Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 453
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:29
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếp xúc với Diệp Huy Dương càng nhiều, cô ta càng có thể cảm nhận được sự sâu sắc và kiêu ngạo của ông ta, đồng thời cũng được chứng kiến đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn của ông ta.
Rất đáng buồn là ngoại trừ ông già này ra, cô ta chưa từng yêu ai cả, trên thực tế cũng không cho phép bất cứ người khác giới nào ở bên cạnh cô ta quá lâu.
Diệp Huy Dương đa nghi, ông ta đã từng tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t hai người tình của mình, vẫn là hành hạ đến chết.
Có lần cô ta uống quá nhiều, cố tình quyến rũ Văn Vịnh Thần. Hai người lăn lộn trên giường suốt đêm, Văn Vịnh Thần mấy lần lăn đè trên người cô ta, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không bao giờ dám làm thật.
Văn Vịnh Thần không dám, cô ta cũng không dám.
Gần 30 tuổi, mới đợi được tin Diệp Huy Dương chết.
“Đáng tiếc, tôi đã qua cái tuổi muốn yêu đương rồi.” Văn Vịnh Vi tiếc nuối nói: “Sau khi Diệp Huy Dương chết, tôi lập tức tìm một vệ sĩ có dáng người tốt nhất, tôi nghĩ tôi cuối cùng cũng có thể phóng túng hưởng lạc một chút rồi. Nhưng rất nhanh, tôi lại cảm thấy chuyện này quá qua loa, lần đầu tiên tôi cũng muốn tìm một người đàn ông xứng đáng với mình.”
Khương Nặc vốn đang ăn dưa rất hăng say.
Dù sao thì mối quan hệ kỳ quái như vậy giữa các nhân vật này, cho dù là trong tiểu thuyết cũng không thể bịa ra được.
Nhưng nghe đến đó, lại cảm giác có gì đó không ổn.
Văn Vịnh Vi nhìn Khương Nặc: “Cô giúp tôi được không? Chắc chắn là cô biết tôi có ý gì, tôi muốn một đứa trẻ có gen đủ mạnh, một đứa trẻ đáng để tôi trả giá bằng tất cả thời gian, tài phú, tình cảm để bồi dưỡng. Chỉ cần cô giúp tôi đạt được mục đích thì chắc chắn tôi sẽ không để cô phải thất vọng.”
Khương Nặc trầm mặc.
Có lẽ Văn Vịnh Vi sẽ không thừa nhận, nhưng thật ra cô ta và Diệp Huy Dương rất xứng đôi.
Nói chuyện phiếm với bọn họ, nội dung luôn nổ tung như vậy.
Cô hỏi ra một câu phát ra từ tận linh hồn: “Tại sao cô lại cần tôi giúp? Nhìn tôi giống như một bà mai lắm sao?”
Văn Vịnh Vi nghẹn lời, giải thích: “Không phải là tôi có ý đó, chỉ là tôi nhìn ra được đối với thầy thì cô rất đặc biệt, trừ cô ra, không còn ai có thể ảnh hưởng được đến anh ấy.”
“Ừ, cô không nhìn nhầm đâu.” Khương Nặc nhìn thẳng vào Văn Vịnh Vi: “Cô biết anh ấy là người của tôi, vậy nên tốt nhất là cô phải nghĩ cho rõ ràng xem mình đang nói cái gì.”
Văn Vịnh Vi giật mình, một lúc lâu sau cô ta mới lấy lại tinh thần, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi cho rằng... những người như chúng tôi sẽ không để ý đến chuyện này, là tôi sai rồi, cô cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Khương Nặc ăn dưa cũng chán rồi.
Cô đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Văn, nếu như cô muốn làm mẹ thì hi vọng cô hiểu được, đứa nhỏ cho dù không có gen cường đại cũng xứng đáng có được tình yêu thương của người mẹ. Cô đã có được thứ mình muốn, chỉ cần cô an phận thủ thường thì vẫn là người trên người. Căn cứ này cũng sẽ che chở cho cô, nhưng nếu như có tâm tư khác thì tôi khuyên cô nên bỏ đi.”
