Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 406
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:06
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh đèn sáng lên, hai màn hình nhỏ trên bàn cũng khởi động theo, rất hiển nhiên, đây là camera.
Diệp Huy Dương mỉm cười nhấn nút khoá, quay ngược hình ảnh lại, để cho cô xem.
Thật ra ngay từ lúc Khương Nặc chui vào, sau khi trốn vào sau tường, đã bị phát hiện rồi.
Cô cẩn thận quan sát hoàn cảnh, lặng lẽ đi quanh phòng.
Nhìn không rõ mặt, lại có thể thấy rõ tất cả động tác của cô.
“Cô Vu, đồng ý tâm sự với tôi không?” Diệp Huy Dương nhìn cô, chỉ tay về phía cái ghế dựa mềm đối diện với bàn.
Lúc này, Khương Nặc nghe thấy bên ngoài căn phòng đã bị bao vây.
Tiểu Hoàng cũng nhìn thấy bóng người bên ngoài xuyên qua cửa sổ, cả người run như một cái sàng, trong lòng có nỗi khổ không nói được.
Nhìn kiểu gì cũng đều giống như cậu ta tính kế Khương Nặc vậy!
Có miệng cũng không nói rõ được!
Sắc mặt cậu ta trắng bệch, ngơ ngác nhìn về phía Khương Nặc, nhưng lại không thấy Khương Nặc có một chút hoảng sợ nào, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế dựa mềm.
“Nói chuyện đi.” Cô nói nhỏ.
Cô đương nhiên không sợ, Diệp Huy Dương không giữ được cô.
Đến nước này, cô nhất định phải g.i.ế.c Diệp Huy Dương, vậy thì cho dù ông ta có biết mình có năng lực cách không gian lấy đồ thì có sao chứ?
Hành tẩu ở tận thế cho đến bây giờ, cô quá mức ỷ lại vào cảm giác của mình, không nghĩ tới Văn gia còn có kiểu giám sát như thế này.
Trước kia đã từng nghe Ngô Đại Giang nói tới, cho dù không có mạng, sử dụng dây cáp điện cũng vẫn có thể giám sát được.
Văn gia chuẩn bị nhiều năm, có thứ này cũng không kỳ quái, là cô suy tính không đủ cẩn thận.
Cô vừa chui vào, đã bị Diệp Huy Dương phát hiện ra, nhưng Diệp Huy Dương không trực tiếp hiện thân, mà chính là vứt Tiểu Hoàng ra, dẫn dụ cô đến đây.
“Cô Vu, chắc là cô nhìn ra được, tôi không có ác ý với cô.” Diệp Huy Dương nói.
Ông ta tựa trên ghế mềm, ánh mắt dò xét trên người Khương Nặc, từ trán đến khuôn mặt rồi tới thân thể, có một loại dò xét cao cao tại thượng.
Đoán chừng ông ta nhìn ai cũng như vậy.
*
Diệp Huy Dương nhìn kỹ Khương Nặc, Khương Nặc cũng không yếu đuối, cũng nhìn ông ta từ đầu đến chân đánh giá một lần.
Thật ra nhìn thêm vài lần cũng chỉ như thế, nhưng đối phương còn đang nhìn, vậy thì cô cũng tiếp tục nhìn.
Diệp Huy Dương cũng không khó chịu với ánh mắt của cô, ngược lại khẽ cười: “Cô Vu, cô cảm thấy tôi thế nào?”
Khương Nặc thản nhiên: “Tạm được.”
Xem như là bản thăng cấp về tất cả phương diện của Văn Vịnh Vi.
Cân nhắc đến điều kiện bọn họ sinh ra và lớn lên có sự tương đồng, có chút liên hệ m.á.u mủ, cũng là bình thường.
So sánh với sự thờ ơ của cô, Diệp Huy Dương lại có hứng thú sâu sắc với Khương Nặc.
