Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 430

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:39
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc vào phòng, đưa đồng phục và giấy chứng nhận công việc mà Trịnh Nhất Hiên đưa cho Lý Mộng. Nhìn thời gian, còn hơn 2 tiếng nữa mới đến giờ tập hợp, cả hai người đều không còn buồn ngủ.

“Có thể ra ngoài đi dạo một chút không?” Lý Mộng trầm ngâm, hỏi Khương Nặc.

“Đi thôi.”

Ra khỏi phòng, bước ra khỏi khu chữ U, nhìn thấy những ô vuông nhỏ trong khu vực thẻ xanh, Lý Mộng nhíu mày khẽ nói: “Nếu người nhà của tôi còn sống thì có lẽ cũng không có lấy được chứng nhận căn cứ, trừ phi cậu tôi chịu giúp đỡ...”

TBC

Nói tới đây, giọng Lý Mộng trầm xuống, mấy ngày nay cô ấy đã suy nghĩ đến vô số khả năng, chỉ có con đường này là tỷ lệ sống sót cao nhất. Nhà ngoại của cô ấy giàu có, đương nhiên sẽ có mạng lưới quan hệ, nếu trong thời kỳ lũ lụt chịu ra tay giúp đỡ làm một tờ chứng nhận căn cứ thì cha mẹ còn có hy vọng sống sót, ở một nơi nào đó trong khu vực thẻ xanh.

Ngoài điều đó ra, cô ấy thực sự không thể nghĩ ra được điều gì khác.

Khương Nặc thấy cô ấy suy nghĩ nhiều cũng không cắt lời cô ấy. Hai người đi trong căn cứ một hồi, Lý Mộng nhìn điều kiện sinh hoạt của những công nhân kia, nghĩ đến mình đang sống thoải mái ở trong doanh địa, người thân của mình lại có thể xanh xao vàng vọt giống như những người này, trong lòng lại khó chịu.

Bất tri bất giác, người nên đi làm thì đi làm, người cần làm việc cũng đi ra ngoài làm việc, bên cạnh công trường có một lán để lấy đồ ăn. Trong thẻ của Khương Nặc vẫn còn lại một ít điểm tích lũy cũng đủ cho bữa ăn sáng nên đi tới nhận mấy nắm cơm.

Món cơm nắm này được cuốn bằng nửa cái lá xà lách, hạt gạo rất đầy đặn và to nhưng khi ăn vào thì lại không có chút mùi vị gì cả, rất khó ăn. Tuy nhiên, trong lá rau có bỏ thêm một chút muối, ăn cùng với cơm nắm mới không đến mức không nuốt trôi, lại uống thêm chút nước nữa coi như đã xong bữa sáng.

Lý Mộng thực sự không ăn được thứ này, cắn hai miếng rồi nuốt chửng, cũng không muốn ăn nữa.

Dù sao ở doanh địa ăn quá nhiều đồ ăn ngon, cả ngày có thịt có đồ ăn có cơm. Thậm chí một bữa ăn tùy tiện cho qua bữa cũng là bánh quy hoặc đồ hộp, thỉnh thoảng còn có mẹ Vu mở tiệc, sao có thể quen ăn những thứ này.

Khương Nặc thì không sao cả. Lúc có điều kiện, cô cũng thích hưởng thụ, lúc không có điều kiện thì nước bẩn cũng uống được. Cô gặm hết nắm cơm như không có chuyện gì xảy ra, còn lại cái kia của Lý Mộng, cô cũng thu lại, lặng lẽ cho đứa nhỏ làm việc vặt ở ven đường.

Sau đó, hai người thu dọn ba lô, thay đồng phục, cài giấy chứng nhận công việc rồi đứng ở ngã tư chờ Trịnh Nhất Hiên, trực tiếp lên xe của anh ta.

Sau khi đăng ký, rời khỏi căn cứ.

Đội vận chuyển lương thực lần này cũng không quá rêu rao, hạt giống đời thứ nhất được đóng gói trong một loại thùng bằng chất liệu đặc biệt, một thùng 40 cân, tổng cộng hơn 230 thùng, chứa gần 10.000 cân hạt giống, được chất đầy trên một chiếc xe tải cỡ vừa do Vũ Tử cầm lái, năm nhân viên cảnh vệ cầm s.ú.n.g hộ tống.

