Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 424

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:26
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc và Chu Duyệt Nghiên nói chuyện thêm một lát, lại nói đến chuyện thuốc diệt chuột và phân bón.

Lúc cô đến đây đã cắt một miếng nhỏ của bạch tuộc khổng lồ trong không gian ra, lúc này giao cho Chu Duyệt Nghiên để cô ấy xem có thể dùng phân bón hay không.

Cũng đưa Lực Đan tìm được trên người Diệp Huy Dương cho cô ấy.

Diệp Huy Dương tự mình ăn, theo lý thuyết là không có độc. Nếu như đây chính là Lực Đan nguyên chất, vậy giao cho Chu Duyệt Nghiên thì có thể từ công thức phối chế có sẵn tiến hành thăng cấp.

Chu Duyệt Nghiên mở bình ra ngửi ngửi, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.

“Thứ tốt.” Cô ấy nói khẽ.

Về phần thuốc diệt chuột, cô ấy cần có các este photpho hữu cơ và các hợp chất độc vô cơ khác, Khương Nặc đã đổi được ở căn cứ số một, lát nữa sẽ đưa cho cô ấy.

Nếu như thành công chế ra được thuốc diệt chuột, lại có hooc-môn bên ngoài cơ thể của chim miệng béo làm lá chắn thì hoàn cảnh sinh tồn của con người sẽ được cải thiện rất nhiều.

Nhưng tất cả những chuyện này đều đặt ở trên người một mình Chu Duyệt Nghiên thì cũng không thực tế.

“Cô không cần gấp, doanh địa chúng ta sẽ phải dời đi, mà cô cũng đang mang thai. Điều kiện phòng thí nghiệm có hạn, nhân lực có hạn, cô cứ làm từ từ là được. Chờ khi nào có phòng thí nghiệm mới, chúng tôi sẽ tìm một số người giúp đỡ cô.” Khương Nặc nói.

Chu Duyệt Nghiên nghe thấy chuyển nhà, giữa lông mày ít nhiều vẫn hiện ra vẻ lo lắng: “Trong doanh địa này có nhiều đồ như vậy, có thể chuyển đi hết được không?”

“Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách.” Khương Nặc nhìn cô ấy: “Cô đừng lo lắng quá. Nếu Lực Đan mà tôi đưa cho cô là loại tinh khiết, không có hại gì cho cơ thể thì cô cứ lấy mà dùng, cô phải bảo vệ chính mình mới có thể làm được nhiều chuyện hơn.”

“Tôi hiểu mà.” Chu Duyệt Nghiên nhìn về phía bụng của mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm dịu dàng: “Khương Nặc, những năm gần đây, tôi đã làm vô số thí nghiệm về gen sinh vật, đến cuối cùng tôi mới phát hiện sáng tạo vĩ đại nhất thì ra là ở trong thân thể của tôi.”

Cô ấy hơi ngẩng mặt lên: “Cảm ơn cô vì tất cả những gì cô đã cho tôi. Cứ tin ở tôi, tôi có thể giữ cân bằng giữa sức khỏe của mình và công việc nghiên cứu.”

Khương Nặc nhẹ nhàng gật đầu.

Trước khi rời đi, Chu Duyệt Nghiên đưa cho Khương Nặc một ít nấm linh.

Số nấm linh này được làm ra từ những túi nấm làm từ vỏ măng, cầm trong tay đã cảm thấy linh khí tràn ra bốn phía.

Giống ban đầu là nấm hương, nhưng thứ mọc ra bây giờ đã không còn là nấm hương nữa, màu sắc đỏ tươi, nấm mọc đầy đặn. Loại này đã được trồng khá lâu, sáng hôm nay mới hái.

So với thứ lần trước đưa cho Trịnh Nhất Hiên thì rõ ràng tốt hơn nhiều.

Nhìn dáng vẻ cũng rất tốt, Khương Nặc quyết định lấy về để mẹ làm canh.

Từ lầu ba đi xuống lầu một, Ngôn Tử Phàm đã đợi sẵn.

Khương Nặc đi xem lồng chim biến dị trước, trứng chim có để lại một phần để nhân giống, trước mắt cũng đã ấp ra chim nhỏ.

Sau đó là bọ cánh cứng biến dị.

