Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 427

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:32
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lần đổi vật tư cuối cùng, Khương Nặc đổi rất nhiều tấm vách cách nhiệt.

Đây là thứ gần đây nhà máy của căn cứ làm ra, dùng gỗ và một ít nhựa có thể tái sinh làm thành tấm vật liệu xây dựng, nguyên vật liệu đơn giản, cơ bản đều là những người còn sống sót tìm kiếm được mang đến giao cho căn cứ gia công.

Tấm vách này có độ cứng rất cao, chịu được ẩm ướt chống ăn mòn, mặc dù trước mắt giá cả có hơi đắt, nhưng cô cũng không còn gì khác có thể đổi.

Linh kiện, vật liệu, số lớn vải vóc.

Túi nilong kiểu mới cũng đổi 200 ngàn cái.

Nghĩ đến là lần đổi cuối cùng, cô cũng lười giả vờ, quẹt sạch toàn bộ điểm số trong thẻ.

Dùng xe đẩy lần lượt đẩy vật tư đi ra, mang lên xe hàng, trong quá trình này thỉnh thoảng thu một số vào không gian.

Lúc vận chuyển, Khương Nặc cảm giác được có người từ một nơi bí mật gần đó đang thăm dò cô.

Gần đây mấy lần cô đến căn cứ đổi đồ cũng hoá trang, đội tóc giả, trên mặt đeo mặt nạ phòng độc, quần áo mặc rất cồng kềnh, so với bình thường phải mập hơn 20 cân.

Nhìn vào trong gương, đến mức độ chính mình cũng không nhận ra đây là ai.

Cho nên, cô đối với ánh mắt dò xét của người khác cũng không thèm để ý chút nào, yên lặng khuân đồ, dù sao trong thời gian ngắn cô sẽ không tiếp tục đến căn cứ.

Lúc đi đến cửa căn cứ, vừa vặn có 3 chiếc xe vận chuyển tới.

Khương Nặc vừa nhìn lớp sơn màu xanh lục kia, thì biết đây là xe của chính phủ, vốn dĩ không định nhìn nhiều, nhưng chờ sau khi xe tiến vào căn cứ, Khương Nặc lại nhìn thấy Trịnh Nhất Hiên được mấy người đỡ xuống.

Xem dáng vẻ là đã bị thương, sắc mặt tái nhợt, đầu cũng cúi thấp xuống, phía sau lưng tơ m.á.u thẩm thấu vào trang phục.

Thương thế không nhẹ, nhưng chắc là cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng, cho nên là được đỡ đi, chứ không phải khiêng đi.

Ngoại trừ Trịnh Nhất Hiên, còn có mấy người bị thương cũng lần lượt xuống xe, Khương Nặc cũng nhìn thấy một người quen mặt khác Vũ Tử.

Ánh mắt Khương Nặc hơi loé lên.

Bởi vì mấy chiếc xe này và Trịnh Nhất Hiên bị thương, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn tới đó, ánh mắt dò xét trên người Khương Nặc cũng đã biến mất.

Cô mơ hồ nghe thấy có người nói: “Trời ạ đó là trưởng quan Trịnh, anh ấy sao vậy?”

“Chuột độc ở Lộ Trì tràn lan, hình như còn có dơi độc... Lần này mang theo rất nhiều đạn lửa kết quả Trịnh Nhất Hiên bị thương thành như này trở về...”

“Làm sao bây giờ, cách chúng ta càng ngày càng gần...”

“Cũng may lúc ấy không đến căn cứ nhỏ, nghe nói một nửa số người đều đã mất, t.h.i t.h.ể hôi thối ngút trời.”

Khương Nặc yên lặng lắng nghe, đưa đồ đến bãi đỗ xe, lái xe hàng ra ngoài.

Đến vị trí thích hợp, cô thu xe hàng vào trong không gian, cởi bỏ tóc giả, thay quần áo khác, đổi mặt nạ phòng độc thành khẩu trang, lại từ từ quay trở lại căn cứ, trực tiếp đi đến khu nhà chữ U.

