Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:34:59
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh Trịnh, chúng ta còn tìm nữa không?” Lính của anh ta hỏi.

Trịnh Nhất Hiên nghiêm mặt nói: “Chúng ta đã đào sâu như vậy rồi mà cũng không tìm được nguồn gốc của chuột biến dị, xem ra là từ bên ngoài chạy vào, trước tiên cứ phá hỏng toàn bộ những cái hang này đi, để tôi nhìn lại xem.”

Lính của anh ta không còn cách nào khác, đành phải rời đi.

Trịnh Nhất Hiên đang suy nghĩ lý do kéo dài thời gian, phía sau lưng lại đột nhiên bị người ta nhẹ nhàng chọc một cái.

Anh ta quay người lại, nhìn thấy Khương Nặc đang nháy nháy mắt với anh ta.

Trịnh Nhất Hiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Tính cảnh giác của anh ta rất mạnh, nhưng Khương Nặc đi tới phía sau mà anh ta lại hoàn toàn không hề hay biết.

Quả thực có chút xuất quỷ nhập thần.

Thấy Khương Nặc xuất hiện, Trịnh Nhất Hiên hiểu sự tình đã được giải quyết, vì thế hít vào một hơi, đi đến cửa hang giả vờ lại kiểm tra một lần nữa.

Sau đó mang theo người rút lui.

Lúc đi ra ngoài, mỗi người đều phải bị kiểm tra lần nữa.

Sau đó mọi người đứng tại chỗ, đội bảo vệ lại đi vào kiểm tra rất lâu, thấy tất cả bình thường mới cho bọn họ đi qua.

Trịnh Nhất Hiên muốn suốt đêm trở về viết báo cáo, chỉ nhìn Khương Nặc một cái, không nói lời nào, Khương Nặc lặng lẽ quay về khu vực thẻ xanh.

Quẹt thẻ mở cửa, mới phát hiện Vân Diệu đang đứng trong bóng tối.

Không ngờ anh trở về nhanh hơn, Khương Nặc không tiếng động mỉm cười với anh, vào nhà rồi đóng cửa lại.

Không vội vàng phân chia linh nguyên, trên người hai người lúc này đều rất hôi, ở trong gian phòng nhỏ này càng thêm ngột ngạt.

Khương Nặc lấy từ trong không gian ra một bồn tắm chứa đầy nước, khăn tắm và đồ vệ sinh cá nhân đặt ở trong phòng, lại ném một bộ quần áo lên giường, bản thân mình thì đi vào nhà trên cây ở trong không gian.

Không soi gương còn tốt, vừa soi gương liền phát hiện trên tóc toàn là bùn.

Khương Nặc tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi rời khỏi nhà trên cây.

Không ngờ bên ngoài Vân Diệu còn chưa mặc quần áo, Khương Nặc đã đột nhiên xuất hiện ở khoảng cách rất gần anh.

Chóp mũi cô gần như chạm vào da n.g.ự.c anh.

Vân Diệu hoảng hốt lùi lại một bước, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Thành thật mà nói, cô nam quả nữ, loại tiếp xúc thân thể lơ đãng này hẳn là sẽ rất xấu hổ.

Nhưng có thể là phản ứng của Vân Diệu quá xấu hổ khiến Khương Nặc ngược lại không chút ngượng ngùng nào, thậm chí còn cố ý liếc nhìn vòng eo của anh thêm vài lần nữa.

Chóp tai Vân Diệu lại đỏ bừng, anh mím môi, ổn định tâm trạng rồi đưa 2 linh nguyên cho Khương Nặc.

Ở dưới lòng đất đào được 3 cái, chính anh giữ lại 1 cái.

Lần trước đã nói sẽ bù cho cô một cái, anh nói lời giữ lời, Khương Nặc hiểu ý của anh nên cũng không ngần ngại mà đưa tay nhận lấy.

Nắm linh nguyên trên tay, cảm giác toàn thân thật sự thoải mái.

