Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 462

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:22:37
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe đội trưởng Trần nói bọn họ đã tới Mạo Thành, sắp tới thôn Bạch Hà, cũng không biết Khương Nặc đang ở nơi nào.

Khương Nặc cùng Vân Diệu ngại đội ngũ đi quá chậm nên đã trực tiếp tới Mạo Thành trước, dạo xung quanh một vòng, trong thành đương nhiên đã không còn bất kỳ ai.

Nhìn từ đống phế tích của những công trình kiến trúc thì biết kiếp nạn lớn nhất của nơi này chính là mưa axit và tro núi lửa.

Nước cường toán gần như đã ăn mòn toàn bộ công trình, tro núi lửa và mưa axit trộn lẫn vào nhau, đã nhiều năm qua đi, trải qua nhiều trận mưa to, đã không ngừng trải qua quá trình tinh lọc nhưng đến bây giờ vẫn còn ngửi được hương vị gay mũi.

Một thành phố lớn như vậy nhưng lại không cảm nhận được thứ gì đặc biệt.

Nếu linh nguyên nằm quá sâu dưới lòng đất thì cả Vân Diệu cũng không tìm thấy được, chỉ có thể quan sát xem những chỗ nào có sinh mệnh tồn tại.

Rời khỏi Mạo Thành, Khương Nặc đến vùng núi gần đó rồi lấy ra hai chiếc container.

Cô dựa vào ghế lười, cầm di động cẩn thận xem bản đồ, nháy mắt đã nảy ra ý tưởng mới.

Tỉnh thành lớn phía bắc này có không ít khu mỏ cỡ lớn, quặng kim loại ngầm, quặng hóa học, quặng mangan, những thứ này đều nằm sâu dưới lòng đất, đào sâu xuống có lẽ sẽ có phát hiện.

Ngoài ra còn có một số đường hầm ngầm trong núi, mạng lưới giao thông ngầm trong thành phố, có thể lập ra một bản kế hoạch rồi phái người ra ngoài tra xét, thu thập tin tức.

Cuối cùng sẽ đích thân đi tìm, như vậy chắc chắn có thể gia tăng hiệu suất nhỉ?

Sự thật trước mắt là Vân Diệu cần linh nguyên để khôi phục lực lượng, cô cũng cần linh nguyên để thăng cấp không gian, đồng thời khắc chế sự sinh sản nhanh chóng của sinh vật biến dị.

Nhân loại muốn tiến hóa thì chỉ có thể thông qua việc săn bắt động vật biến dị hoặc là ăn thực vật biến dị nhưng hai thứ này đều có thể tiến hành nuôi dưỡng ở căn cứ.

Nhân loại thế hệ mới đầu tiên đã ra đời, sau này sẽ càng ngày càng nhiều thêm, căn cứ Đại hưng Lĩnh có thể cung cấp không gian cho sự tiến hóa và phát triển của nhân loại, điều này cần phải có sự thăng cấp của không gian.

Khương Nặc nghĩ rất rõ ràng, cô thu đủ linh nguyên, cũng sẽ bỏ ra sức lực tương đương như vậy.

Cô cũng chẳng phải người tốt gì nhưng cô thật sự không thích một thế giới không người.

Hiện tại doanh địa vô cùng an toàn, căn cứ cũng đã hình thành, có rất nhiều chuyện không cần tự cô đích thân ra tay nữa, có thể giao cho người bên cạnh, đây cũng chính là lúc cân nhắc tới hiệu suất thu thập linh nguyên.

Dù sao thì Vân Diệu cũng không hiểu biết thế giới này bằng cô.

Khương Nặc cẩn thận lật xem bản đồ, lấy huyện Lĩnh An là nơi bắt đầu, lần lượt dò tìm những điểm cần tra xét rồi đánh dấu lại.

Đối với những nơi quá xa chỉ có thể tìm cơ hội nhờ vả Trịnh Nhất Hiên.

Cô cứ như vậy cho tới tận đêm khuya mới tùy tiện đi ngủ một lúc.

Ngày hôm sau, hai người đi tới giao lộ ở ngoại ô Mạo Thành chờ đám người Trần Chính Vũ.

Thời tiết không tốt lắm, trời u ám, gió lớn thổi cát vàng bay tứ tung.

Tuy Khương Nặc đã đeo khẩu trang và mắt kính nhưng vẫn cảm giác cộm cộm vì bị cát thổi vào trán và lỗ tai, chẳng bao lâu trên mặt kính đã bám đầy một lớp cát, cô dứt khoát tháo kính, Vân Diệu thấy vậy thì tận lực đứng trước mặt cô, giúp cô che chắn.

“Đi về phía Ly Sơn khoảng nửa ngày, lên núi là có thể nhìn thấy thôn Bạch Hà.” Trần Chính Vũ tới báo cáo.

Khương Nặc khẽ gật đầu: “Đi thôi.”

Anh Dương đi phía trước dẫn đường, đội ngũ đuổi theo sau, Lâm Khiếu nhìn thấy Khương Nặc đứng sát người đàn ông kia thì trong lòng lại có chút mất mát.

Bọn họ cứ đi như vậy khoảng sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới thôn Bạch Hà, còn chưa tới gần thì Khương Nặc đã nhíu mày.