“Thân thủ của cô rất không tệ.” Diệp Huy Dương nói: “Tôi rất tò mò, cô tu hành thế nào? Từ đâu lại có được loại sức mạnh này?”
Khương Nặc đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề của ông ta, mà chính là hỏi lại:
“Ông biết bao nhiêu về chúng tôi?”
Diệp Huy Dương khẽ nhướng mày: “Không nhiều, nhưng tôi có thể nói toàn bộ cho cô, để chứng minh với cô là tôi có thành ý.”
Diệp Huy Dương nói xong, bưng chén trà đặt lên bàn, đồng thời chỉ vào một cái chén khác đang treo lơ lửng trên không trung, ra hiệu với Khương Nặc.
Dưới gầm bàn này có một lò điện cỡ nhỏ, sau khi mở điện thì nóng lên, đặt chén trà ở trên sẽ không bị nguội, bây giờ uống vào vừa vặn.
Khương Nặc không để ý tới ông ta.
Cô sẽ không ăn đồ của người khác, càng sẽ không uống trà mà người khác cho.
Ánh mắt Diệp Huy Dương sâu thẳm, lại nhìn cô vài lần, sâu trong đáy mắt có mấy phần bất mãn, nhưng lại càng hưng phấn nhiều hơn khi đối mặt với con mồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-406.html.]
Ông ta cũng không thừa nước đục thả câu, nói với Khương Nặc.
Thật ra trước khi tận thế, ông ta đã biết Văn gia đang giở trò rồi.
Nhưng lúc đó ông ta cũng không để Văn Viễn Tùng vào mắt, ông ta là người duy nhất trên đời này có thể tu hành, Văn Viễn Tùng tính là gì chứ? Văn gia có được như ngày hôm nay, đều là dựa vào chỗ tốt của Diệp gia, không tạo ra được làn sóng gì.
Cho nên ông ta biết rõ Văn Viễn Tùng âm thầm tập trung vật tư, mở công xưởng, điều động một số lượng lớn hàng hoá ở trong ngoài nước, còn xây dựng nhà cửa chống động đất ở vùng núi, ông ta cũng không để trong lòng.
Thực lực mà Diệp gia đã tích lũy được hơn 200 năm, cũng không phải thứ mà bất cứ kẻ nào cũng có thể rung chuyển được.
Ông ta thừa nhận là do bản thân sơ sót.
Cho tới nay, Văn Viễn Tùng vẫn kính cẩn lễ phép với ông ta, mười phần thuận theo, ông ta không ngờ tới Văn Viễn Tùng lại có lá gan giấu người áo đen kia đi.
Diệp Huy Dương đã chú ý tới sự tồn tại của người áo đen từ rất lâu rồi.
Chính phủ có người của ông ta, đối với việc ban đầu điều tra người áo đen cũng có bút tích của Diệp Huy Dương.
Đương nhiên, Diệp Huy Dương nói giống như ông ta cũng không quan tâm làm sao mà người áo đen lại sống lại.
Nhưng Khương Nặc biết nguyên nhân chân chính mà ông ta tìm Vân Diệu và cái hộp kia, cho dù bên ngoài ông ta có nói thản nhiên như mây gió bao nhiêu, nhưng trong lòng vẫn vô cùng có sự chấp nhất về sức mạnh.
“Ông muốn có được thứ gì từ người áo đen này? Những cái hộp kia sao?” Khương Nặc hỏi.
Diệp Huy Dương lắc đầu: “Ban đầu thì có lẽ là vậy, nhưng bây giờ thì không.”
Khương Nặc nhìn ông ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào mặt ông ta, phân biệt tính chân thực trong lời nói của ông ta.