*
Giao mọi chuyện lại cho Giang Cầm và Trần Chính Vũ, Khương Nặc liền trở về.
Nhà của Vân Diệu đã xây xong phần móng, đang làm kết cấu gỗ của căn nhà, Khương Nặc vẫn đưa anh về nhà.
Tâm tình Vu Nhược Hoa tốt, muốn nấu lẩu, Khương Nặc liền lấy một ít thịt dê từ trong không gian ra giao cho Vân Diệu, bảo anh cắt thành từng lát mỏng.
Còn cô thì giúp mẹ dọn dẹp, Vu Nhược Hoa tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đặt nồi lẩu lên bàn.
Thấy Vân Diệu không động đũa, Vu Nhược Hoa ngạc nhiên: “Tiểu Vân, sao cháu không ăn?”
Nghe thấy mẹ gọi anh như vậy, Khương Nặc có chút buồn cười, cô cười nói: “Anh ấy kén ăn lắm, không ăn đồ không có linh khí.”
Vu Nhược Hoa gật đầu, cũng tôn trọng.
“Sao không thấy A Muội và Border Collie?” Khương Nặc có chút không quen.
Nếu là ngày thường ăn lẩu, A Muội đã sớm nhảy lên đòi ăn rồi.
“Biên tướng quân đang giám sát công việc ở căn cứ, A Muội đi theo nó chơi.” Vu Nhược Hoa nói: “Buổi tối bọn chúng sẽ trở về, để đồ ăn ở phòng ngoài cho chúng nó ăn sau.”
Ăn một bữa ngon lành, Vu Nhược Hoa cầm hai món đồ dùng sinh hoạt, tỏ vẻ muốn đi ra ngoài.
“Mấy ngày nay buổi tối mẹ ngủ ở chỗ cô Chu, giúp cô ấy trông con. Bằng không thì cả ngày cô ấy bận rộn như vậy, buổi tối không được nghỉ ngơi thoải mái, hai đứa tự chơi đi.”
Nói xong bà ấy liền rời đi.
Khóe miệng Khương Nặc giật giật, ám chỉ này không rõ ràng chút nào.
Buổi tối trời còn sớm, mẹ cũng đi rồi, Khương Nặc cảm thấy ngứa tay liền kéo Vân Diệu vào rừng luyện đao, nhưng chỉ cần dùng sức một chút, vết thương sau gáy sẽ bắt đầu đau, thậm chí còn chảy m.á.u nên Vân Diệu ngừng lại.
“Qua mấy ngày nữa rồi lại đến.”
Khương Nặc gật đầu: “Trở về đi, cho anh tắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-453.html.]
Trở về nhà, Khương Nặc đặt thùng tắm và nước suối trong phòng trà, mình cũng trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, ngâm vết thương trong linh tuyền, cảm nhận được từng cơn đau đớn dần dần rút lui, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi thay quần áo đi ra, cô nhìn thấy Vân Diệu còn ngồi trong thùng tắm.
Ngọn đèn trong phòng trà này rất sáng, phản chiếu ánh sáng trong nước.
Cả người Vân Diệu ngâm trong nước, mái tóc ướt sũng chải ngược lên để lộ toàn bộ vầng tránkhiến đôi mắt anh càng sâu hơn bình thường, cả khuôn mặt cũng có chút công kích.
Khương Nặc tiến lại gần nhìn vết thương của anh.
So sánh với vết thương của mình thì thật sự sâu hơn nhiều.
Vành tai Vân Diệu hơi đỏ lên nhưng anh cũng không né tránh, ngược lại nhìn vào mắt cô, nói khẽ: “Anh nghe thấy rồi.”
Khương Nặc giật mình một chút, kịp phản ứng lại anh đang nói về buổi chiều ở nhà họ Văn.
Bất kể là Văn Vịnh Vi hay là Diệp Huy Dương, bọn họ đều coi sinh con là một loại giao dịch đương nhiên, điều này làm cho Khương Nặc cảm thấy khó chịu.
Đương nhiên, cô biết Vân Diệu cũng không có hứng thú.