Ngoài hai chiếc xe tải này, còn có một chiếc xe vận chuyển cỡ nhỏ, trên xe chất một số vật tư cần thiết cùng với một số xe đẩy tay gấp lại được để đề phòng trường hợp giao thông tắc nghẽn xe không thể thông, bọn họ sử dụng nhân lực đưa hạt giống đời thứ nhất đến căn cứ.

Trên chiếc xe này, cũng chỉ có ba người Trịnh Nhất Hiên, Khương Nặc, Lý Mộng.

Để giữ bí mật, Trịnh Nhất Hiên nhất quyết giảm số người trong đoàn xuống một nửa bất chấp mọi sự phản đối.

Xe chạy trên đường, sau 7 tiếng đồng hồ mới đến một căn cứ cỡ nhỏ. Trịnh Nhất Hiên bảo Vũ Tử vào căn cứ đăng ký, những người khác ngồi tại chỗ để điều chỉnh và nghỉ ngơi.

Chỉ ăn đơn giản một ít lương khô quân dụng, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lại lên đường.

Khương Nặc và Lý Mộng đều ngồi ở ghế sau, không có người khác nên đương nhiên thoải mái hơn. Đến buổi tối, xe chạy liên tục, bọn Vũ Tử thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên rất quen thuộc với đoạn đường này. Lại lái xe gần 10 tiếng nữa, bọn họ đi tới căn cứ Tụy Thành.

Khương Nặc cũng hiểu rằng bọn họ coi căn cứ như trạm nghỉ ngơi.

Hoa quốc đã thiết lập các căn cứ lớn nhỏ ở nhiều nơi, cũng dần dần hình thành một mạng lưới khổng lồ.

“Chỉ cần không có thiên tai nghiêm trọng, mỗi căn cứ đều sẽ phụ trách khai thông quốc lộ, thuận tiện cho xe vận chuyển thông hành.” Trịnh Nhất Hiên nói.

Khai thông quốc lộ chủ yếu là việc cho người dọn dẹp những chướng ngại vật trên đường như tuyết đọng, đá tảng, gốc cây.

Còn đường sá bị hư hỏng thì trong thời điểm hiện nay không có điều kiện sửa chữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-430.html.]

Có một số con đường vốn cũng không phải là đường, chỉ là nơi này không có các tòa nhà bị sụp đổ, là một khu vực bằng phẳng, xe đi qua nhiều nên dần dần tạo thành đường đi.

Các căn cứ đều có phạm vi trách nhiệm của mình, phải định kỳ tiến hành vệ sinh, bảo trì khu vực đó.

Đây là một khâu quan trọng trong mạng lưới giao thông liên lạc của mấy thành phố lớn trên cả nước.

Mấy năm nay, Khương Nặc đi không ít nơi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những chuyện này từ góc độ tổng thể, không khỏi cảm thấy mới lạ.

“Sau khi xảy ra thiên tai, bước đầu tiên là tiến hành giải cứu và sơ tán những vật tư chiến lược quan trọng, đồng thời, phân phát lương thực cho các cộng đồng, lại thành lập căn cứ, cố gắng tiếp nhận những người sống sót càng nhiều càng tốt. Đến khi có năng lực sản xuất nhất định thì mở ra mạng lưới giao thông vận tải giữa những thành phố lớn, tiến hành nhiều hoạt động hỗ trợ và ứng cứu lẫn nhau, giữ lại nhân số, khôi phục nguyên khí.”

Trịnh Nhất Hiên nói tới đây, vẻ mặt vẫn còn có chút tự hào.

Mỗi một bước đều vô cùng khó khăn nhưng bọn họ đã làm được.

“Hiện tại đau đầu nhất chính là những động vật biến dị xuất hiện ở khắp nơi này, đặc biệt là chuột biến dị, kỳ thật phía chính phủ cũng đã thành lập cơ quan ứng phó khẩn cấp, nhưng nhân lực thực sự quá ít ỏi...” Trịnh Nhất Hiên thở dài: “Nếu có thể nhanh chóng chế tạo ra được thuốc diệt chuột thì tốt rồi, thứ này cũng sẽ phá hoại ruộng đồng nữa.”

Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi nói khẽ: “Ừm, nếu có thể thuận lợi làm ra được thì cũng có thể thanh tịnh một hồi.”

Trịnh Nhất Hiên sững sờ, nghe được ẩn ý trong lời nói của cô.

Anh ta còn muốn hỏi lại nhưng Vũ Tử mang theo vật tư bổ sung ra tìm anh ta ký tên, anh ta chỉ có thể đè xuống cảm giác bất an trong lòng, nghiêm túc đi tới cơ quan đăng ký để làm thủ tục chính thức.

Đến khi lên đường lần nữa, Trịnh Nhất Hiên suy đi nghĩ lại, quyết định không hỏi nữa.

Lúc này cũng không phải lúc để nói chuyện nghiêm túc, huống hồ thế giới này thay đổi chỉ trong nháy mắt, làm tốt chuyện trước mắt đã không dễ rồi, làm sao có thể quản được quá nhiều.

Cứ đi từng bước từng bước một là được.

Cứ như vậy, bọn họ không ngừng đi trung chuyển qua các căn cứ, chậm rãi tới gần thủ đô.

Mười ngày sau, bọn họ tiến vào khu vực Thái Hoa, đến khu vực mà Trịnh Nhất Hiên cũng chưa từng đến. Mọi người không thể không giữ vững tinh thần, cẩn thận gấp bội.

Việc vận chuyển hạt giống đời thứ nhất này được cấp giấy chứng nhận thông hành cấp bậc cao nhất, các căn cứ cần phối hợp và hỗ trợ vô điều kiện, các loại thức ăn và nước uống đều có thể bổ sung từ các căn cứ. Tuy nhiên, Trịnh Nhất Hiên gần như chưa từng rời khỏi xe vận chuyển, nghỉ ngơi cũng là đỗ xe lại, nghỉ ngơi tại chỗ.

Anh ta thường đi lên xe tải ngủ với đám Vũ Tử, để hai người Khương Nặc và Lý Mộng ngủ trong xe này.

Thời tiết này đối với Khương Nặc mà nói không nóng không lạnh, Lý Mộng đắp chăn quân dụng cũng hoàn toàn có thể qua đêm. Thỉnh thoảng hai người nói chuyện phiếm vài câu nhưng càng gần tới thủ đô, Lý Mộng càng thêm lo lắng, thường xuyên mở to mắt cả đêm, hoàn toàn không ngủ được.

Thấy hai mắt cô ấy đỏ ngầu, Khương Nặc nói: “Lý Mộng, nếu như cô không thể duy trì trạng thái tốt thì sao có thể tìm được người ở thủ đô?”

Lý Mộng dụi dụi mắt, khàn giọng nói: “Tôi vốn dĩ đã chấp nhận đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy bọn họ nữa, bây giờ có hy vọng rồi, tôi sợ điều cuối cùng nhận được lại chính là hoàn toàn mất đi.”

“Tôi hiểu được nỗi đau mất đi người thân.” Khương Nặc nhìn cô: “Nhưng cho dù mất đi thì chẳng qua chỉ là trở lại lúc đầu thôi. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm. Khi đến thủ đô, rất có thể chúng ta phải chia nhau ra các căn cứ khác nhau để tìm người. Nếu như kéo dài quá lâu, có thể sẽ bỏ lỡ thời gian sinh của cô Chu.”

Lý Mộng giật mình, cô ấy lập tức hiểu ý của Khương Nặc.

“Nếu như có tôi ở đó, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ tôi còn có thể cứu cô ấy được.” Khương Nặc lại nói.

Lý Mộng nghe vậy hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ấy ngồi thẳng người, cả người như vừa tỉnh mộng.

Cô ấy biết cô Chu là vợ của Trịnh Nhất Hiên.

Vào thời điểm mấu chốt này, Khương Nặc và Trịnh Nhất Hiên mang theo cô ấy ngàn dặm xa xôi đi tới thủ đô để tìm người thân, làm sao cô ấy có thể cứ đắm chìm ở trong cảm xúc của mình?

Loading...