Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 396

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:35:06
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc không khỏi hoài nghi, đây là đường núi thật hay là thành trấn đã trở nên như thế này sau khi vỏ trái đất biến động kiến tạo?

Những tảng đá khổng lồ này có thực sự là đá không?

Cô không khỏi thở dài.

Trên đường đi có rất nhiều tảng đá cỡ lớn, Khương Nặc gom khoảng 3 tấn 5 tấn xếp chồng lên nhau trong không gian.

Càng đi về phía bờ biển, nhiệt độ càng cao nhưng gió lại càng lớn, thổi đến mức trên mặt có cảm giác đau rát, còn có một mùi hôi thối kỳ quái theo gió bay đến, Khương Nặc không khỏi nhíu mày, lại đeo mặt nạ lên.

Trời sáng rồi lại tối, ban ngày biến mất trong bóng đêm, Khương Nặc cảm thấy hơi mệt mỏi nên tìm một chỗ khuất gió nghỉ ngơi một chút.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô hỏi.

Vân Diệu liếc mắt nhìn cổ tay: “6 giờ.”

Khương Nặc gật đầu, đi một mạch 17 tiếng đồng hồ, chẳng trách lại mệt đến thế.

Theo lý thuyết, bọn họ cách Hiểu Thành đã không xa, lẽ ra không nên đi lâu như vậy. Nhưng địa hình phát sinh biến hóa kịch liệt, đường lại thật sự quá khó đi.

Cô lấy phòng trà ra, pha một ấm trà rồi ăn chút gì đó.

Nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Lại qua hơn một giờ, Khương Nặc đã có thể nghe thấy rõ ràng tiếng sóng biển.

Thật ra cô đã có dự cảm từ trước đó, khu vực này ở ven biển, sau một trận động đất đáng sợ như vậy thì chắc chắn sẽ kèm theo sóng thần, nhất định là thành phố đã bị phá hủy từ lâu.

Chỉ có sóng thần mới có sức mạnh cường đại như vậy, cuốn trôi vô số kiến trúc sụp đổ về phía núi.

Chắc chắn Hiểu Thành đã sớm không còn.

Khương Nặc đứng trên con đường đầy bùn đất, từ xa nhìn lại, chỉ thấy những đợt sóng cuồn cuộn trong bóng tối, ngoài ra chẳng còn thấy gì nữa cả.

Đến khi những sinh vật biến dị của đại dương đổ bộ lên bờ sẽ như thế nào?

Con người thật sự hoàn toàn không có năng lực gì để chống lại bọn chúng sao?

Đáp án gần ngay trước mắt, trong lòng Khương Nặc cũng có chút khẩn trương.

Đương nhiên cô sẽ không nghĩ theo hướng sẽ có rất nhiều tôm hùm biến dị, hàu lớn cua lớn đang chờ mình.

Cô bước đi chậm rãi về phía trước.

Nhìn thấy một vùng biển rất bình thường.

Lúc này là ban đêm, không thấy rõ nước biển đến tột cùng có màu sắc gì nhưng mùi rất khó ngửi, mùi tanh nồng nặc.

Trước ngày tận thế, Khương Nặc vẫn rất thích biển.

Trường đại học gần bờ biển, có thể ngồi xe buýt đến bến tàu. Vào cuối tuần thỉnh thoảng sẽ cùng bạn học tới đây đi dạo, đội mũ che nắng, tận hưởng chút gió biển.

Khi đó gần bến tàu còn có một số cửa hàng nhỏ, bán đồ câu cá hoặc đồ uống.

Sinh tố trong cửa hàng có giá 7 tệ một ly, có thêm một ít nước trái cây và màu tổng hợp. Hương vị không ngon lắm nhưng lại rất nhiều, ăn thêm một bát mì rồi lại ngồi xe buýt về trường, không tiêu quá nhiều tiền nhưng vẫn có một buổi chiều vui vẻ.

Bây giờ nhớ lại những hình ảnh kia, vậy mà đều có chút không chân thật.

Hai người từ từ đến bờ biển, mực nước chắc chắn đã dâng lên rất nhiều, đường bờ biển trải dài đến tận thành trấn, ngay dưới chân Khương Nặc là cả một thành phố đổ nát.

Cô thận trọng nhìn mặt biển, đang suy nghĩ có nên ngồi xổm ở đây quan sát xem thử có sinh vật biến dị nào lên bờ hay không, thử bắt mấy con về nghiên cứu.

Nhưng lúc này, gió càng lúc càng lớn.

Gió biển thổi mạnh mang theo mùi tanh khiến Khương Nặc gần như không thể mở mắt ra được, sóng biển cũng ập tới từng đợt từng đợt, càng lúc càng dữ dội hơn, thoạt nhìn giống như thủy triều đang lên nhưng nước biển lại đang lui về phía sau.

