấu vết cô và Vân Diệu đã tới đây hoàn toàn không còn nữa.
Khương Nặc không vội rời đi, cô kiểm tra cẩn thận cửa vào một lần nữa rồi mới cùng Vân Diệu rời đi.
Vân Diệu đã sớm tìm hiểu trước nơi này, quen thuộc hơn so với cô, dẫn cô đi tới một phòng máy không người.
Nơi này đều là thiết bị chờ tu sửa, bởi vậy dầu máy đầy đất, còn rất bẩn, nhưng cho dù bẩn đến mấy thì vẫn còn khá hơn bọn họ một chút.
Khương Nặc nhìn lên người mình, lại nhìn Vân Diệu, bỗng nhiên thấy buồn cười.
Cô tìm quần áo và giày từ trong không gian ra để Vân Diệu thay, lại ném cho anh một cái khăn mặt.
Nếu không chỉnh lý lại một chút, nếu bọn họ cứ để thế này mà đi ra ngoài thì e rằng đi tới đâu cũng để lại vết bùn, quả thực viết rõ ràng hai chữ khả nghi trên mặt.
Vân Diệu cầm quần áo, đi đến một góc tối để thay, Khương Nặc yên tâm cởi áo khoác ra, thay bộ đồng phục công nhân mà Trịnh Nhất Hiên đưa trước đó.
Sau đó cầm mấy cái khăn ướt lau mặt và cổ, đội mũ lên.
Nhìn thời gian, từ lúc cô đi vào đã qua 5 tiếng, trời cũng đã khuya.
Khương Nặc đoán Trịnh Nhất Hiên cũng đã chờ đến sốt ruột bèn thuận tay thu dọn một chút, nhỏ giọng nói với Vân Diệu: “Anh nghĩ cách ra ngoài đi, tôi ở bên ngoài chờ anh.”
“Được.” Vân Diệu nhẹ nhàng đáp.
Khương Nặc nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở lại chỗ mấy người Trịnh Nhất Hiên đào hang.
TBC
Trịnh Nhất Hiên bên này quả thật cũng đang rất cuống.
Mấy cái hang chuột này nên bắt g.i.ế.c thì đã bắt giết, nên bịt kín thì cũng đã bịt kín, kỳ thật không còn đào được gì nữa cả.
Nhưng vì để kéo dài thời gian, anh ta vẫn nghiêm túc yêu cầu hai đội ở đây đào hố tiếp.
Đào xong, anh ta giả vờ giả vịt đi vào kiểm tra, lại hạ lệnh hun khói, thật đúng là có một đám chuột xông ra ngoài. May mà trước đó Trịnh Nhất Hiên đã có chuẩn bị, sớm bày ra một loạt bẫy bắt g.i.ế.c toàn bộ đám chuột này.
Tiếp theo giày vò tới giày vò lui, cứ thế để cho anh ta giày vò năm giờ, cuối cùng cũng không còn ý tưởng nào nữa.