Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 459
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:41
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc nghe thấy cuộc đối thoại của Vân Diệu cùng Trịnh Nhất Hiên, rất nhanh đã phản ứng lại.
Dù sao Vân Diệu cũng đã nói với cô tất cả mọi chuyện mà anh từng trải qua trước kia, cũng nhắc tới anh muốn đi tìm một người, tiết lộ vị trí của linh nguyên, để cho bọn họ tự mình phát hiện.
Sau này nơi đó xây dựng viện nghiên cứu, dù không tìm ra linh nguyên nhưng thông qua thổ nhưỡng chứa đầy năng lượng, đồng ruộng trồng hàng mẫu thí nghiệm vô cùng tươi tốt, sau này mới sản sinh ra hạt giống đặc biệt.
Biết được sau lưng Đại Hưng Lĩnh có bí mật này, việc Trịnh Nhất Hiên xin giấy phép cho căn cứ hẳn sẽ thuận tiện hơn một chút.
Trịnh Nhất Hiên làm người trung gian liên lạc, cũng sẽ có nhiều cơ hội tới đây hơn.
Xe khởi động, Trịnh Nhất Hiên mau chóng lái xe biến mất ở phía cuối con đường.
Khương Nặc cũng đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị trở về.
Chu Duyệt Nghiên ngồi xuống chiếc giường trong kho hàng, nói với Khương Nặc: “Ngày mai rồi đi, tôi muốn ngủ một giấc.”
“Không thoải mái sao?” Khương Nặc hỏi.
“Không có.” Giáo sư Chu tự nhiên nói: “Hưởng thụ hai tiếng đồng hồ sinh hoạt t.ì.n.h d.ụ.c chất lượng cao, tôi mệt mỏi.”
Khương Nặc không còn lời gì để nói.
TBC
“Nhìn tôi làm gì, tôi có đàn ông, cô cũng có mà.” Chu Duyệt Nghiên nói.
Khương Nặc bị cô ấy chọc tức đến mức bật cười: “Cô đủ rồi đó, cả mẹ tôi cũng chưa nói huỵch toẹt ra như vậy đâu.”
“Tôi không có ý gì khác.” Chu Duyệt Nghiên dựa vào đầu giường, dường như cô ấy rất mệt mỏi nên tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ: “Đừng để ý, tôi chỉ là... ngày ngày nhớ nhung, sớm biết sẽ chia ly thì lúc ấy hẳn tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy nhiều một chút.”
Khương Nặc hơi giật mình, lúc cô nhìn sang thì đã thấy Chu Duyệt Nghiên đã chậm rãi nhắm mắt.
Lúc này đã là nửa đêm, Khương Nặc cũng ở bên cạnh nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ.
Ngày hôm sau cũng chỉ tùy tiện ăn một chút gì đó rồi khởi hành quay về căn cứ.
Chỉ có một chiếc xe máy nhưng chiếc xe này đủ lớn, ngồi ba người sẽ không chật, cũng chẳng có cảnh sát giao thông nhảy ra phạt tiền.
Vì để cho tiện thì Vân Diệu lái xe, Khương Nặc ngồi ở giữa, Chu Duyệt Nghiên ngồi sau ôm cô.
“Đừng chạy quá nhanh.” Khương Nặc còn nhắc nhở một câu.
Nhưng Vân Diệu hiển nhiên cũng không cảm thấy anh chạy nhanh, còn cảm thấy thế này thật quá chậm.
Bọn họ chỉ mất nửa tiếng để quay về căn cứ.
Khương Nặc không mang mũ bảo hiểm, tóc dài bị gió thổi bay tứ tung.
Tuy Chu Duyệt Nghiên có đội mũ nhưng cả đường xóc nảy khiến cô ấy dường như quên luôn cả họ của mình, bước xuống xe còn không đứng vững, trước mắt xuất hiện bóng chồng, vẫn là Khương Nặc đưa cô ấy về doanh địa.
“Đừng lo cho tôi, để tôi từ từ đi.” Chu Duyệt Nghiên vịn bờ tường đứng yên một hồi.
Lúc này, Biên Mục cùng A Muội cùng nhau chạy đến.
Khương Nặc trái ôm phải ấp hai chú chó, hưởng thụ niềm vui gấp đôi, một lúc lâu sau mới đưa cả hai đứa nó đi tìm mẹ.
Vân Diệu đứng phía sau yên lặng nhìn cô.
Chu Duyệt Nghiên đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Khương Nặc là người có lòng đề phòng rất mạnh.”
Vân Diệu khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Chu Duyệt Nghiên, trong sự trầm tĩnh là ý tứ muốn dò hỏi.
“Muốn theo đuổi cô ấy thì phải học cách trở thành người yếu thế.”
Chu Duyệt Nghiên xoa xoa huyệt Thái Dương tê dại, chờ cô ấy bình tĩnh lại thì người đứng trước mặt mình đã biến mất từ bao giờ, cô ấy sửng sốt một hồi lâu.
Người như vậy làm sao có thể trở nên yếu thế, hừm, đây cũng chính là một vấn đề lớn.
Biên Mục đi xung quanh tuần tra căn cứ, A Muội chạy theo như một tên tùy tùng.
Khương Nặc đưa Vân Diệu tới nhà của anh.
“Vân Diệu, đây là nhà của anh.” Cô giới thiệu: “Cũng không khác nhà của em, có bốn phòng, anh có cần thứ gì không, em mang tới cho anh?”