Khương Nặc lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Xa xa truyền đến một tiếng động thật lớn, thanh âm kia nặng nề mà mãnh liệt, trên mặt biển có một đường màu trắng sáng ngời đang di chuyển.

Đây đều là dấu hiệu của một cơn sóng thần đang đến gần.

“Đi mau.” Khương Nặc xoay người chạy về phía trước.

Nhưng mà, tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Số lượng lớn mảnh vỡ kiến trúc dưới chân đã ngăn cản tốc độ rút lui của Khương Nặc. Khi Khương Nặc quay đầu lại, đã nhìn thấy những con sóng khổng lồ mang theo tiếng rít gào ngập trời mà đến, đó là khí thế có thể xé nát, hủy diệt tất cả.

Phản ứng của cô chỉ trong nháy mắt.

Khương Nặc không suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên chính là trốn vào trong không gian.

Trốn vào không gian, qua mấy giờ rồi lại đi ra nhìn xem, nếu như vẫn còn sóng lớn như cũ thì nhanh chóng quay trở về không gian.

Nếu như sóng thần đi qua, mặt biển yên lặng trở lại thì dù sao cô có thuyền cũng có dưỡng khí, đến lúc đó lại rời đi.

Nhưng ngay khi cô muốn lắc mình chuẩn bị đi vào không gian thì chuyện không tưởng tượng được đã xảy ra.

Khoảnh khắc sóng biển ập tới, Vân Diệu nắm lấy tay cô, kéo cô về phía trước rồi cùng cô nhảy lên nơi cao.

Một giây sau, bọn họ vẫn bị sóng lớn cuốn vào trong nước, nước biển xộc thẳng vào miệng mũi.

Vân Diệu một tay kéo cô, một tay dùng sức bám vào tảng đá, để cho bọn họ không bị nước cuốn đi.

Khương Nặc rất muốn thoát khỏi Vân Diệu, một mình lẻn vào không gian, nhưng Vân Diệu lại bất chấp tất cả nắm chặt cô.

Những cơn sóng lớn đập vào mặt, cảm giác ngạt thở khó có thể hình dung, trong khoảnh khắc đó Khương Nặc nín thở nhưng vẫn hơi muộn, nước biển tràn vào khoang mũi mang đến một cảm giác bỏng rát mãnh liệt, cô lập tức ý thức được nước biển này lại có độc.

Khương Nặc:...

Cô thật sự rất biết ơn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-396.html.]

Giờ khắc này, cô đang cân nhắc có nên mang theo cả Vân Diệu cùng trốn vào trong không gian một lúc hay không.

Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi từ bỏ, cô sợ kéo người vào trong sẽ mang tới hậu quả khó lường, có lẽ không gian sẽ có biến hóa, có lẽ Vân Diệu sẽ lập tức c.h.ế.t đi.

Những cơn sóng lớn xé toạc tất cả mọi thứ mà nó có thể nuốt chửng. Sau khi Khương Nặc bị cuốn vào đó liền mất hết toàn bộ khí lực, Vân Diệu nắm chặt lấy tay cô khiến cô như bị hai luồng sức mạnh lôi kéo, cực kỳ khó chịu.

Vân Diệu cũng ý thức được làm như vậy thì cổ tay sẽ đau nhức kịch liệt, anh quay đầu nhìn Khương Nặc rồi ôm chặt cô từ bên hông, sóng lớn đập bọn họ lên những mảnh vỡ kiến trúc, Vân Diệu dùng tay chống đỡ, đồng thời dùng sức, mang theo Khương Nặc rời khỏi mặt nước trong chớp mắt.

Thừa dịp còn có thể hô hấp, Khương Nặc vội vàng nói: “Buông ra...”

Cô muốn nói buông tôi ra, tôi sẽ ổn thôi!

Nhưng vừa hé miệng, cô lại nuốt thêm càng nhiều nước biển vào trong miệng, lúc này cô thậm chí còn không thể mở mắt.

Khương Nặc bị sặc nước biển, phổi vô cùng đau nhức.

Sức mạnh khổng lồ này cuốn lấy cô, ném cô lên không trung một lúc rồi lại đập mạnh về phía núi đá.

Ngay từ đầu cô còn giãy dụa, muốn hất Vân Diệu ra để mình có thể trở về không gian.

Nhưng Vân Diệu lại như không muốn sống ôm chặt lấy cô.

Đây thật đúng là muốn mạng.

Mấy lần muốn nói chuyện nhưng chất độc lại tràn vào trong miệng khiến cho đầu lưỡi cô tê cứng, không thể phát ra âm thanh.

Đến sau đó Khương Nặc dứt khoát nằm im.

TBC

Chấp nhận sao?

Dù sao cũng không dám cử động.

Cô từ bỏ giãy dụa, mặc cho Vân Diệu mang theo cô chìm nổi trong những đợt sóng lớn. Anh bắt lấy tất cả những thứ có thể bắt được, cũng không ngừng đưa cô lên trên mặt nước để cô hít thở.