Khu vực nhà ở của lao công về cơ bản đã được sửa chữa tốt, điều kiện sinh hoạt được nâng cao hơn rất nhiều, nhưng mọi người vẫn như cũ lo sợ bất an, đi đến nơi cũng vẫn đang thảo luận về sinh vật biến dị.

Chỉ trong hai tháng này, bởi vì chuột biến dị đánh bất ngờ, bên trong căn cứ nhỏ có rất nhiều người chết, căn cứ lớn cũng rất đau đầu.

Lấy đi linh nguyên ở căn cứ Nam Giang thứ nhất, chỉ là không cho nơi này trở thành sào huyệt của động vật biến dị, nhưng số người dày đặc như thế, chắc chắn vẫn sẽ nhận tấn công.

Theo nhiệt độ không khí tiết trời ấm lên, thiên tai cũng ít đi, thật vất vả mới được thở một chút, lại gặp phải những đồ chơi này.

Khương Nặc ở ngay nhà trên cây nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, mới đến chỗ đăng ký để lại lời nhắn cho Trịnh Nhất Hiên.

Cô đoán rằng Trịnh Nhất Hiên bị thương, phải qua mấy ngày nữa mới có thể đến xem lời nhắn lại ở chỗ đăng ký, không nghĩ tới vào ban đêm anh ấy đã đến rồi.

Lúc Khương Nặc ra mở cửa cũng ngơ ngác một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-427.html.]

Trịnh Nhất Hiên không mặc đồng phục, dùng một cái mũ bông vải lớn và kính mắt để ngụy trang, nhưng anh ấy vẫn rất khiến người khác chú ý, Khương Nặc vội vàng cho anh ấy vào.

Trịnh Nhất Hiên khẽ thở ra một hơi, ngồi xuống chiếc ghế ở góc phòng, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, trên người truyền đến mùi m.á.u tươi nhàn nhạt.

Khương Nặc khóa chặt cửa, đi đến trước mặt anh ấy nói: “Anh còn khoẻ đó chứ?”

Trịnh Nhất Hiên nhẹ gật đầu: “Tôi không sao... Vốn dĩ thân thể tôi tốt, từ khi ăn những thứ mà Duyệt Nghiên đưa cho kia, thể chất lại mạnh hơn, năng lực khôi phục cũng nhanh hơn người ngoài một chút, chỉ cần không phải là vết thương trí mạng, thì có thể dưỡng tốt.”

Nấm linh trong không gian còn dư rất nhiều, Khương Nặc “lấy” từ trong hành trang ra hai cây, đưa cho anh ấy.

“Thứ này nấu canh thì quá thơm, có chút rêu rao, anh trực tiếp ăn sống đi.” Khương Nặc nhìn anh ấy: “Có lợi cho vết thương.”

Lần trước nấm hương cho Trịnh Nhất Hiên không đủ chín, nhưng tác dụng đã rất mạnh, anh ấy cũng nhận ra thứ này, nhìn càng có màu đỏ diễm lệ hơn so với lần trước, sau khi cầm vào tay một tia khí tức lạnh buốt lại khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu cực độ, là anh ấy biết thứ này rất quý giá.

Nấm hương là nấm được trồng và chăm sóc bởi sức người, ăn sống cũng không có độc, chỉ là có khả năng dạ dày sẽ khó chịu.

Nhưng nấm được trồng từ vỏ măng này, phát sinh chất biến dị, đã không còn là giống như trước kia.

Những cây nấm linh này mẹ đều đã cẩn thận rửa qua rồi cô mới thu vào không gian, ăn sống ngoại trừ cảm giác hơi tệ một chút, thì không có vấn đề gì khác.

Trịnh Nhất Hiên hơi do dự, anh ấy không biết có nên nhận hay không.

TBC

“Ăn đi, tôi có việc muốn tìm anh trợ giúp, anh không khoẻ lại thì việc này sẽ không làm được.” Khương Nặc nhìn anh ấy, ngưng lại một chút rồi nói: “Anh cũng sắp làm cha rồi, anh không khoẻ, đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?”

