Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 402

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:35:57
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ồ, Khương Nặc hiểu rồi, là nhờ cô làm công nhân khuân vác.

“Không thành vấn đề.” Cô suy nghĩ một chút: “Anh chỉ mang đội trưởng Trần đi thôi à? Cậu Tiểu Hoàng kia thì sao?”

Nhắc tới Tiểu Hoàng, Vân Diệu liền cảm thấy hơi đau tai, anh lắc đầu nói: “Nhà họ Văn sẽ dẫn bọn họ đến Đại Hưng Lĩnh, đến lúc đó lại nói.”

“Anh cũng thật mềm lòng.” Khương Nặc cười cười.

Tiểu Hoàng có quá nhiều tâm nhãn, thỉnh thoảng hợp tác thì được, không thích hợp dẫn theo bên người, Vân Diệu cũng hiểu điểm này nên chỉ cần Trần Chính Vũ.

Nhưng dù sao thì đã làm ầm ĩ ở bên tai anh lâu như vậy mà vẫn không c.h.ế.t vì nói.

Nhà họ Văn chuẩn bị cho Vân Diệu một căn nhà, khi anh không có ở đây thì Trần Chính Vũ ở lại trông coi.

Vân Diệu có vài thứ không tiện mang theo bên người nên cứ để ở đó.

Nhưng những vật phẩm quan trọng, ví dụ như bộ quần áo anh đã mặc khi tỉnh lại từ trong Đại Hưng Lĩnh, anh đã đào một cái hố sâu ở trong vách núi đá gần đó để cất giữ.

Gần đây anh đã đến mấy khu vực Nam Giang, Lư Trì, Thái Hoa, linh nguyên có thể lấy cũng đã lấy, còn những linh nguyên bị chôn sâu dưới đất thì trừ khi địa hình có biến động nghiêm trọng, nếu không cũng sẽ không bị lộ ra ngoài, cũng sẽ không sinh ra sinh vật biến dị.

Vậy thì cứ để nó tiếp tục chôn sâu đi.

Khương Nặc dọn đến Đại Hưng Lĩnh, Vân Diệu cũng sẽ không trở về Hải Thành, đương nhiên là phải mang đồ đi, tiện thể mang theo cả Trần Chính Vũ.

“Tôi cần anh ta giao tiếp với Văn Vịnh Vi ở căn cứ Đại Hưng Lĩnh giúp tôi.” Vân Diệu nói.

Anh không thích giao tiếp với người khác, càng không thích xử lý một đống chuyện vụn vặt, bởi vậy anh cần một người đắc lực làm chân chạy cho mình.

Hai người đi rất nhanh, chỉ mất ba ngày đã đi bộ đến biên giới Hải Thành, trong lúc đó còn có thể dừng lại uống trà luyện đao, ngủ thêm mấy giờ.

Lúc tới gần Hải Thành, bọn họ còn gặp một đội người may mắn còn sống sót.

TBC

Hẳn là người của căn cứ Hải Thành đi ra tìm đồ, có người dẫn đội, có vũ khí có tổ chức.

Khương Nặc cũng không xa lạ gì với chuyện này bởi kiếp trước cô cũng từng làm rồi.

Cô suy nghĩ một chút rồi tìm một số đồ rải rác trong không gian đặt dưới tầng hầm của một nhà xưởng bị ăn mòn, đều là linh kiện máy móc tương đối thực dụng, ít nhiều gì cũng có thể đổi được chút điểm tích lũy.

Sau đó lặng lẽ rời khỏi bóng tối.

Lại đi bộ cả mấy tiếng không ngừng nghỉ, cô và Vân Diệu đi tới một căn nhà bên cạnh Hải Thành.

Nơi này trước kia vốn là một danh lam thắng cảnh, núi không cao nhưng khá sâu, nhà họ Văn cũng tiến hành ngụy trang một chút, chỗ sườn núi toàn dùng những tảng đá hoang lấp kín, phải đi thẳng vào bên trong mới có thể tìm được đến nơi.

Vân Diệu dẫn Khương Nặc đi thẳng tới cửa, đột nhiên, anh khẽ cau mày, bước chân dừng lại.

Khương Nặc cũng nhận thấy có gì đó không đúng lắm.

Bên trong không có ai, không nghe được bất kỳ tiếng hít thở nào, cửa cũng mở rộng.

Cho dù Trần Chính Vũ có chuyện rời đi, theo tính cách làm việc cẩn thận của anh ta thì cũng sẽ không đến mức không khóa cửa.

Vân Diệu đẩy cửa vào.

Trong nhà vẫn bình thường, đồ đạc cũng không bừa bộn, tất cả cửa phòng đều đóng chặt. Khương Nặc đi đến phòng của Trần Chính Vũ, được thu dọn rất gọn gàng, lại nhìn phòng vật tư, cũng không bị xáo trộn tìm kiếm.

Ngoại trừ Trần Chính Vũ không có ở đây, có vẻ như không có gì không ổn cả.

Vân Diệp mím môi không nói gì, Khương Nặc nhìn vẻ mặt của anh, hiển nhiên bọn họ đã cùng nghĩ đến một chỗ.

“Nhà họ Văn xảy ra chuyện rồi.”

Nhà họ Văn xảy ra chuyện, chắc chắn Vân Diệu phải tới xem.

Nhà họ Văn làm việc cho anh nên đương nhiên anh phải bảo vệ, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-402.html.]

