Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 440

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:59
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo lời Trịnh Nhất Hiên nói, ngoại trừ thủ đô thì hạt giống đặc biệt còn có thể vận chuyển đến những căn cứ lớn khác.

Tiến hành gieo trồng ở những căn cứ lớn, sau đó lại chuyển hạt giống sang các căn cứ cỡ vừa và cỡ nhỏ.

“Mặc dù tiêu tốn nhiều nhiên liệu nhưng vẫn có thể lái xe, tóm lại là thuận tiện hơn rất nhiều.”

Khương Nặc đã tích trữ được một ít xăng dầu, nhà họ Văn cũng có rất nhiều, chắc hẳn bên Đại Hưng Lĩnh cũng có, nhưng thứ này trong tương lai rất lâu sau này cũng không thể khai thác được.

Vân Diệu gật đầu, gần như không có ý kiến gì, Khương Nặc nói, anh chỉ lắng nghe.

Khương Nặc đưa cho anh xem bản đồ núi Dung Thành mà Ngôn Tử Phàm đưa cho cô: “Ở những nơi đánh dấu trên đó có rất nhiều chim biến dị và rết biến dị, chắc hẳn ở gần đó có linh nguyên, anh đến đó xem thử.”

Vân Diệu còn tưởng bọn họ đi cùng nhau nhưng nhận bản đồ rồi mới biết mình đi một mình, Khương Nặc căn bản không đi được.

Năm ngày sau doanh địa sẽ chuyển đi, anh ở lại đây cũng không giúp được gì nhiều.

Đang nói chuyện thì A Muội và Border Collie sau khi đánh nhau một trận xong liền trở về doanh địa.

Có lẽ cũng không gọi là đánh nhau, có thể nhìn ra được A Muội hiếm khi tìm được đồng loại để có thể hoạt động gân cốt với nó nên có chút hưng phấn quá mức, nếu không phải Border Collie buộc nó trở về thì đoán chừng bây giờ còn đang vui vẻ ở bên ngoài.

Lúc Border Collie ở trong doanh địa thì buổi tối đều nghỉ ngơi ở lầu hai, Khương Nặc nhìn Border Collie khắp người đầy bụi bẩn nên mở vòi nước ra giúp nó tắm rửa một chút.

“Chúng mày đi đâu vậy, sao trên người lại nhiều đất thế này hả?”

Khương Nặc đút cho Border Collie và A Muội chút đồ ăn ngon, nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Vân Diệu còn rất sạch sẽ, có lẽ là anh đã thay quần áo rồi.

Trở lại tầng ba, Vân Diệu đã rời đi.

Anh ngồi trong phòng trà một lúc rồi một mình đi tới núi Dung Thành, không mang theo Border Collie.

Trên bàn có để lại một tờ giấy nhỏ, đại khái là nói thời gian đi đi về về phải mất 5 ngày, cộng thêm thời gian để tìm linh nguyên nên thời gian ít nhiều có chút gấp gáp, anh muốn đi sớm về sớm.

Khương Nặc thu tờ giấy lại, cảm thấy rất mới mẻ.

Trước đó khi ở căn cứ với anh, anh đột nhiên biến mất cả hai ngày cũng sẽ không lên tiếng chào hỏi, bây giờ lại học được cách viết một tờ giấy để lại nữa.

...

Khi Vu Nhược Hoa biết trong nhà có khách, vốn dĩ bà ấy không mấy để tâm, dù sao Khương Nặc trước đó cũng dẫn theo mấy nhóm người trở về.

Nhưng vừa bước vào cổng, bà ấy đã nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của A Muội, sau đó là Border Collie xuống lầu đón bà ấy.

Trái tim Vu Nhược Hoa như tan chảy, bước tới xoa đầu: “Biên tướng quân tới rồi!”

Lúc này, bà ấy nhìn thấy ở lầu một còn có một người đàn ông đang lễ phép gật đầu với bà ấy.

Vu Nhược Hoa kịp phản ứng, đây có phải là chủ nhân của Biên tướng quân không?