Trong tiếng cuồng phong, cô nghe thấy rất nhiều âm thành, có tiếng gặm cắn của lũ chuột, có tiếng thiêu thân chói tai khiến người ta khó chịu.

Cũng may những loại âm thanh này đều tập trung ở khu rừng rậm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-462.html.]

Âm thanh từ chỗ thôn xóm vọng ra thật sự rất ít, vô cùng an tĩnh, ở khoảng cách này lại không nghe thấy tiếng người.

Khương Nặc nghĩ một lúc rồi hỏi Trần Chính Vũ: “Rừng bạch dương nằm ở hướng nào?”

Trần Chính Vũ lập tức gọi anh Dương tới.

Anh Dương không biết thân phận cụ thể của Khương Nặc nhưng Trần Chính Vũ từng nói cô là lãnh đạo cấp cao của căn cứ nên lúc bước tới anh ta cũng có chút thấp thỏm, lập tức chỉ đường cho cô.

“Vòng qua mảnh đất này, có thấy căn nhà nát ở kia không? Trước kia tôi từng ở đó, từ phía sau nơi đó đi lên chính là rừng cây bạch dương.”

Khương Nặc nhìn theo hướng anh ta đang chỉ.

Trời khá tối, dường như sắp đổ mưa nên lúc này dù chỉ mới bốn giờ chiều nhưng trời đã tối đen.

Đám người anh Dương không nhìn thấy nhưng cô lại thấy rất rõ ràng, ở trên ngọn núi kia đến một thân cây cũng không có, lấy đâu ra rừng bạch dương.

Trong bóng đêm chỉ có tiếng chuột gặm nhấm không ngừng, còn có tiếng lộc cộc vô cùng kỳ quái.

Có nhiều chuột độc như vậy, còn có thiêu thân, chắc chắn là chỗ đó có linh nguyên.

“Đã muộn rồi, ngày mai lại vào núi, vào thôn tìm một chút, xem xem có chỗ nghỉ chân không.” Cô nói.

Người trong thôn này không nhiều lắm nhưng phòng ở thật sự quá mức thưa thớt, cô tạm thời không nhìn ra nơi này có còn người sống sót hay không.

TBC

Trần Chính Vũ nhanh chóng chia mọi người thành năm tổ, trong đó có bốn nhóm vào thôn tìm xem có còn ai sống sót hay không, nhóm do cậu ta dẫn dắt thì đi thu thập củi lửa, chọn một căn nhà tương đối tốt rồi bắt tay dọn dẹp

Khương Nặc giao việc cho bọn họ làm rồi tìm một nơi ngồi xuống.

Khoảng hơn một tiếng sau đã có người quay lại báo cáo tìm được người sống sót, vừa vặn đó là đội của Vương Khải.

“Có bao nhiêu người?” Trần Chính Vũ hỏi.

“Trước mắt chỉ nhìn thấy một người, có thể là bị đám chuột độc tập kích, những người khác đều đã chết, người này cũng bị dọa choáng váng, nói năng không rõ ràng, không xác định có còn ai khác sống sót hay không.” Vương Khải nói.

Trần Chính Vũ nhìn về phía Khương Nặc, Khương Nặc nghĩ nghĩ rồi nói: “Đi xem.”

Đã có người sống sót thì trước tiên phải tìm người trước đã, có thể cứu thì cứu, cũng có thể hỏi thăm tình hình ở thôn này.

Để lại ba người canh giữ căn nhà, dưới sự dẫn đường của Vương Khải, Khương Nặc cùng Vân Diệu đi vào căn nhà nằm ở ngoài rìa thôn.

Căn nhà này được xây bằng gạch, lại dùng bùn kết dính, lấp vào tất cả khe hở.

Nhìn dáng vẻ thì căn nhà này hẳn đã bị lũ chuột đánh úp bất ngờ, từ rất xa đã ngửi được mùi tanh tưởi, hẳn là sau nhà có thi thể, t.h.i t.h.ể khuyết thiếu, có một bộ phận xuất hiện vết gặm cắn rõ ràng, cắn đến mức không ra hình người.

Nhưng từ hình thể và khung xương, có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ.

Khương Nặc bước qua đó, mặt không biểu cảm quan sát.

Lâm Khiếu thấy cô đứng một mình bên cạnh t.h.i t.h.ể thì muốn đi lên bảo vệ cô nhưng mùi vị thật sự quá thối khiến người ta hít thở không thông, anh ta suýt nữa thì ngất, những người khác cũng lục tục đưa tay che mũi.

“Chắc chắn không chỉ có một thi thể, lại tìm tiếp xem.” Khương Nặc nói.

Trần Chính Vũ gật đầu đưa người đi tìm kiếm quanh căn nhà, lại tìm được một ít thi cốt.

Những xác này đều bị chôn, bây giờ như bị động vật kéo từ dưới đất ra, hầu hết đều không còn nguyên vẹn tứ chi, Khương Nặc đi tới quan sát, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Những t.h.i t.h.ể này đều đã hư thối với những cấp độ khác nhau, đa số chỉ còn lại xương trắng.

Vương Khải xem qua, cắn răng nói: “Đám chuột độc này quá ghê tởm, lại có thể gặm cắn một người còn sống sờ sờ thành dáng vẻ như vậy, thật sự đáng giận.”

Loading...