“Từ khi tôi chú ý tới, cậu ta cũng không phải một mình, mà chính là đi cùng cô, tôi bỗng nhiên nghĩ, chúng ta cũng không cần cô c.h.ế.t tôi sống tranh đoạt tài nguyên, chúng ta có thể hợp tác cả hai cùng có lợi.” Diệp Huy Dương cạn một ngụm trà: “Cô Vu, cô không cần phải ôm cảnh giác với tôi lớn như vậy, coi như buổi nói chuyện hôm nay là xem mắt, thế nào?”
Khương Nặc: ?
Ánh mắt cô hơi đờ đẫn một chút, so sánh kiểu gì vậy?
“Xem mắt, ách, tôi và ông sao?” Cô còn xác nhận lại một chút.
Diệp Huy Dương đáp lại cô bằng một ánh mắt khẳng định: “Không sai. Tài nguyên ở thế giới này có hạn, tổ tiên của tôi cực kỳ may mắn, nhận được cơ hội nâng cao bản thân, cũng kéo dài phúc phận này cho con cái đời sau, nhưng bây giờ là tận thế, kẻ địch mà chúng ta sắp đối mặt có thể không thể dự đoán được, vì sao còn phải tàn sát lẫn nhau, mà không mở rộng tình thế ra?”
Khương Nặc nhẹ gật đầu: “Ông nói rất có lý, nhưng mở ra tình thế có liên quan gì đến xem mắt sao?”
“Chỉ cần tôi và cô kết hợp, con của chúng ta, sẽ có thể kế thừa thiên phú của chúng ta, cũng có thể nhận được tài nguyên trong tay chúng ta, đấu một trận tôi sống cô chết, chẳng bằng trở thành người một nhà, không phải sao?” Diệp Huy Dương nhìn cô.
Khương Nặc cảm thấy hình như ông ta nói cũng không có khuyết điểm gì.
Diệp gia có tích lũy to lớn, đã có sẵn căn cứ và thuốc tăng sức mạnh, cũng có tôi tớ trung thành, cỗ thế lực này đủ để hoành hành ở tận thế, tự xưng vương cũng không phải không thể.
Thứ mà Diệp Huy Dương thiếu chỉ có linh khí, linh khí của Hàn Đàm dần dần cạn kiệt, đặc quyền của Diệp gia cũng dần bị mất đi.
Mà cô và Vân Diệu lại không thiếu linh khí, hai bên có thể nói là bổ sung cho nhau.
Kiếp trước, trong lời của Vân Diệu, ông ta cố chấp dây dưa với người áo đen và cái hộp.
Nhưng đời này tình hình đã khác, bên cạnh người áo đen có một cô gái, tâm tình của ông ta cũng đã khác, không còn địch ý mãnh liệt như vậy nữa.
Hai người đàn ông chỉ có thể ngươi c.h.ế.t ta sống, một nam một nữ lại có thể thông qua con cái đời sau nối liền huyết mạch.
Hai bên không cần thiết trốn tránh và dây dưa, không cần tranh đấu, đạt được lợi ích đôi bên.
Khương Nặc cảm thấy buồn cười, Diệp Huy Dương và Văn Vịnh Vi không hổ là một đôi, đều thích tìm người sinh con.
Nhưng cô không lập tức tỏ thái độ, dù sao bây giờ mà đánh, cũng không phải cơ hội tốt.
“Được, nếu như là xem mắt, tôi có thể hỏi một số tình hình của ông không?” Khương Nặc dựa ở trên ghế mềm, cười như không cười nhìn về phía Diệp Huy Dương.
Sống hai đời lần đầu tiên đi xem mắt, cũng coi như một loại trải nghiệm.
“Đương nhiên có thể.” Diệp Huy Dương nói.
TBC
Khương Nặc nghĩ một chút, quyết định hỏi một câu cơ bản nhất: “Năm nay ông bao nhiêu tuổi?”
“79 tuổi.” Diệp Huy Dương trả lời.
... So với Văn Viễn Tùng còn lớn hơn không ít.
Thảo nào Văn Vịnh Vi thà rằng vứt bỏ cả Văn gia cũng không muốn gả cho ông ta.