Bà ấy tỉ mỉ quan sát Trần Chính Vũ từ đầu đến chân, đang định hỏi vài câu, Khương Nặc liền bước tới giới thiệu: “Mẹ, đây là đội trưởng Trần, cùng đi với Biên tướng quân.”

Trần Chính Vũ nghe thấy đây là mẹ của Khương Nặc, thái độ càng cung kính hơn.

Vu Nhược Hoa cũng khách sáo vài câu: “Thiếu cái gì cứ nói với chúng tôi là được.”

Trở lại lầu hai, Vu Nhược Hoa nhìn Khương Nặc, nhẹ giọng nói: “Cũng tạm, vóc người cũng đẹp đấy, chân ra chân, m.ô.n.g ra mông, người cũng thoạt nhìn khá thành thật, con có thích không?”

Khương Nặc: ?

Vu Nhược Hoa lại nói: “Nể mặt Biên tướng quân, con có thu cậu ta vào thì mẹ cũng không phản đối.”

Khương Nặc phản ứng lại, suýt giận đến bật cười: “Anh ta không phải là chủ nhân của Border Collie, nói không chừng địa vị của Border Collie còn cao hơn anh ta một chút đấy.”

Vu Nhược Hoa ồ một tiếng: “Không phải sao?”

Khương Nặc biết mẹ không nỡ rời xa Border Collie, bèn nói với mẹ: “Yên tâm đi, sau khi chúng ta chuyển nhà, nó sẽ thường xuyên đi cùng chúng ta, nhà của bọn họ cũng ở bên cạnh chúng ta.”

Vu Nhược Hoa lập tức vui mừng nói: “Vậy là tốt rồi, nhất định A Muội cũng thích.”

Khương Nặc nhìn A Muội đang tha đồ chơi của mình đến khoe khoang trước mặt Border Collie, dáng vẻ đắc ý lên tận trời: “Thật sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-440.html.]

Vu Nhược Hoa một lòng muốn kết hợp với Border Collie và A Muội, cảm thấy trên đời này không còn nhiều chó còn sống nữa, mà Border Collie lại mạnh mẽ khiến người ta thích, làm sao cũng không thể bỏ qua.

Nhưng bây giờ nhìn biểu hiện của A Muội, Vu Nhược Hoa cũng có chút hận rèn sắt không thành thép.

“Ôi chao, nó đúng là một khúc gỗ, tức c.h.ế.t mà!”

TBC

….

Sau khi xác định thời gian, tất cả mọi người trong doanh địa đều bắt tay vào việc.

Lý Mộng đi tới thị trấn Ngô Hưng hai chuyến, lập ra danh sách chính xác. Người dân trong thị trấn có tổng cộng là 326 người, tất cả mọi người đều sẵn lòng đi tới căn cứ.

Mấy năm nay doanh địa thu thập một số xe, bãi đỗ xe bên thị trấn Ngô Hưng vẫn còn đó. Ngô Đại Hà chọn ra mấy chiếc xe buýt lớn nhỏ không đồng nhất, lại tìm được mấy chiếc xe tải lớn có mui, tuy rằng hơi chật chội một chút nhưng cũng đủ chở người dân thị trấn.

Xe buýt có hơn 500 chỗ ngồi, xe tải ngoại trừ chứa vật tư, cũng có thể dùng để trải sàn.

Lần trước Khương Nặc đi theo Trịnh Nhất Hiên tới căn cứ Kinh Hải, một đường đi tới nhanh nhất cũng phải hơn một tuần. Lúc này dẫn cả người dân thị trấn đi tới Đại Hưng Lĩnh, thời gian chỉ sợ phải lâu hơn, nếu số chỗ ngồi rộng rãi một chút thì trên đường cũng không quá khổ cực.

Cuộc hành trình này rất dài, trên đường cũng có thể thu nhận một vài người sống sót rải rác.

Ngoài ra, còn có hai chiếc xe thương vụ, là người của doanh địa.