Thứ này sinh sôi nảy nở thật sự rất nhanh, bình thường cũng chỉ ném cho chúng nó một chút lá cây non, cũng không quản nhiều. Mấy tháng qua số lượng đã tăng trưởng gấp bội.

Cứ theo tốc độ này, lồng sắt phải làm thêm hai cái nữa mới đủ.

Chỉ là mặc dù sinh sôi nảy nở nhanh nhưng tuổi thọ lại rất ngắn, tuổi thọ bọ cánh cứng trưởng thành cũng chỉ mấy tháng mà thôi, trước mắt đã c.h.ế.t một ít.

Mấy con bọ đã c.h.ế.t kia được Đường Nguyệt cắt ra cho chim biến dị ăn, cũng coi như vòng tròn cân bằng.

Suy cho cùng thì sinh vật biến dị muốn sống sót cần có linh khí.

Không có linh khí, nó sẽ c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn.

Con bọ cánh cứng biến dị có thể cho lá cây ăn, trước mắt trong doanh địa không thiếu cây biến dị, bọ cánh cứng c.h.ế.t đi lại có thể cho chim biến dị ăn.

Một phần của trứng chim biến dị được dùng để nhân giống, một phần để cho Ngôn Tử Phàm mạnh lên.

Một phần ấu trùng giữ lại để nuôi dưỡng, một phần dùng chiên lên làm thức ăn. Đây chính là thức ăn protein có chứa lượng linh khí cao, là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng rất tốt cho người sức yếu.

TBC

Ngôn Tử Phàm chọn một số ấu trùng giao cho Đường Nguyệt.

Khương Nặc cũng dùng bộ đàm gọi Vu Nhược Hoa tới.

Vu Nhược Hoa mang theo hai miếng gừng và một gói nhỏ đường trắng tới, cùng Đường Nguyệt rửa sạch ấu trùng, để ráo nước, thêm xì dầu, rượu Thiệu Hưng, đường trắng và gừng cắt lát vào để ướp.

Sau đó đổ dầu vào nồi sắt, đun nóng đến 5 phần thì cho ấu trùng vào chiên, chín thì vớt ra, sau đó tiếp tục đun dầu nóng đến 8 phần thì lại chiên lại, cuối cùng chiên đến vàng óng thì vớt ra để ráo dầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-424.html.]

Ngửi mùi thấy rất thơm.

Khương Nặc ăn mấy cái, vị có chút tương tự với nhộng tằm chiên giòn nhưng giòn hơn, cắn vào thật sự giòn rụm.

“Ngon quá.” Cô nói.

Mấy người Ngôn Tử Phàm cũng cầm đũa gắp cho vào trong miệng, mắt sáng rực, đều cảm thấy rất ngon.

Thứ này sinh sản rất nhanh, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì nó có thể cung cấp cho toàn bộ doanh địa.

Thứ này ăn ngon, rất bổ dưỡng, ngoài ra ăn thứ này còn có thể tăng cường thể chất, dần dần cải thiện thể chất, khiến con người có thể thích hợp sống sót trong một thế giới hoàn toàn mới.

Lần này chiên khoảng 3kg, một nửa ấu trùng đã không còn.

Số còn lại thì giữ lại để nhân giống trước đã.

Đường Nguyệt chia ra đựng trong mấy túi để Khương Nặc mang đi, còn bà ấy chuẩn bị đưa một phần đến biệt thự số 1 và số 2.

“Phần của biệt thự số 2 đưa cho tôi, vừa lúc tôi có việc tìm Lý Mộng.” Khương Nặc nói.

“Được rồi.”

Đường Nguyệt bận rộn, dáng vẻ rất vui vẻ.

Sau đó, Khương Nặc dẫn Ngôn Tử Phàm đến rừng cây gần đó, kiểm tra kết quả luyện tập trong thời gian này của cậu.

Cậu đang trong giai đoạn trưởng thành, đã hấp thu toàn bộ linh khí của trứng chim, xương cốt không ngừng cao lên, thân thể dần dần cao lớn. Mấy tháng không gặp, cậu lại cao lớn hơn một chút, cơ bắp cũng dần dần thành hình.

Dựa vào video mà Khương Nặc đưa cho cậu, cậu đã tiến hành tập luyện tất cả những gì có thể học được.

Nhưng một người luyện với không khí, tóm lại là nhàm chán.