Trịnh Nhất Hiên nhìn về phía Khương Nặc, anh ấy chỉ cảm thấy bên tai ong ong một tiếng, đầu óc trống rỗng.

Nhìn dáng vẻ cứng đờ của anh ấy, Khương Nặc khẽ cười: “Anh không nghe lầm đâu, hiện tại 31 tuần rồi.”

Trịnh Nhất Hiên run rẩy hai tay.

Cách đây rất rất lâu, lúc ấy vừa mới kết hôn, anh ấy rất mong muốn có con, anh ấy thích trẻ con, có khi gặp con của người khác ở trong thang máy, anh ấy đều sẽ không tự kìm hãm được mà lộ ra nụ cười.

Nhưng khi đó vợ anh ấy quá bận rộn, lại vào giai đoạn nghiên cứu quan trọng, nếu mang thai, có thể cô ấy sẽ mất đi rất nhiều cơ hội.

Anh ấy thấy rất may mắn vì khi đó từ bỏ, nếu không ở trong thời tận thế này, đứa trẻ sẽ luôn bị chịu tội.

Trong đầu Trịnh Nhất Hiên hiện lên rất nhiều suy nghĩ, có kinh ngạc, cũng có cuồng hỉ, nhưng đến cuối cùng lại chỉ còn có lòng tràn đầy sầu lo, anh ấy khẽ nhíu mày, hỏi Khương Nặc: “Vậy cô ấy có khỏe không? Cô ấy chỉ có một mình, có người trợ giúp cô ấy không?”

“Cô ấy rất tốt, tin tưởng cô ấy đi.” Khương Nặc bình tĩnh nói: “Nhưng cô ấy nói, hi vọng anh đặt tên cho đứa nhỏ.”

“Tôi...” Hiện tại nỗi lòng của Trịnh Nhất Hiên rất loạn, nhưng anh ấy ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y im lặng một lúc lâu mới nói: “Để cho tôi suy nghĩ một chút, được không?”

Khương Nặc khẽ cười: “Không vội, cho dù có sinh ra rồi cũng có thể gọi nhũ danh, bây giờ lại không vội để nhập hộ khẩu, anh cứ từ từ suy nghĩ ba năm cũng được.”

Trịnh Nhất Hiên nhẹ nhàng thở ra: “Cô Vu, cô nói có chuyện tìm tôi, là chuyện gì?”

Anh ấy vừa nói, vừa bẻ một miếng nấm linh bỏ vào trong miệng.

Vừa vào miệng ngọt ngào rất nhanh đã tan ra, cũng không có cảm giác khó chịu khi ăn sống, ngược lại cảm thấy rất dễ chịu, sau khi vào miệng, thân thể cũng ấm áp.

Lần trước, Khương Nặc giao cho anh ấy một vài quả trứng và nấm, mặc dù anh ấy hiểu những thứ này chắc chắn bất phàm, nhưng cũng không nghĩ tới có thể có hiệu quả lợi hại như vậy.

Lúc đó anh ấy cũng đang dưỡng thương, tốc độ vết thương khỏi hẳn không nói, sức lực, thính giác đều tăng cường hơn rất nhiều.

Phần sức mạnh này, cũng khiến cho anh ấy may mắn sống sót được ở những nhiệm vụ về sau.

Sau khi ăn xong hai cây nấm linh, Trịnh Nhất Hiên chỉ cảm thấy vết thương phía sau lưng cũng không đau nữa, trán hơi đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn, cả người mồ hôi đầm đìa cũng rất thoải mái.

Khương Nặc chờ anh ấy ăn xong, mới nói: “Tôi muốn đến Bắc Kinh, nhưng khoảng cách quá xa, tôi gần như hoàn toàn không biết gì về tình hình bên phía Bắc Kinh, muốn anh giúp tôi hỏi thăm một chút, đặc biệt là Bắc Kinh có căn cứ nào, tình báo đại khái về căn cứ.”

Trịnh Nhất Hiên trên mặt vui vẻ, hớn hở nói: “Cô muốn đi Bắc Kinh, hiện tại vừa vặn có một cơ hội, tôi dẫn cô đi.”

Loading...