Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:35:02
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Trịnh Nhất Hiên ngồi xuống, nói một chút tình huống cho Khương Nặc.

Chuột biến dị đã được đưa đến phòng thí nghiệm, tin rằng mọi người sẽ hiểu rõ hơn về chúng nó, anh ta cũng đề xuất xin phép, hy vọng mọi người coi trọng sự đe dọa của sinh vật biến dị.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đều khó khăn, nhân lực và vật lực mà bên trên đưa ra đều thật sự có hạn.

Nếu không phải hạt giống đặc biệt gieo trồng thành công trong lúc khẩn cấp, giải quyết được chỗ hổng lương thực khó khăn nhất thì bây giờ còn không biết là sẽ như thế nào.

Nhìn dáng vẻ sầu lo của anh ta, Khương Nặc nói: “Chúng tôi đã giải quyết động vật biến dị dưới lòng đất, tiếp theo căn cứ chỉ cần phát triển tốt, tạm thời sẽ không có vấn đề quá lớn.”

Ở giai đoạn sau, cho dù địa phương sinh tồn không có linh nguyên thì sinh vật biến dị cũng có thể dựa vào c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau để cướp đoạt linh khí trong m.á.u thịt mà sống sót.

Nhưng bây giờ các giống loài còn chưa sinh sôi nảy nở với số lượng lớn, không có linh nguyên thì chỉ có chết.

Tạm thời xem như an toàn.

Trịnh Nhất Hiên lại từ trong lời nói của cô phát hiện càng nhiều tin tức hơn: “Tạm thời an toàn... Vậy về sau còn có thể có nguy cơ, đúng không?”

Khương Nặc không trực tiếp trả lời mà là hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy thế nào?”

Trịnh Nhất Hiên ngẩn người, lập tức cười khổ: “Cũng đúng, từ sau khi trận mưa to đầu tiên giáng xuống, chúng ta đã không ngừng đối mặt với nguy cơ rồi. Đêm vĩnh cửu vừa qua đi, sinh vật lại xuất hiện hiện tượng biến dị, tương lai nhất định còn có những phiền phức khác. Nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, làm tốt công tác kiểm tra định kỳ, phòng ngừa sinh vật biến dị từ bên ngoài chạy vào, bảo vệ tốt căn cứ, làm tốt công tác của mình là được.”

Khương Nặc biểu thị tán thưởng: “Như vậy rất tốt.”

Nói xong chuyện, anh ta cũng không có gì để nói nữa, Khương Nặc chỉ hỏi anh ta có gì muốn nói với Chu Duyệt Nghiên hay không.

Trịnh Nhất Hiên lắc đầu: “Không cần.”

Nói xong những lời này, Trịnh Nhất Hiên đứng lên, anh ta nghiêm túc nhìn Khương Nặc, lại nhìn Vân Diệu, trịnh trọng nói:

“Tiếp theo tôi đều ở căn cứ, sẽ không rời đi, nếu có chuyện gì cứ việc tìm tôi. Phương thức liên lạc vẫn cứ như hiện tại, chỉ cần mở miệng, nhất định tôi sẽ dốc hết toàn lực đi làm.”

Khương Nặc bỗng nhiên nói: “Vậy nếu như tôi muốn anh rời khỏi căn cứ đi tới nơi khác, anh có đi không?”

Trịnh Nhất Hiên không hề do dự: “Nhất định tôi sẽ đi.”

Khương Nặc nghe vậy liền mỉm cười.

Trước khi Trịnh Nhất Hiên rời đi, anh ta vẫn đi tới trước mặt Vân Diệu, tuy Vân Diệu không để ý tới anh ta nhưng dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của mình.

Anh ta trịnh trọng nói lời từ biệt rồi bước ra khỏi phòng. Nhìn căn cứ to lớn trước mắt, dòng người tấp nập, trong lòng muôn vàn suy nghĩ.

Lần trước gặp mặt Chu Duyệt Nghiên, mái tóc cô ấy bạc trắng, đôi môi xanh xao đều khiến Trịnh Nhất Hiên lo lắng không thôi, nhưng cô ấy lại không quan tâm.