Cho nên Ngôn Tử Phàm theo lời Khương Nặc nói, mỗi tuần đều phải ra ngoài một lần.

Bởi vì thị trấn Ngô Hưng thường thường bị chuột quấy phá nên cậu liền chủ động đi qua đó, tìm kiếm chuột biến dị, lợi dụng chúng nó để rèn luyện tốc độ phản ứng của mình.

Trong quá trình này, cậu đã bị cắn bị thương nhiều lần.

Trở lại doanh địa cũng bị sốt, xuất hiện phản ứng trúng độc rất nhỏ, nhưng sức khỏe cậu tốt, sau khi ngủ một giấc liền trở lại như thường.

“Chị không có ở đây nên em không dám rời khỏi doanh địa quá xa. Lần đi xa nhất là khi đến gần căn cứ số hai Nam Giang. Ở đó em có gặp một nhóm 5 người, hình như là thành viên của một băng đảng lớn gần đó, người nào cũng có chút thân thủ. Em đã g.i.ế.c sạch bọn chúng, đốt sạch thi thể, không để lại chút dấu vết nào.” Giọng điệu của Ngôn Tử Phàm vẫn bình thản: “Nhưng em vẫn không dám lập tức trở về doanh địa mà lại đi về hướng Từ Thành, mấy ngày sau mới đi đường vòng trở về, trên đường lại gặp phải một vài con chuột biến dị.”

“Em có bắt được khoảng 10 con nhỏ, mang về cho cô Chu.” Ngôn Tử Phàm khẽ nhíu mày: “Nhưng mà thứ này thật sự rất ghê tởm.”

Khương Nặc gật đầu, ai mà không chứ, cô cũng ghê tởm thứ đồ chơi này.

Nhưng năng lực sinh sản của bọn chúng quá mạnh.

Sau khi nói chuyện xong, Khương Nặc và Ngôn Tử Phàm tiến hành đối luyện.

So với trước đó, quả thật cậu đã tiến bộ rất nhiều, khi sử dụng đao cậu không bao giờ thiếu sát ý, thứ mà cậu thiếu nhất chính là kỹ năng cùng với sự kiềm chế.

Hiện tại ngay cả tốc độ cũng đã được cải thiện rất nhiều.

Cách tốt nhất để cải thiện thực sự là thông qua thực chiến.

Trong góc nhìn của Ngôn Tử Phàm, bóng dáng Khương Nặc nhẹ nhàng không thể tưởng tượng nổi, thậm chí giống như một cơn gió có thể bay về bất cứ hướng nào mà cô muốn, mũi đao muốn đụng tới cô gần như là chuyện không có khả năng.

Đồng thời, sức lực của cô cũng rất mạnh, một khi xuất thủ thì chính là lấy mạng.

Loại đấu pháp này kích thích đến ham muốn chiến đấu trong lòng Ngôn Tử Phàm, thậm chí khiến cậu quên cả mệt mỏi.

Mãi đến bốn giờ sau, chút thể lực cuối cùng cũng cạn kiệt.

Ngôn Tử Phàm ngồi dưới đất thở dốc, ánh mắt vẫn có thần, hồi tưởng lại chi tiết lúc đối chiến vừa rồi, học được rất nhiều.

“Em cũng có thể đi tìm Lý Mộng.” Khương Nặc nói với cậu: “Cô ấy b.ắ.n ná cao su rất chuẩn, có thể rèn luyện tốc độ phản ứng và tinh thần lực cho em. Trước kia chị đã từng luyện qua, nhưng mà lúc đó b.ắ.n đạn cao su. Khi luyện tập, càng về sau càng phát hiện tầm quan trọng của tinh thần lực, rất nhiều thứ phải do chính em tự tìm ra. Thời gian này có chị ở doanh địa rồi, nếu em muốn ra ngoài trải nghiệm và rèn luyện một lần thì cứ đi đi.”

Ngôn Tử Phàm nghe vậy, ánh mắt càng thêm sáng ngời: “Được!”

Khương Nặc lại nói: “Gần đây chị đã thăm dò gần hết khu vực Nam Giang rồi, em có thể đi về phía Tây hướng Lục Xuyên, cần vật tư gì thì nói với chị.”

Ngôn Tử Phàm nghiêm túc gật đầu.

Loading...