Có lẽ là do ảnh hưởng của độc tố nên ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Khương Nặc chỉ cảm thấy thời gian mình lộ ra khỏi mặt nước càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, cô được Vân Diệu ôm lên, đặt nằm trên một tảng đá cao và bằng phẳng.

Cô mở mắt ra.

Thật ra cô cũng không bị sặc nước nhiều, nhưng nước biển kia thật sự có độc khiến miệng lưỡi cô tê liệt nói không nên lời, thể lực cũng hoàn toàn hao hết, từ khi bắt đầu tiến hóa, cô còn chưa từng mệt mỏi như vậy.

Sau khi ra khỏi nước biển, cô muốn trở về không gian nghỉ ngơi nhưng Vân Diệu vẫn nắm lấy tay cô không chịu buông ra.

Khương Nặc im lặng hỏi trời xanh.

Vân Diệu kéo một thứ giống như con sứa trên vai cô xuống rồi ném nó xuống đất.

Cho đến lúc này, Khương Nặc mới nhận ra trên vai mình có cái gì đó, trong nháy mắt khi giật ra cô có cảm giác đau đớn rất nhỏ nhưng không nhiều lắm, chỉ là giây tiếp theo, cô phát hiện từ bả vai đến cánh tay của mình, toàn bộ đều tê dại.

Rõ ràng con sứa này có độc.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy trên người Vân Diệu có rất nhiều thứ như vậy.

Những chiếc gai trong suốt dán chặt trên người anh nhưng anh giống như không hề phát hiện, cũng không thèm để ý mà chỉ đưa tay lên cổ Khương Nặc để xác nhận xem hơi thở của cô có ổn định hay không.

Sau đó, một tay anh đặt lên mạch đập trên cổ tay Khương Nặc.

Rõ ràng lúc này Khương Nặc rất lạnh nhưng chỉ trong nháy mắt này, lại có một dòng nước ấm từ mạch đập chảy về phía thân thể, vô cùng thoải mái.

Cô lắc đầu.

“Mau...” Cô mở miệng nhưng lại không thể nói được rõ ràng, một câu ‘mau thả ra, tôi không sao hết’ mà lại không thể nói nên lời.

“Không sao đâu.” Vân Diệu nhẹ giọng nói.

Khương Nặc nhìn về phía anh, giờ khắc này, cô có chút ngây người.

Ánh mắt trầm tĩnh của Vân Diệu lúc này tràn đầy lo lắng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, những giọt nước lạnh lẽo đang từ trên mái tóc rơi xuống, nhỏ lên phiến đá.

Cô chưa bao giờ thấy anh có thần thái hoảng loạn như vậy, giống như đang nhìn chăm chú vào thứ không thể mất đi.

Khương Nặc còn muốn nói gì đó nhưng một hơi nóng khó hiểu chắn ở trong cổ họng, cuối cùng vẫn có thể lên tiếng nhưng rồi lại nuốt toàn bộ lời nói trở về.

Cảm giác không kiên nhẫn cùng bất đắc dĩ trong lòng đều tan biến, cô bình tĩnh nhìn bầu trời đêm tối đen, còn có ánh mắt lo lắng của Vân Diệu, cô nhìn ánh sáng ảm đạm chiếu xuống bóng dáng trong trẻo lạnh lùng, những làn gió mạnh thổi tới cuốn vạt áo bay lên.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những cảm xúc tuôn trào trong mắt anh khiến cô choáng váng, gần như quên mất mình đang ở đâu.

“Khụ khụ khụ...”

Tiếng ho khan phá vỡ sự im lặng này, Khương Nặc ôm n.g.ự.c ngồi dậy.

Cuối cùng Vân Diệu mới buông tay ra.

Lúc này Khương Nặc cũng không muốn trở về không gian, cô ho một lúc, cảm giác hô hấp đã trở nên thông thuận hơn rồi chỉ tay về một nơi cao hơn.

Bình thường sóng thần sẽ kéo dài 1 giờ, tình huống đặc biệt sẽ kéo dài hơn, xét theo những trận động đất nghiêm trọng thường xuyên xảy ra ở đây thì chắc chắn sẽ không có tình huống bình thường.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị nước biển nuốt chửng, vì an toàn, bọn họ cần phải đi đến vùng núi cao hơn.

Vân Diệu hiểu ý của cô, gật đầu.

Anh lôi hết toàn bộ những con sứa đang bám trên người mình ra rồi đỡ Khương Nặc đứng lên.

Có lẽ anh chưa từng đỡ người khác.

Động tác này của anh khiến cho Khương Nặc có một loại ảo giác rằng mình là một phạm nhân đang bị áp giải.

Chẳng qua bước chân của anh đi rất chậm, đi cũng rất nhẹ nhàng, dường như vô cùng cẩn thận.

Hai người đi thẳng tới đỉnh núi.

Loading...