Vu Nhược Hoa, Lý Mộng, Lý Quảng Nguyên, Ngô Đại Hà, Ngô Tiểu Giang, Lâm Khiếu, Đường Nguyệt, Ngôn Tử Phàm, Chu Duyệt Nghiên và đứa nhỏ.

Trịnh Tương Lai còn chưa đầy tháng, suốt ngày ăn no liền ngủ, có nhiều người như vậy ở bên cạnh chăm sóc nên tính ra cũng không tệ.

Mấy ngày nay mọi người tất bật thu dọn, Vu Nhược Hoa lại dựng lên cái nồi lớn ở doanh địa, mọi người mỗi ngày cùng nhau ăn cơm.

Vây quanh đống lửa, thịt nướng đặt lên trên mỡ chảy ra xèo xèo, lại rắc thêm các loại gia vị nướng, cơm chín thơm lừng, ăn vào vô cùng ngon miệng.

Ngô Đại Hà nhìn doanh địa này, trong lòng rất luyến tiếc, nhất thời rất nhiều cảm xúc.

Bọn họ đã ở đây rất lâu, đã chuẩn bị mọi thứ từ thùng nước cho đến hồ chứa nước, từ nhà kho đến tầng hầm đều do bọn họ một tay làm ra. Bọn họ trải qua những năm tháng tận thế khó khăn nhất ở đây một cách yên bình.

Bây giờ là lúc phải rời đi.

Lý Quảng Nguyên lại nói: “Mấy chiếc xe này đã đủ chỗ cho mọi người, nhưng làm sao lại chở được nhiều đồ như vậy?”

Khương Nặc trả lời: “Tôi và Vân Diệu sẽ vận chuyển mấy thứ này nên sẽ không đi cùng mọi người.”

Nói là nói như vậy nhưng mẹ ở trong đoàn xe, nhất định cô sẽ âm thầm hộ tống.

Chỉ là không ra mặt thôi.

Vu Nhược Hoa biết con gái mình có không gian, đối với vấn đề này cũng thầm biết rõ, bởi vậy, bà ấy để ý đến một chuyện khác:

“Vân Diệu là ai?”

Không chỉ Vu Nhược Hoa, đám người Lý Mộng cũng là lần đầu tiên nghe được cái tên này.

Lúc này Khương Nặc mới nhớ ra mấy người Chu Duyệt Nghiên Ngôn Tử Phàm đều đã gặp Vân Diệu, nhưng phần lớn người trong doanh địa đều chưa biết anh.

Mặc dù anh đã tới doanh địa rất nhiều lần nhưng lần nào anh cũng đều không đến gần mà chỉ tránh rất xa.

“Là chủ nhân của Border Collie.” Khương Nặc nhẹ giọng trả lời: “Bạn của con.”

Lâm Khiếu vẫn lặng lẽ nhìn cô, trong nháy mắt này, anh ta không hề bỏ lỡ sự dịu dàng thoáng qua trong mắt Khương Nặc.

Anh ta giật mình.

*

Ăn cơm xong, Khương Nặc lái xe đi cùng với Lý Mộng và Ngô Hà đi tới thị trấn Ngô Hưng một chuyến.

Trưởng trấn hiện tại của thị trấn Ngô Hưng đã là Vương Khải.

Hơn một năm trước, một băng nhóm ở huyện lân cận đi tới đây thu thập vật tư nhu yếu phẩm, xông tới thị trấn Ngô Hưng cướp giết. Vương Khải dẫn đội sống mái với nhau, c.h.é.m tên cầm đầu của băng nhóm đó, lại g.i.ế.c ngược đối phương, cướp sạch vật tư nên xem như lập được hung danh.

Từ đó về sau, gần như không còn ai đến thị trấn Ngô Hưng phạm tội nữa.

Vương Khải cũng dựng nên được uy tín ở trong thị trấn, Lưu Tùng Chính thuận thế giao lại vị trí trưởng trấn cho anh ta. Anh ta cũng biết mình không đủ cẩn thận, lại tìm một thầy giáo trong thị trấn làm phụ tá cho mình.

Loading...