Có người đi vào căn nhà này, nhưng vật tư trong nhà, bao gồm thịt hộp, thịt khô, nước uống lại căn bản không bị đụng tới, Khương Nặc nhìn thấy liền hiểu ngay, người tới là nhà họ Diệp.

“Quá nửa là nhằm vào anh.” Khương Nặc nhìn về phía Vân Diệu: “Rốt cuộc bọn họ đã biết chuyện giao dịch giữa anh và nhà họ Văn rồi.”

Trên mặt Vân Diệu không có biểu cảm dư thừa, lạnh nhạt nói: “Chuyện sớm hay muộn thôi.”

Khương Nặc gật đầu, không nói gì.

Vũ Nô đi núi Việt, tin tức là Nhân Nhân truyền đi qua bác sĩ gia đình của nhà họ Văn.

Cho dù sau đó nhà họ Văn có che giấu như thế nào thì chuyện Vũ Nô c.h.ế.t ở bên ngoài không thể trở về là sự thật.

Chỉ cần ông chủ Diệp không phải kẻ ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra nhà họ Văn đã sinh dị tâm.

Bất kể nói thế nào, giống như Văn Vịnh Vi mong muốn, hôn ước này chắc chắn không thể tiếp tục được nữa.

Căn cứ đã được xây dựng ở Đại Hưng Lĩnh, người nhà họ Văn ở Hải Thành như thế nào thì cô cũng không quan tâm.

Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi nói với Vân Diệu: “Chúng ta đi tìm hiểu tình hình trước đã.”

Vân Diệu gật đầu.

Khương Nặc quay trở lại căn nhà tìm kiếm, tất cả mọi thứ đều không có ai đụng vào, duy chỉ có bộ đàm là không tìm thấy, hơn phân nửa là ở trên người Trần Chính Vũ.

Nhà họ Văn ở phía đối diện ngọn núi, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được một dãy nhà thấp.

Vân Diệu chưa bao giờ công khai tới nhà họ Văn, có chuyện gì thì Văn Viễn Tùng cũng tự mình tới gặp anh. Mặc dù trước giờ anh chưa từng sinh sống ở đây nhưng vẫn rất quen thuộc địa hình.

Lúc này đang là đêm khuya, trời không còn một mảnh đen kịt như trước nhưng cũng rất ảm đạm, hai bóng người di chuyển trong ngọn núi hoang vu, gần như không phát ra bất cứ tiếng động nào, lặng lẽ tới gần nhà họ Văn.

Từ xa, Khương Nặc nhìn thấy căn nhà kia có ánh lửa, thời tiết cũng không rét lạnh lắm nhưng lò sưởi vẫn còn bốc cháy.

Nghe qua cũng gió êm sóng lặng, tựa hồ không có gì khác thường.

Nhưng Khương Nặc vẫn ngửi được mùi không khí không giống bình thường, bởi vì quá yên tĩnh.

Cô cẩn thận lắng nghe, cũng chỉ có một vài tiếng hít thở chứng tỏ bên trong còn có người sống. Nhưng một đại gia tộc như vậy, cộng thêm vệ sĩ thì cũng phải có tới hàng chục hàng trăm người, làm sao lại không có một người nói chuyện cho được?

Trừ phi là không dám nói.

Khương Nặc suy nghĩ một chút, khẽ nhếch môi, thấp giọng nói bằng âm thanh chỉ cô và Vân Diệu có thể nghe rõ: “Anh đi lấy đồ của anh trước, tôi ở đây xem thử.”

“Tôi sẽ đi qua nhà họ Văn dò xét tình huống trước, anh đi lấy đồ của anh đi.”

Vân Diệu quay đầu nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc: “Vì sao?”

Khương Nặc nói: “Không vì cái gì cả, những thứ kia quan trọng với anh như vậy nên phải ưu tiên xử lý, vùng núi này dù sao cũng là địa bàn của người ta.”

Vân Diệu khẽ nhíu mày, anh không hoàn toàn đồng ý: “Tôi đi tới đi lui cũng phải mất cả một ngày, lúc này không nên chia ra hành động.”

“Cũng chỉ có một ngày thôi, tôi ở đây trông coi. Yên tâm đi, nếu có nguy hiểm gì thì tôi cũng có chỗ trốn mà.” Cô dừng một chút lại nói: “Hãy tin tôi.”

Vân Diệu im lặng một lúc.

Anh không muốn chấp nhận sự sắp xếp này nhưng kỳ thật Khương Nặc nói cũng không sai.

Khi anh tỉnh lại ở Đại Hưng Lĩnh, quần áo, phụ kiện anh mặc trên người đều không phải là đồ vật thuộc về thế giới này.

Phải nhanh chóng lấy về càng sớm càng tốt.

Những năm này người tiếp xúc nhiều nhất với anh chỉ có Trần Chính Vũ, Trần Chính Vũ không biết chỗ mà anh cất giấu đồ vật nhưng lại biết anh sẽ đi nơi nào, bởi vậy cũng có khả năng bị người phát hiện.

Nhưng đây cũng không phải là chủ yếu.

Cho dù đồ vật có rơi vào tay Diệp Huy Dương thì anh cũng có thể lấy về, nhà họ Diệp không thể ngăn được anh.

Khương Nặc muốn anh rời đi bây giờ, rõ ràng là muốn đẩy anh ra.

Loading...