Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 395
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:35:04
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Cầm lại viết một tờ giấy nữa, là đơn xin chuyển điểm tích lũy. Bà ấy dùng tài khoản khác trực tiếp chuyển cho Khương Nặc 8000 điểm tích lũy.
Khương Nặc líu lưỡi, phú bà đúng là phú bà, thiết lập nhân vật chưa từng sụp đổ.
8000 điểm tích lũy đủ cho hai tấm chứng nhận, có thể đổi được rất nhiều vật tư.
“Được.”
Khương Nặc nhận hết toàn bộ.
Cô biết, Giang Cầm sắp xếp đường lui cho mình khẳng định không chỉ có một mình cô.
Nhưng đến lúc đó nếu muốn rời khỏi Nam Giang, thuận tiện đi một chuyến đến căn cứ số hai Huy Dương cũng được.
Rời khỏi chỗ Giang Cầm, Khương Nặc lại đi tới nhà kho đổi đồ.
TBC
Điểm tích lũy tới tay, không dùng thì phí, lần này chủ yếu là một ít linh kiện, vật liệu xây dựng, các loại vật liệu lung tung lộn xộn.
Những đội người sống sót chưa vào căn cứ sẽ tìm kiếm những thứ này ở khắp nơi, từ nhỏ đến lớn, đủ lại đồ vụn vặt rồi mang hết về căn cứ để đổi lấy vật tư.
Đồ vật quá nhiều lại quá vụn vặt, chất đống khắp nơi trong nhà kho, hơn nữa phần lớn đều là đồ cũ vớt từ trong nước bùn lên hoặc là tháo dỡ xuống, căn cứ hiện tại đã có nhà máy của mình, thu những thứ này cũng chỉ là để dự phòng mà thôi.
Khương Nặc cũng không chê cũ, đổi hơn 3000 điểm tích lũy, chuyển từng nhóm ra bên ngoài, lại tìm cơ hội thu vào không gian.
Sau đó, cô và Vân Diệu cùng rời đi.
Lái chiếc xe sang trọng của cô, nghe nhạc.
Hai bên đường đều là những đống đổ nát, ánh bình minh chiếu rọi phía chân trời xa xa. Cô mở cửa sổ xe, vươn đầu ra ngoài để cảm nhận làn gió lạnh.
Lần đổi vật tư này khiến không gian của cô lại chất một đống tạp vật, hơn nữa đã lâu không thu dọn, Khương Nặc bảo Vân Diệu lái xe đến Hiểu Thành còn ý thức của mình tiến vào không gian để dọn dẹp.
Đến khi cô từ không gian đi ra, đột nhiên cảm thấy choáng váng, cả người tiến vào một loại cảm giác mất trọng lượng.
Khương Nặc có chút ngơ ngác, cô lấy lại bình tĩnh rồi nhìn vào tốc độ xe, lập tức giật nảy mình.
“Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!” Cô hét lên.
Vân Diệu hoang mang nhìn cô rồi đạp phanh lại.
Quán tính khiến cả người Khương Nặc lao ra, lại bị dây an toàn kéo lại, cô còn quên đóng cửa sổ xe, hiện tại cả người chính là tạo hình lộn xộn trong gió.
“Sao vậy?” Vân Diệu nhẹ giọng hỏi.
Khương Nặc cũng hoang mang nhìn anh: “Sao anh lái xe nhanh thế?”
Vân Diệu ngẩn ra một chút: “Nhanh sao?”
“Không nhanh nữa à?”
Tốc độ tối đa của chiếc xe này là 300, mà anh lái xe vẫn luôn giữ tốc độ cực hạn nhất.
Con đường lúc này có nhiều chướng ngại vật, thỉnh thoảng bị đứt gãy, còn có chỗ còn kết băng, vừa khó đi vừa trơn trượt, anh nghĩ gì mà dám lái với tốc độ này chứ?
Cuối cùng Vân Diệu cũng hiểu tại sao cô lại tức giận.
Anh mím môi, cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói: “Thực xin lỗi.”
Nhận sai cũng nhanh đấy.
Khương Nặc xoa xoa lông mày, rõ ràng là chuyện liên quan đến tính mạng, vì sao lại thành ra cô phản ứng quá mức rồi?
Được rồi... anh ta không phải người bình thường, cô có thể hiểu được một chút.
Khương Nặc ho một tiếng: “Sau này đi chậm một chút.”
“Ừm.” Vân Diệu đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-395.html.]
Anh khởi động xe lại lần nữa, lần này lái rất bình thường, vừa chậm vừa ổn định.
Nhưng không bao lâu, con đường liền xuất hiện đứt gãy nghiêm trọng, phía trước đi tới là đường núi, không cách nào lái xe được nữa.
Chỉ có thể đi bộ.
Khương Nặc cất xe rồi đi tới một chỗ cao để quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bây giờ cô chỉ biết là bọn họ đang ở trên một đoạn đường quốc lộ nào đó dẫn đến Hiểu Thành, cụ thể ở vị trí nào thì còn phải xem tiếp.