Hiện tại trong mắt cô chỉ còn lại hai cái linh nguyên này, xương quai xanh của cô cũng đang ngứa ngáy vì nó.

“Cảm ơn, ngày mai chúng ta gặp lại.”

Khương Nặc vỗ nhẹ cánh tay Vân Diệu, một giây sau, trực tiếp biến mất tại chỗ, chỉ còn lại Vân Diệu đứng đó.

Nửa ngày sau, anh đặt tay lên n.g.ự.c chỗ trái tim mình, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó.

Đây là lần đầu tiên Khương Nặc cầm linh nguyên trong tay tiến vào không gian.

Trong nháy mắt vừa đi vào nhà trên cây trong không gian, cô liền cảm giác đồ vật trong tay không có chút trọng lượng nào, toàn bộ hóa thành năng lượng, đồng thời nhanh chóng tiêu tán.

Đây là lần đầu tiên Khương Nặc trải nghiệm cảm giác này.

Không gian hấp thụ nguồn năng lượng này, giống như sinh mệnh mới sinh ra được tưới nhuần, sau đó thỏa thích sinh trưởng.

Khương Nặc bước ra bên ngoài ngôi nhà trên cây, đứng trên cành cây vươn dài.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng cái cây này lại đang lớn lên.

Trong quá trình này, ngôi nhà trên cây của cô bởi vì cành cây trở nên to hơn mà bị đè ép lại, nhưng rất nhanh lại lại bởi vì không gian trở nên lớn hơn mà giãn ra.

Ngôi nhà trên cây vẫn vững vàng đứng đó, thậm chí trước cửa còn có thêm một khoảng không gian trống.

Ánh mắt cô nhìn về phía những nơi khác trong không gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-393.html.]

Ao nước suối không có biến hóa, ngôi nhà nhỏ kia cũng không có biến hóa.

Mảnh ruộng nhỏ ở phía trước ngôi nhà lại có sức sống mạnh mẽ hơn, mấy cây trồng bên trong mảnh ruộng, mấy cây trúc, một cây dược liệu trong nháy mắt đều có sức sống mạnh hơn.

Những cây trồng trước đó sống ít c.h.ế.t nhiều, trong số đó có hai cây lại sắp c.h.ế.t héo nhưng chỉ trong nháy mắt, những cành khô héo úa lại trở nên xanh tươi, tràn đầy sức sống.

Ở chỗ xa hơn, rìa không gian lại được mở rộng.

Có càng nhiều đất trống hơn, rừng trúc cũng được mở rộng, chỉ trong chớp mắt đã có rất nhiều măng mọc lên, cô đếm sơ qua một lượt, có ít nhất là hơn 200 cây.

Điều này khiến Khương Nặc không giấu được vui sướng.

Măng trúc là thứ trực tiếp mọc ra từ không gian, mỗi một cây đều chứa đầy linh khí, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với nước suối.

Mỗi ngày uống nước suối thì trong giai đoạn đầu có tác dụng tốt nhất, nhưng khi đạt tới một mức độ nhất định thì tác dụng sẽ tăng chậm lại. Mà những thứ rau củ trồng ra mặc dù cũng có chứa linh khí nhưng cũng rất chậm.

Có số măng này thì có thể cho mẹ ăn từ từ, không nói đến chuyện vĩnh viễn giữ được thanh xuân nhưng chắc chắn có thể kéo dài tuổi thọ, tăng cường thể chất.

Khương Nặc có dự cảm rằng tuổi thọ của mình sẽ kéo dài hơn những người khác, nói cô là người tham lam cũng được nhưng cô chỉ mong mẹ sẽ luôn ở bên cạnh mình.

TBC

Mỗi lần không gian thăng cấp, Khương Nặc đều có thể cảm nhận được mối liên kết giữa mình và cây đại thụ này càng trở nên chặt chẽ hơn.