Trịnh Nhất Hiên hiểu rõ, Chu Duyệt Nghiên không phải người không quý trọng sinh mệnh, cô ấy chỉ là đưa ra lựa chọn mà thôi.

Khi cô ấy ôm anh ta nồng nhiệt, hôn anh ta, nói những lời yêu thương đã lâu không nói, Trịnh Nhất Hiên mơ hồ có thể cảm giác được sinh mệnh của cô ấy còn lại không nhiều.

Chính cô ấy cũng là chuyên gia về phương diện này, cô ấy đã tiếp nhận vận mệnh rồi, vậy người khác còn có thể làm gì đây?

Nhưng Trịnh Nhất Hiên vẫn ôm một tia hi vọng, anh ta đã từng thấy một loại sức mạnh vượt qua lẽ thường, thấy được sự tồn tại huyền diệu mà thần bí, cho nên khi Chu Duyệt Nghiên đi theo cô Vu rời đi, anh ta nghĩ có lẽ cô ấy có thể sống sót.

Lần này, Chu Duyệt Nghiên gửi đồ tới. Khi anh ta đập một cái trứng chim, nuốt dịch trứng vào, thân thể anh ta được bao bọc bởi một luồng sức mạnh ấm áp. Đến khi anh ta tỉnh dậy, vết thương cũ vài ngày trước cũng không còn đau đớn quá nữa, anh ta thực sự vô cùng kinh ngạc.

Anh ta biết rằng ở một nơi nào đó mà anh ta không thể nhìn thấy, Chu Duyệt Nghiên vẫn còn sống khỏe mạnh, còn đi trên con đường biến dị.

Anh ta đã không còn cầu gì khác nữa.

Trịnh Nhất Hiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời tối đen, từ trong màn trời tối đen nhìn thấy sắc trời dần dần sáng lên.

Từ ngày tận thế đến nay, thiên tai cùng khủng hoảng liên tiếp xảy ra, đến bây giờ cũng coi như cầm cự được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-394.html.]

Mặc kệ tương lai nhân loại còn gặp phải những bất hạnh thế nào, đáy lòng anh ta dần dần có một loại cảm giác, giống như lúc này đây, sẽ có một đôi cánh tay vận mệnh đẩy lùi tử vong, dẫn dắt bọn họ tiến về phía trước.

Đến thì cũng đã đến rồi, Khương Nặc lại đổi thêm vài thứ ở căn cứ.

Chủ yếu là đổi cho Chu Duyệt Nghiên.

Nhưng cũng không nhiều lắm, chỉ tùy tiện chọn vài thứ để đổi, dù sao mấy thứ này vừa nhìn liền biết là dùng để làm thí nghiệm, dễ dàng thu hút sự chú ý.

Hơn nữa cô cũng nảy sinh ý tưởng mới, sau khi chứng kiến thực lực của nhà họ Văn, thật ra có vài thứ có thể bảo Vân Diệu đi tìm nhà họ Văn để xin cũng được, với tài lực của nhà họ Văn cùng với nhiều năm chuẩn bị, chắc hẳn vật tư gì cũng có.

Dù sao cũng là lợi dụng lẫn nhau, lợi dụng nhiều một chút cũng không sao cả.

Đổi đồ xong, Khương Nặc chuẩn bị rời khỏi căn cứ.

Cầm linh nguyên của núi Cửu Quần rồi, e rằng một thời gian dài tới đây cô sẽ không đến căn cứ số một Nam Giang nữa. Nếu như tới đây phải đi Đại Hưng Lĩnh thì càng không cần thiết phải tới đây.

Cho nên, Khương Nặc vẫn đến gặp lại Giang Cầm một lần nữa.

Trước tận thế, Giang Cầm hào phóng đưa tiền, hỗ trợ cho cô tìm Dương Thành Quân đánh một trận, lúc ấy tiền hàng đã thanh toán xong, cũng không ai nợ ân tình của ai nữa, nhưng Khương Nặc vẫn nhắc nhở bà ấy một tiếng bảo bà ấy tích trữ vật tư, muốn kết thiện duyên.