Chỉ là đột nhiên nói đến đề tài này, Khương Nặc cảm thấy xấu hổ, cô không muốn tiến triển quá nhanh.
Mặc dù trong lúc vô tình, tất cả những điều này đã trở nên rất tự nhiên.
Cô cười cười, hai tay chống ở bên thùng tắm, cố ý dùng giọng điệu thoải mái nói: “Ừ, nói anh là người của em đấy, có đồng ý không?”
Vân Diệu vẫn luôn nhìn cô: “Em vẫn luôn biết đáp án mà.”
Tâm tình Khương Nặc không tệ, loại cảm giác biết rõ đối phương nhất định sẽ đáp lại này, ánh mắt nghiêm túc, khiến cô có chút hưng phấn.
Giống như uống chút rượu, sẽ bay lên.
...
TBC
Trước sau tốn gần một tuần lễ, Giang Cầm mới cảm giác tất cả mọi chuyện đều đã làm xong.
Căn cứ chính thức đổi chủ.
Trong thời gian này, Vân Diệu rời khỏi Đại Hưng Lĩnh, đi tới khu vực Kinh Hải Ninh Thành.
Lúc ấy Khương Nặc đưa cho anh một tấm bản đồ, đánh dấu mấy địa điểm có sinh vật biến dị và sự sống, nhờ anh đi tìm linh nguyên.
Anh còn có một nhiệm vụ khác, chính là đi tới căn cứ số một Kinh Hải để lại lời nhắn cho Trịnh Nhất Hiên.
Thỉnh thoảng anh ta sẽ vận chuyển hạt giống từ Nam Giang đến căn cứ Kinh Hải. Mà căn cứ Nam Giang cách quá xa, nếu Khương Nặc có việc tìm anh ta thì chỉ có thể đến căn cứ Kinh Hải nhắn lại.
“Anh cứ viết ám hiệu này.” Khương Nặc đưa cho Vân Diệu một tờ giấy, trên đó là ba dãy chữ và số rất dài.
Ám hiệu này là Chu Duyệt Nghiên viết, chỉ có hai vợ chồng bọn họ xem hiểu.
Đại khái là nói 5 tháng sau hẹn gặp mặt một lần ở huyện Lĩnh An. Nếu không thể tới kịp vào thời gian này thì 7 tháng sau, có chuyện quan trọng.
Vân Diệu cất tờ giấy đi: “Được.”
Ánh mắt anh nhìn về phía xa, trời sắp tối, lúc này là 5 giờ chiều.
Ngày đêm dần dần trở nên có quy luật.
Trên mặt đất, các loại sinh vật cũng đang điên cuồng sinh sôi nảy nở, cho nên có một số việc, bọn họ nhất định phải đi làm.
Khương Nặc ôm Border Collie, xoa lông mềm trên đầu nó, đóng gói cho nó rất nhiều ấu trùng chiên giòn.
Là Vu Nhược Hoa cố ý làm riêng cho Border Collie, không có gia vị khác, chỉ thả một ít muối, con nào con nấy đều được chiên giòn tan, thơm phưng phức.
Ôm Border Collie xong, cô xoay người ôm Vân Diệu.
Hai tay vòng qua bên hông anh, chậm rãi siết chặt, cảm nhận được toàn thân anh đột nhiên cứng đờ.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Chờ khi nào anh quay về, anh sẽ có nhà.”
Nói xong những điều cần nói, cô định buông tay ra nhưng Vân Diệu lại đột nhiên dùng hai tay ôm chặt lấy cô, vòng tay qua cổ và vai cô, im lặng ôm cô một lúc cho đến khi Khương Nặc vỗ nhẹ vào lưng anh, kéo anh ra.
Sau khi Vân Diệu và Border Collie rời đi, Khương Nặc trở lại doanh địa.
Những ngôi nhà đã dần dần được xây dựng, doanh địa cũng dần dần có dáng vẻ của quê nhà.
Lại qua hai tháng nữa, bên chỗ Chu Duyệt Nghiên có tin tức tốt, thuốc diệt chuột đã sẵn sàng.