Vân Diệu nhìn cô, không nói chuyện.
Khương Nặc phỏng chừng anh nhất thời cũng không nghĩ ra được, tính cả đời trước, anh đã tới thế giới này được hơn ba mươi năm nhưng vẫn không có nơi ở cố định, phần lớn thời gian đều lưu lạc khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-459.html.]
Anh cũng rất ít khi ở lại căn nhà mà nhà họ Vân chuẩn bị cho mình.
“Vào xem đi.” Khương Nặc kéo anh đi vào trong.
Ngoài hai căn phòng gỗ trống không thì hai gian khác đều có đầy đủ nội thất, được hiện đại hóa, gần như thứ gì cũng có.
“Dùng một căn phòng gỗ làm thư phòng, được không?”
“Nghe em.” Vân Diệu nói nhỏ.
Khương Nặc nói làm là làm, mau chóng sắp xếp một đống sách lên kệ sách trong gian phòng làm việc của tổng tài này, vừa vặn kín cả hai bức tường.
Sách thể loại nào cũng có, có các loại danh tác, truyện ký, sách tiếng Anh, tiếng Pháp, còn có số sách chuyên ngành như kinh tế tài chính, toàn bộ đều rất mới, vừa nhìn là biết đây là hàng trưng bày, chủng loại vô cùng đầy đủ..
Cô lại kê thêm một chiếc bàn và một số gia cụ cổ kính khác.
Một căn phòng còn lại chất đầy đồ của Biên Mục.
Ổ chó, đồ chơi, chén, đồ ăn vặt.
A Muội có cái gì, Biên Mục có cái đó, đây chính là phòng riêng của nó.
Vân Diệu ở bên cạnh, nhìn cô không ngừng bày biện đồ đạc một cách thích thú, sắp xếp mọi thứ vào vị trí thích hợp.
Sau đó là đến phòng ngủ.
Khương Nặc trực tiếp thu chiếc giường vào không gian, chọn một chiếc ga trải giường phù hợp trải lên rồi lại trả nó về chỗ cũ.
Màu sắc đơn giản không có hoa hòe lòe loẹt.
Sau đó là tủ quần áo.
Cô vào siêu thị trong không gian tìm tới tìm lui, lấy hết mấy chiếc áo khoác đen ra ngoài, treo mười mấy chiếc vào trong tủ áo.
Sau đó là áo hoodie, quần, quần áo mặc ở nhà, nội y, giày, còn có hai đôi dép, bày đầy cả tủ.
“Thế nào, có cảm giác gia đình không?” Cô hỏi.
Ánh mắt Vân Diệu nặng nề nhìn cô, ngữ khí khàn khàn: “Ừ.”
Tầm mắt Khương Nặc đảo tới đảo lui, vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu, nghĩ một lúc lại đặt thêm một chiếc kệ trang trí, còn đang muốn kiểm tra lại một lượt tjif Vân Diệu đột nhiên ôm chặt lấy cô từ phía sau, hai tay ôm ngang thân thể cô.
Khương Nặc đứng không vững, bị đẩy vào tường, còn đang nhíu mày thì lại thấy Vân Diệu chôn mặt vào cổ cô, nhẹ nhàng thì thầm bên tai: “Có chút khó chịu.”
Khương Nặc vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh trầm mặc trong chốc lát: “Miệng vết thương rất đau.”
Khương Nặc giật mình, nghĩ đến việc anh ra ngoài mấy tháng, tìm được ba viên linh nguyên nhưng lại không động vào một viên nào, cũng không có linh trà để uống.
Tay không đào linh nguyên dưới lòng đất rất lao lực, miệng vết thương khó chịu cũng là chuyện bình thường.
Vết thương kia đau đớn thế nào, bản thân cô đã từng lĩnh giáo.
“Đi tắm một cái đã nhé?” Khương Nặc đề nghị.
Vân Diệu nhẹ nhàng lắc đầu, duy trì tư thế này, hai người cứ như vậy kề sát góc tường.
Thấy anh khó chịu, Khương Nặc cũng không nhúc nhích, không đẩy anh ra.
Thân thể kề sát, cô lại cảm nhận được sự lạnh lẽo thoải mái từ cơ thể anh tỏa ra khiến vết thương trên xương quai xanh của cô phát ngứa, không nhịn được đưa tay gãi một lúc.
“Sao anh còn không sử dụng nó đi? Mau nào, tắm xong sẽ thoải mái hơn.”
“Chờ một chút.” Vân Diệu nói nhỏ.
Lúc này Khương Nặc mới phát hiện là anh cố ý, không khỏi cảm thấy buồn cười nói: “Trên người của anh không có linh nguyên thì em cũng nguyện ý tới gần.”
Cô xoay người sang chỗ khác, vừa lúc nhìn thấy hai tai đỏ bừng của anh.
Cho dù anh có thẹn thùng thì gương mặt vẫn không đổi sắc, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, có lẽ chỉ có lỗ tai là nhược điểm của anh.
Khương Nặc duỗi tay nhéo nhéo.
Vân Diệu không nhịn được tránh đi, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua, cô vẫn còn muốn sờ tai anh nhưng Vân Diệu lại bắt lấy tay cô, cúi đầu dùng sức hôn lên.
Môi răng dính vào nhau, hôn đến mức nóng bỏng, hít thở không thông, thân mật và ướt át.