Kết quả cũng làm thay đổi vận mệnh của Giang Cầm.

Mà Giang Cầm cống hiến cho căn cứ cũng trợ giúp càng nhiều sinh mệnh hơn.

Ngoại trừ việc từng có giao dịch với nhà họ Diệp ra thì con người Giang Cầm dứt khoát mà chính trực, ở trên việc quản lý căn cứ cũng có đủ kinh nghiệm, là một nhân tài có tấm lòng chính nghĩa lại hiểu được cách thích ứng với thời thế.

Đương nhiên, Khương Nặc cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn đi gặp bà ấy một chút mà thôi.

Ban đêm ở đó không có ai nên Khương Nặc trực tiếp đi tới gõ cửa phòng của bà ấy.

Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên có tiếng gõ cửa, lúc Giang Cầm mở cửa rất do dự, thậm chí có chút cứng ngắc, sau khi nhận thấy được người tới là Khương Nặc mới thả lỏng không ít.

“Yên tâm, lúc tôi tới đã chú ý rồi, gần nhà bà không có nhân vật nào khả nghi cả.” Khương Nặc đi vào trong cửa, nói với bà ấy.

Giang Cầm dẫn cô vào trong phòng ngồi xuống: “Có chuyện gì sao?”

Hơn nửa đêm, không có việc gì cũng sẽ không tới tìm bà ấy.

“Nói thật, không có việc gì cả.” Khương Nặc nhìn bà ấy, cười nói: “Nhưng tôi đoán tới đây tôi sẽ không có cơ hội đến căn cứ, trước đây cũng là nhờ bà hỗ trợ không ít nên tới chào hỏi một tiếng.”

Giang Cầm ngẩn người, ánh mắt lấp lóe.

Từ trước đến nay bà ấy là một người rất biết nắm bắt cơ hội, ví dụ như hiện tại.

Một loại linh cảm không thể giải thích được khiến cho bà ấy rất muốn nói gì đó với Khương Nặc.

Bà ấy không bị mù.

Trước khi tận thế, bà ấy đã gặp Khương Nặc, so với bây giờ thì trên người cô gái này có thêm một phần khí chất siêu nhiên.

Mặc dù cô vẫn luôn dùng khẩu trang che mặt nhưng từ trong ánh mắt của cô, Giang Cầm có thể cảm giác được sự trầm tĩnh cùng linh tính, đây là một loại thần thái rất khó diễn tả.

TBC

Nghĩ tới đây, Giang Cầm nhanh chóng lấy giấy bút ra, cúi đầu viết số phòng đưa cho Khương Nặc.

“Tôi đã làm một cái thân phận giả ở căn cứ số hai Huy Dương, có giấy chứng nhận căn cứ, cũng đã mở tài khoản.” Bà ấy nói khẽ: “Đây là số phòng của tôi ở khu vực thẻ xanh.”

Khương Nặc khẽ nhướng mày.

Với lòng dạ của Giang Cầm, cô cũng không cảm thấy bất ngờ khi bà ấy giữ lại một đường lui này, chỉ là không ngờ rằng bà ấy lại đột nhiên nói ra chuyện này với cô.

“Khương Nặc, nếu như cô muốn rời khỏi khu vực Nam Giang thì cứ đi đến căn cứ số hai Huy Dương này một lần, đến gian phòng này nhìn một chút.” Ánh mắt Giang Cầm sáng ngời nhìn về phía cô: “Nếu như tôi gặp nguy hiểm, không thể ở chỗ này được nữa thì tôi sẽ đổi thân phận qua bên kia. Đến lúc đó, nếu như tôi không có ở đó thì cô cũng không cần để ý tới. Nhưng nếu như tôi ở đó thì cô mang tôi cùng đi đi, tôi sẽ có ích với cô đấy.”

Khương Nặc thu tờ giấy này.

Loading...