So với những con đường núi quanh co phức tạp như ở núi Việt thì những ngọn núi bên Hiểu Thành không cao, đoạn đường cũng tương đối thẳng, không có đường hầm gì. Chỉ là động đất khá nghiêm trọng, đường đi bị hư hỏng quá nhiều, ngọn núi cũng bị sụp đổ và đứt gãy khá lớn.
Nhìn một vòng, Khương Nặc quyết định nghỉ ngơi một đêm trước đã rồi tính tiếp.
Khương Nặc một mình trở về nhà trên cây, lấy phòng container của Border Collie ra đưa cho Vân Diệu, lại phát hiện bên trong toàn là đồ của Border Collie nên cô lại lấy cả phòng trà ra, còn để sẵn nước suối trong phòng.
Trước khi rời khỏi căn cứ, cô đã điều chỉnh thời gian theo đồng hồ ở lối vào căn cứ.
Bây giờ vào nhà trên cây thường xuyên hơn, thời gian trên đồng hồ luôn rối loạn. Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi tìm một chiếc đồng hồ nam trong không gian, nói với Vân Diệu:
“Đưa tay ra đây.”
Trước đó cô đã kéo tay áo anh lên xem vết thương nhiều lần nên Vân Diệu đã quen rồi, lúc này anh liền vươn tay ra nhưng cô chỉ đeo một chiếc đồng hồ lên cổ tay anh.
Lúc ấy vớt được ở trong trung tâm thương mại, có lẽ là rất đắt. Nó được đặt trong một cái hộp gỗ kín, không bị nước vào nhưng cần phải điều chỉnh lại thời gian một chút.
Đồng hồ thương hiệu này đều được làm thủ công, công nghệ nước ngoài truyền thừa cả hàng trăm năm, là sự kết hợp giữa tay nghề truyền thống và khoa học kỹ thuật. Mặt số màu đen, dây da, kiểu dáng đơn giản, Vân Diệu đeo trên tay cũng không quá bắt mắt.
Khương Nặc kéo tay anh, một tay khác vặn lò xò xoay kim đồng hồ, mái tóc rũ xuống nhẹ nhàng đ.â.m vào mu bàn tay.
Sau khi điều chỉnh xong, Khương Nặc buông anh ra và nói: “Sau này tôi sẽ nhìn đồng hồ của anh để chỉnh giờ, cẩn thận đừng làm mất nhé.”
Vân Diệu nói khẽ: “Sẽ không đâu.”
Khương Nặc ngáp một cái.
Lúc ở doanh địa có mẹ giám sát, cuộc sống coi như có quy luật, vừa rời khỏi đã bắt đầu ngày đêm điên đảo. Bởi vì ban ngày ngắn, đêm lại dài nên luôn trong lúc vô tình quên đi thời gian.
Bọn họ rời khỏi căn cứ là vào đêm khuya, lái xe gần như cả ngày, hiện tại xem như đang là chạng vạng tối nhưng người đã rất mệt mỏi.
Khương Nặc trở lại nhà trên cây, thoải mái ngủ một giấc.
Ngủ một giấc thật ngon 6 tiếng đồng hồ, cả người tràn đầy năng lượng.
Sau khi tỉnh dậy, cô nhìn vào cổ tay Vân Diệu, lúc này đã là 1h đêm. Với cước trình của bọn họ, nếu mọi việc suôn sẻ thì hôm nay bọn họ có thể đến nơi.
Nhưng tình hình động đất ở cả một vùng Hiểu Thành này thực sự quá nghiêm trọng.
Cho đến nay, Khương Nặc đã từng thấy nơi bị thiệt hại nặng nề nhất do động đất chính là Nghi Thành, nhưng bây giờ xem ra ở đó như vậy coi như vẫn còn tốt.
Mặt đất nứt ra, núi đá sụp đổ.
Khương Nặc đi lại trong đó cũng khó tránh khỏi có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Sức mạnh của tự nhiên thực sự quá tàn khốc.
Nhưng Hiểu Thành là thành phố ven biển, sau khi mưa to trút xuống, chắc hẳn thành phố này nhanh chóng bị bao phủ bởi nước biển.
Ngay cả khi có những người sống sót thì họ cũng sẽ không ở lại Hiểu Thành mà là cố gắng hết sức để di chuyển đến nơi khác.
Hy vọng bọn họ tránh thoát được khủng hoảng mang tính hủy diệt này.
Trên đường đi, Khương Nặc cũng cẩn thận quan sát xem có cây cỏ nào có thể sống sót hay không.
Suy cho cùng thì vỏ trái đất biến động mạnh mẽ như vậy, linh nguyên dưới lòng đất có thể sẽ bị lộ ra gây ra những thay đổi nhất định đối với hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng ánh mắt nhìn tới chỗ nào cũng không nhìn thấy gì cả.
Thậm chí đi đường núi còn nhìn thấy cả một khu vực rộng lớn với những ngôi nhà bị sập và đổ nát, thật khó để không cảm thấy bàng hoàng trước cảnh tượng này.