Cô đã từng làm một thí nghiệm khi ở doanh địa.

Dùng đao cắt ngón tay mình tạo thành vết thương, muốn khỏi hẳn, khôi phục đến mức độ gần như không thể nhìn thấy được miệng vết thương thì cần phải mất 5 ngày ở bên ngoài không gian.

Nhưng nếu như cô vẫn luôn ở trong ngôi nhà trên cây thì chỉ mất không tới 2 ngày.

Mối liên hệ mà cô thành lập với cây đại thụ này có thể mang đến cho cô một trạng thái tốt hơn ở trong không gian.

Bất kể là đọc sách, học tập, hay là khôi phục thân thể.

Một lần đưa vào 2 linh nguyên, lúc này Khương Nặc cảm giác tốt trước nay chưa từng có.

Đáng tiếc cây đại thụ ngoại trừ lớn hơn một chút thì không còn ra trái giống như trước đó nữa. Sự cải thiện thể chất sau khi ăn một quả đó đến nay vẫn khiến cô khó quên.

Khương Nặc thử rời khỏi cây đại thụ, xem liệu cô có thể tiến vào những nơi khác trong không gian và đi đến căn nhà nhỏ của cô hay không.

Nhưng vẫn không được.

Lần này cô cảm nhận được rất rõ ràng, không phải không gian đang từ chối cô mà là một loại quy tắc đang bảo vệ cô, hiện tại cô đi qua đó rất có thể sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.

Cô thở dài, có chút tiếc nuối, căn nhà nhỏ kia đã nhìn mấy năm mà vẫn không thể đi vào.

Nhưng cô cũng không vội.

Mỗi một lần thăng cấp đều mang đến những điều bất ngờ, cứ từ từ là sẽ tới.

Khương Nặc rất hưởng thụ cảm giác ở trong không gian, cô không vội vã rời đi mà là lấy ra một cái ghế sô pha, đặt ở trên không gian trống trước nhà cây, thoải mái ngồi xuống.

Cứ như vậy nhìn không gian của mình, những vật tư cao ngất trùng điệp, rừng trúc xanh biếc, căn nhà nhỏ xinh đẹp.

Cảm thụ được mối liên hệ giữa mình cùng cây đại thụ, lấy ra sách y học đã lâu không xem, lại lật vài trang.

Trong lúc vô tình không để ý, cô đắp chăn kín mít rồi ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, nhìn bóng xanh in giữa kẽ lá của những cành cây to, đứng dậy vươn vai một cái, cảm thấy tràn đầy sinh lực.

Cô tùy tiện mặc một áo khoác màu xám rời khỏi không gian, trở lại căn phòng nhỏ khu vực thẻ xanh.

Lúc này Vân Diệu đang ngồi bên bàn đọc sách.

Khương Nặc đi qua, không còn cảm nhận được linh nguyên ở trên người anh nữa, xem ra anh cũng đã sớm hút xong rồi.

Vân Diệu nhìn cô rồi nói khẽ: “Vừa rồi Trịnh Nhất Hiên tới tìm cô.”

Khương Nặc ồ một tiếng: “Anh ta nói gì thế?”

“Tôi không mở cửa, bảo anh ta sau bốn tiếng nữa lại tới.” Vân Diệu nói: “Còn chưa đầy một giờ nữa.”

Khương Nặc gật đầu, vậy cũng vừa vặn.

Cô lấy bộ ấm trà ra, hai người pha trà uống.

Thật ra bình thường Khương Nặc uống nhiều cà phê và trà sữa hơn, nhưng thỉnh thoảng ngồi chung một chỗ với Vân Diệu uống trà xanh cũng rất thoải mái.

Không ngồi được bao lâu, theo tiếng bước chân tới gần, ngoài cửa có người gõ cửa.

Vân Diệu đứng dậy trước một bước, mở cửa ra, để Trịnh Nhất Hiên đi vào.

Loading...